Trong màn đêm, một chiếc xe Maybach đen mới tinh đang luồn lách qua dòng xe cộ trên đường. Tô Anh một mặt không được tự nhiên ngồi ghế lái phụ, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn ra ngoài xem cửa sổ ngắm cảnh.
Mười phút trước.
Khi cô muốn đem áo trả lại cho người đàn ông vừa đưa cô ra ngoài thì lại bị anh ta giơ tay ngăn cản, nói: “Tôi đưa cô về nhà.”
“Không cần phiền đâu.” Lần này cô cự tuyệt rất nhanh, “Tôi có thể tư mình đón xe trở về.”
Anh ta nhìn khắp bốn phía, cười hỏi: “Đã trễ thế này vẫn còn có xe nào sao?”
Cô lơ đễnh lấy điện thoại ra vừa muốn gọi taxi liền bị người đó trước một bước đoạt lấy điện thoại, ngắt máy, nhét trở lại tay cô, sau đó trực tiếp mở cửa tay lái phụ, động tác thuần thục mang theo mấy phần bá đạo.
“Tôi đưa cô về.”
Tô Anh cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu, nhưng sắc trời đã muộn rồi, nhất thời cũng không nhanh gọi được xe, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là lên xe.
Trong xe.
Người đàn ông nghiêng đầu hỏi cô, “Không quen sao?”
Tô Anh không hiểu, quay đầu vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Anh ta nói một câu trúng tim đen, “Ngồi trên xe người lạ, không quen có phải không?”
Tô Anh khẽ giật mình, nghĩ nghĩ, đáp, “Tôi biết anh họ Vu.”
Đối phương mỉm cười, hắng giọng: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi họ Vu, tên có một chữ Kiêu.”
“Vậy à.” Tô Anh lãnh đạm lên tiếng.
“Nhìn phản ứng của cô thế này làm tôi cảm thấy mình thật thất bại.” Vu Kiêu tâm tình hình như rất vui, ngữ điệu đều lộ ra ý cười, “Nói thế nào nhỉ, có vẻ cô đối với tôi không có hứng thú lắm.”
Tô Anh mím môi, không muốn trả lời vấn đề này, nhưng ánh mắt kia nhìn cô mang áp lực bức bách thật lớn, ép cô không mở miệng không được.
“Anh rất tốt.”
Anh ta trêu đùa, “Cô còn có thể nhận xét người khác qua loa như vậy sao?”
“Vậy tôi nên nói cái gì?” Tô Anh không giận nói, “Tôi cùng anh vốn không có quen biết, về sau có thể cũng không có cơ hội gặp mặt, không phải để cho tôi nịnh nọt hết nấc thì anh mới bằng lòng bỏ qua?”
Vu Kiêu trong lòng chấn động, cái cô gái này, chỉ cần hai câu có thể khiến người ta tức chết mà.
Bắt gặp cô không còn kiên nhẫn, một bộ dáng chính là nếu anh còn nói thêm lời nào nữa tôi liền xuống xe.
Người nào đó thu tầm mắt lại, chăm chú lái xe. Có một số việc không có gì phải nóng vội, từ từ đến không phải càng thú vị sao.
Trong xe lần nữa là một mảng yên lặng.
Đầu của cô dựa vào cửa kính xe, trong tâm trí thoáng qua hình ảnh đẹp đẽ của Tống Đĩnh Ngôn. Trong nội tâm cô hừ lạnh một tiếng, lừa đảo, anh chính là một tên đại lừa gạt. Tất cả đám người Tân gia đều là ác ma ăn thịt người không nhả xương. Về sau, mỗi lời anh nói cô đều sẽ không tin nữa, phải mau chóng dọn nhà, đổi trường học, cô muốn bằng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi anh, không cho bản thân lại dẫm lên vết xe đổ nữa.
“Kít ~” Một tiếng thắng xe bén nhọn, thân thể Tô Anh bỗng nhiên đổ về phía trước, hai giây sau mới dừng lại.
Là Vu Kiêu đạp phanh gấp.
“Không có sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi.
Tô Anh lấy lại bình tĩnh mới lắc đầu, “Không có việc gì.”
“Phía trước có xe đột nhiên chặn ngang, không biết có phải là…”
Câu nói tiếp theo của anh ta Tô Anh đều không nghe được gì, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, bởi vì từ trong xe phía trước xuất hiện một bóng người.
Cửa bị anh mạnh bạo đóng lại, người đàn ông hướng bên này đi tới, trong màn đêm, xung quanh anh đều là khí lạnh thấu xương, Tô Anh nhìn mà không hiểu tim đập nhanh.
“Xuống xe.”
Vu Kiêu bắt gặp bộ dáng hung dữ của người đó, đồng thời nhìn thấy mặt mũi đỏ ửng của Tô Anh, lập tức đã hiểu.
