*Chương 18 là chương tặng thưởng nên tác giả không có viết nha. Yên tâm là không bị mất nội dung gì đâu, mọi thắc mắc sẽ được giải đáp trong các chương sau~
Sáng sớm, mặc cho ngoài cửa sổ mưa phùn đang rơi, trong phòng vẫn là một mảng an tĩnh. Bất chợt vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai, cứ vang lên từng hồi từng hồi.
Tô Anh trở mình, cực không tình nguyện tiếp nhận điện thoại.
“Anh Đào, Anh Đào, cậu mau rời giường nhanh.” Bên kia điện thoại là tiếng thúc giục cùng lo lắng của Đậu Bao.
Cô liếc nhìn đồng hồ, mới bảy giờ.
Ngữ khí cô không mấy kiên nhẫn, “Sáng sớm cậu đã gọi náo loạn gì vậy?”
“Ai da…” Đậu Bao gấp đến độ đi lòng vòng tại chỗ, “Diễn đàn trường A sắp nổ tung đến nơi rồi, mau xem đi.”
Tô Anh càng nghe càng mất kiên nhẫn, vừa định tắt điện thoại liền nghe thấy Đậu Bao vội vàng hô, “Trên diễn đàn tất cả đều là ảnh chụp của cậu và thầy Tống.”
Cô trong giây lát bật dậy, từ trong mơ màng trở nên thanh tỉnh vài phần, trong đầu toàn là giọng nói ong ong của Đậu Bao.
Liền vội vàng mở diễn đàn trường A, không cần mất quá nhiều thời gian tìm kiếm, ngay tại trang chủ toàn là hình ảnh của cô và Tống Đĩnh Ngôn tại siêu thị. Tiêu đề được in đậm nhưng làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Chấn động: Nữ thần mang danh cao ngạo lạnh lùng của trường A ở ngoài trường hóa thành con mèo nhỏ câu dẫn người.”
“Hình tượng nữ thần sụp đổ? Lẳng lơ muốn lên giường với thầy giáo.”
“Phó giáo sư dạy ngoại ngữ câu dẫn nữ sinh.”
….
Bất quá chỉ trong thời gian một đêm, bài viết lên như diều gặp gió, bình luận của sinh viên nhiều không hết.
Ánh mắt Tô Anh lạnh đi, thoáng nhìn qua ảnh nhớ lại mọi chuyện.
Chính là tại khu vực bán đồ, cô rướn người lên muốn hôn anh còn Tống Đĩnh Ngôn cưng chiều cúi đầu cười. Hình tượng rất hoàn mỹ, cũng rất rõ ràng, chất lượng ảnh sắc nét như vậy, chắc chắn là được chụp lén ở cự ly cực gần.
Tô Anh suy nghĩ, hẳn là hướng về phía cô đây.
——
Lúc cô đi trên sân trường cảm nhận rõ không khí xung quanh có phần không đúng. Tất cả mọi người ở sau lưng cô chỉ trỏ, những cô gái trước kia đối với cô không thuận mắt, giờ càng có lí do nên cũng chẳng kiêng nể gì, buông ra toàn là lời khó nghe. Nhưng Tô Anh không quan tâm, cô xưa nay chính là không để ý cái nhìn của người khác. Cho dù là hiện tại, tất cả mọi người là một bộ mặt khinh bỉ xem trò vui mà nhìn thì nội tâm cô như cũ cũng không gợn sóng. Nỗi lo lắng duy nhất của cô cũng không phải cho bản thân.
“Anh Đào.” Đậu Bao âm thanh rõ ràng, cách mười mấy mét liền gọi với theo, chờ cô nàng chạy tới gần, gương mặt đỏ bừng, thở không ra hơi nhìn Tô Anh.
“Cậu rốt cuộc đã tới rồi.”
Tô Anh lo lắng hỏi, “Thầy Tống đâu rồi?”
Đậu Bao dần ổn định nhịp thở, trả lời: “Phòng làm việc của Hiệu trưởng.”
Tô Anh sắc mặt thay đổi, trong lòng dấy lên cảm giác không ổn.
“Anh Đào?” Đậu Bao gọi cô.
“Tớ đi tới phòng hiệu trưởng một chuyến.” Tô Anh quay người, vừa đi được vài bước liền quay đầu nhìn nàng, thanh âm ẩn chứa tức giận, “Cậu giúp tớ điều tra xem ai là người làm ra chuyện này.”
“OK.” Đậu Bao bày tư thế đã hiểu, lại vỗ vỗ ngực, “Nếu mà chưa tra ra thì trước tiên tớ giúp cậu hủy diễn đàn, để xem đám người kia đi đâu xem trò vui.”
Đậu Bao thoạt nhìn bên ngoài chỉ là một nữ sinh hệ ngoại ngữ nhưng đồng thời cũng là một nữ hacker thiên tài, có thể khống chế được tất cả dữ liệu trên máy tính, điều tra ra tất cả ngọn nguồn.
——
Tô Anh không quan tâm thầy giáo cản cô ở cửa phòng, dồn hết sức lực đẩy cửa phòng Hiệu trưởng ra.
Vừa bước vào liền thấy choáng váng, trong phòng không chỉ có Hiệu trưởng cùng Tống Đĩnh Ngôn, còn có vài vị lãnh đạo khác, tất cả đều nhìn về phía cô, bầu không khí phút chốc đông cứng lại.
Bắt gặp hình ảnh Tô Anh cố ý xông vào, Hiệu trưởng vẫn bình tĩnh đứng dậy, ngữ khí nghiêm khắc, “Nữ sinh này là lớp nào? Đi vào phòng Hiệu trưởng cũng không biết nguyên tắc phải gõ cửa trước sao?”
Hôm nay Tô Anh ăn mặc đơn giản, bởi vì là vội vàng chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng.
Cô giống như là không nhìn thấy những người khác, từ lúc bước vào thì ánh mắt vẫn dán chặt trên người Tống Đĩnh Ngôn đang ngồi trên ghế sofa kia, sắc mặt anh lạnh lùng, so với ngày thường không khác là bao, không đoán được anh đang cảm xúc gì.
Có lãnh đạo nhận ra Tô Anh, đứng dậy đi đến bên tai Hiệu trưởng thấp giọng nói vài câu.
Hiệu trưởng cau mày, gương mặt nhăn lại, nhìn về phía Tô Anh, chỉ tay nói: “Thạt đúng lúc, em cũng vào đây ngồi đi.”
“Để cho cô ấy đi trước.” Tống Đĩnh Ngôn nhẹ giọng cắt đứt, người đàn ông áo trắng quần đen ngồi kia vẫn là bộ dáng ôn nhu nhưng lại đem đến cho người khác áp lực khó kháng cự.
Hiệu trưởng có mấy giây kinh ngạc, “Thầy Tống.”
Tống Đĩnh Ngôn đứng dậy, không nhanh không chậm hướng cô đi tới, còn người con gái vẫn thất thần đứng lặng đó nhìn anh từng bước tới gần.
Anh dừng ở trước mặt cô, ánh mắt rơi vào vầng trán đang lấm tấm mồ hôi.
“Em đi ra ngoài trước đi.” Anh nói.
Tô Anh nghiêng đầu nhìn anh, âm thanh nhỏ kháng cự, “Em không muốn.”
Người đàn ông cúi đầu hơi thấp, cơ hồ là dùng âm thanh thì thầm để nói, “Ngoan, trở về rồi nói tiếp.”
Âm thanh anh tuy không lộ cảm xúc gì nhưng lại làm cho lòng cô dần an tĩnh trở lại.
“Nơi này để anh xử lý.”
Tô Anh lẩm bẩm, “Thầy.”
Tống Đĩnh Ngôn nhìn cô, không muốn nói thêm nhiều lời nữa.
Tiểu cô nương hướng ánh mắt nhìn sau lưng anh liền bị những ánh mắt lạnh lùng của mấy vị lãnh đạo cứ thế nhìn chằm chằm mình, cô có chút sợ hãi.
Sau đó, cô lễ phép xoay người hướng Hiệu trưởng xin lỗi lại ngoan ngoãn quay người, đóng cửa lại. Sau đó bị thầy giáo ở ngoài giáo huấn vài câu mới hài lòng thả cô đi.
Trước khi đi Tô Anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt thật lâu, bên trong yên tĩnh thật dọa người.