Anh ta biết Tống Đĩnh Ngôn, anh là đứa con thứ ba nhà họ Tống, về cơ bản huyết mạch chính trị của thành phố A đều bị Tống gia toàn quyền nắm giữ, chỉ cần là tại thành phố này, mặc kệ là có bối cảnh lớn mạnh thế nào, cũng không thể không nhìn sắc mặt Tống gia mà làm việc.
Tống Đĩnh Ngôn nhìn chằm chằm người con gái đang co quắp trong áo của người đàn ông khác, ánh mắt càng lạnh.
“Là chính em xuống xe hay là đợi anh ra tay?”
Tô Anh cúi đầu, dưới chóp mũi tinh xảo là đôi môi đang bị cô dùng sức cắn chặt.
Vu Kiêu một lát sau mở miệng, “Tô tiểu thư, cô…”
Mấy giây sau, Tô Anh kiên quyết tháo dây an toàn ra, lúc xuống xem đem áo khoác đặt lại trên ghế ngồi, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Câu “không cần khách khí” còn chưa nói ra, anh ta liền thấy cô gái hờn dỗi đẩy người Tống Đĩnh Ngôn ra, hai ba bước liền bị người đàn ông đuổi lấy ôm ngang người, vừa đi vừa kiềm chế lại hành động loạn của cô. Đi đến bên xe, một tay mở cửa xe, sau đó nhanh chóng đặt cô vào.
“Đừng nhúc nhích.” Tống Đĩnh Ngôn thấp giọng cảnh cáo cô, “Trừ phi em muốn anh hiện tại liền giết chết thằng cha đó.”
Tô Anh kinh ngạc trừng lớn mắt, chờ người đàn ông cài giúp khóa an toàn, cô mới run rẩy phát ra âm thanh, “Anh điên rồi.”
Người đàn ông không rõ ý vị cười, anh nói: “Đúng, đã sớm điên rồi.”
Trên đường đi người đàn ông đều không nói lời nào, ngồi ghế kế bên Tô Anh vừa tức vừa ủy khuất, còn kèm theo mấy phần khiếp đảm không nói rõ được.
Trong xe rất yên tĩnh, cô có thể rõ ràng nghe thấy tiếng anh hít thở khó chịu, anh đang cực lực áp chế âm tình của mình. Làm cô không khỏi nhớ đến câu nói kia của anh, “Lúc anh mất kiểm soát, sợ sẽ làm hư em.” Anh không phải hù dọa cô, anh là nghiêm túc.
Xe lái đến bên trong hoa viên một khu biệt thự rộng lớn, trước một ngôi nhà liền dừng lại.
Cô vẫn đang trong tâm trạng sợ hãi, đến lúc được cởi hộ dây an toàn, cô nằm trọn trong vòng tay anh, cánh cửa xe đóng lại trong giây lát, cô mới phát giác kêu ra.
“Thả tôi ra…”
Anh cười, cúi đầu hôn cô một cái, động tác tràn đầy yêu thương, ngược lại âm thanh lại trầm thấp khiến người khác run sợ, “Bây giờ mới kêu, tựa hồ có hơi muộn.”
Cô trong ngực anh liều mạng tránh thoát, viền mắt phiếm hồng tràn đầy kinh sợ, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh không có đáp lại, một tay ấn mở mật mã khóa, ôm cô trực tiếp đi lên tầng hai.
Cảm giác lạ lẫm, bốn phía đều tĩnh mịch, trong phòng cũng không có bật đèn, một tia sáng đều không thấy, Tô Anh có cảm giác bị đưa đến gần vách núi, bất cứ lúc nào cũng sợ sẽ bị rơi xuống.
Động tác người đàn ông bạo lực đá văng một cánh cửa phòng, Tô Anh bị ném lên một cái giường lớn mềm mại, thân thể muốn đứng lên ngay lập tức bị Tống Đĩnh Ngôn nghiêng người chặn lại.
Áo khoác màu đen bị anh cởi ra ném qua một bên, một bộ dáng lười biếng nới lỏng cả vạt, bực mình giật mạnh xuống rồi nắm qua hai tay của cô, có chút thô bạo dùng cà vạt quấn chặt, lại buộc chắc trên đầu giường.
Cô phát giác ra được dụng ý của anh, hoảng sợ ra sức tránh đi.
“Không nên phản kháng.” Giọng nói khàn khàn mê người, lộ ra chút thương tiếc, “Anh không muốn tổn thương em.”
Ý thức được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cộ bị hù dọa muốn khóc lên, “Tống Đĩnh Ngôn.”
Tay cựa quậy bị anh giữ chặt lại.
“Tách.” Một tiếng, đèn ngủ được bật.
Tô Anh cả người ngây ra.