Anh Đã Yêu Em Từ Rất Lâu

Chương 8




Edit: Hoa Tuyết

Hôm sau, hai người thật sự đi đăng ký kết hôn.

Mãi đến khi ra khỏi cục dân chính, Tần Hạo mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, bên ngoài không có nắng, còn hơi nhiều mây, nhưng Tần Hạo lại nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, từ trên rọi xuống, cuốn lấy anh. Anh ngẩng đầu lên như một tín đồ thành kính, nhắm mắt lại, cong môi cười.

Cầm hai cuốn sổ đỏ trong tay, anh cứ lật qua lật lại xem, màu đỏ chói mắt, nhưng chưa bao giờ đẹp đến vậy.

Anh nhìn một lúc lâu, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, cảm giác này không thể hình dung được, khiến lồng ngực anh nóng lên.

Yết hầu Tần Hạo chuyển động, nhìn sang chỗ khác, lấy kính râm trong túi ra đeo lên, mới quay sang nhìn Hạ Tư Linh.

“Anh sẽ thật tốt với em.” Anh nói, giọng điệu run run mang theo chút trịnh trọng, im lặng một lúc rồi lặp lại lần nữa: “Anh nhất định sẽ thật tốt với em, cũng sẽ thật tốt với Tiểu Mễ.”

Hạ Tư Linh dịu dàng mỉm cười: “Em biết, em tin anh.”

Sau lớp kính râm có lẽ là đôi mắt ửng đỏ hoặc ngập nước, nhưng Hạ Tư Linh không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực, ôm eo anh: “Em cũng sẽ thật tốt với anh.” 

Còn một câu cô không nói, đó là thanh xuân em nợ anh, em sẽ bù đắp, chậm rãi, trọn vẹn, thậm chí gấp đôi.

Sau khi đăng ký kết hôn, lễ cưới cũng được lên kế hoạch, Tần Hạo lập tức bận túi bụi. 

Phải chuẩn bị cho lễ cưới, còn phải sửa sang nhà cửa. Anh muốn trang trí một căn phòng cho Tiểu Mễ, mua giường ngủ, bàn học, đồ chơi. Anh đến rất nhiều cửa hàng hàng bán đồ dùng trẻ em, thứ có thể mua đều mua cả. Khắp căn phòng đều đầy ắp những thứ lấp lánh mềm mại. 

Từ nay về sau, Tiểu Mễ cũng sẽ là công chúa nhỏ của anh.

Lần đầu tiên Tiểu Mễ đến nhà anh là vào sinh nhật cô bé, bọn họ không ra ngoài ăn cơm mà Tần Hạo đã chuẩn bị bánh kem, bong bóng và ruy băng ở nhà cho Tiểu Mễ, bé gái đều rất thích những thứ này, Tiểu Mễ đã vô cùng vui vẻ.

Cô bé cũng rất thích căn phòng mà Tần Hạo đặc biệt chuẩn bị cho mình, vào trong đó chơi một lúc lâu mới chịu ra.

Đêm hôm đó, sau khi trưng cầu ý kiến của Tiểu Mễ, Hạ Tư Linh và cô bé đã ngủ lại ở nhà Tần Hạo.

Đồ rửa mặt đều đã chuẩn bị đầy đủ, Tiểu Mễ đứng trên ghế nhỏ, cầm bàn chải của mình đánh răng, trong miệng đầy bọt, nói năng không rõ: “Mẹ, sau này chúng ta sẽ sống ở đây phải không ạ?” 

Hạ Tư Linh đứng bên cạnh cô bé. Trên cái tủ âm tường trước mặt, Tần Hạo đã đặc biệt lắp một chiếc gương di động, cô kéo nó đến trước khuôn mặt xinh đẹp của mình, lấy sữa rửa mặt rửa mặt: “Đúng thế, Tiểu Mễ có thích không nào?”

Tiểu Mễ ngật đầu: “Thích ạ.” Cô bé ho hai tiếng rồi nói tiếp: “Tối nay con muốn ôm con gấu bông bự kia ngủ.” 

Hạ Tư Linh mở vòi nước rửa mặt, rồi lau khô, sau đó sờ trán con gái: “Hôm nay con đã ho mấy lần rồi, cổ có bị ngứa không?”

Tiểu Mễ chớp mắt: “Không ngứa ạ.”

“Khó chịu thì nói với mẹ nhé, biết không?”

“Mẹ thật là dong dài quá đi.”

Hạ Tư Linh rửa mặt cho con gái rồi bế vào phòng của bé.

Ánh đèn mờ mờ, Tiểu Mễ nằm trong lòng cô, trên tay cô cầm một quyển truyện, chậm rãi đọc cho Tiểu Mễ nghe, chất giọng dịu dàng, 

Lúc người phụ nữ nữ mang ánh sáng tình mẹ luôn là lúc đẹp nhất.

Tần Hạo đứng trước phòng của Tiểu Mễ, hé cửa nhìn vào, giây phút ấy, anh cảm thấy trên đời này không ai dịu dàng xinh đẹp bằng người phụ nữ của anh cả.

Hạ Tư Linh nhìn thấy anh thì hơi khựng lại, vừa đặt ngón tay lên môi vừa chỉ chỉ Tiểu Mễ, ý bảo anh đừng lên tiếng.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Tiểu Mễ cũng ngủ.

Hạ Tư Linh chầm chậm rút tay mình ra, cúi người vén mấy sợ tóc mai cho con gái, sau đó tắt đèn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Vừa đóng cửa lại, eo đã bị anh ôm lấy, Tần Hạo dám môi lên vành tai cô, hơi thở ấm áp: “Anh cũng muốn em dỗ.”

Anh xoay người cô lại, một tay ôm eo, một tay nâng chân bế bổng cô lên. Hạ Tư Linh ôm cổ áp trán vào anh: “Anh tắm chưa?”

Ánh mắt anh nóng rực, nói hai chữ ‘tắm rồi’ sau đó đó ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Trong phương diện này, Tần Hạo không hề khách sáo với cô.

Anh cúi đầu, dịu dàng hôn môi, nâng niu cẩn thận như thể cô là một báu vật quý giá.

Anh vừa bước đi vừa hôn cô.

Tần Hạo cảm thấy hôn là cách tốt nhất để thể hiện tình cảm. Tất nhiên nó còn chứa ham muốn bản năng của con người, nhưng mỗi lần được cô hôn, đều giống như có được đãi ngộ long trọng nhất.

Tần Hạo trầm mê chìm đắm trong đó, không cách nào kiềm chế được. 

Trên trán toát mồ hôi, anh cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cô. Anh hiểu Hạ Tư Linh hơn cả bản thân cô. 

Cô nhắm mắt lại. 

Lúc kim đồng hồ điểm 11 giờ, Hạ Tư Linh nằm nghiêng, lưng dựa sát vào anh, Tần Hạo sờ bờ vai trơn mịn của cô, hôn lên tai cô một cái: “Bà xã.”

Hạ Tư Linh híp mắt cười, cố ý bơ anh.

Tần Hạo cắn cô một cái: “Trả lời anh mau.”

“Không đấy.”

Anh chơi xấu, sờ xuống bụng dưới của cô, cả người Hạ Tư Linh rung lên, sợ anh làm bậy: “Được rồi, trả lời anh, trả lời anh.”

Anh lại gọi một tiếng: “Bà xã.”

Lần này Hạ Tư Linh đáp lại: “Ơi.” Anh mới hài lòng.

Hai người cứ như chơi mãi không đủ, đến 12 giờ mới thôi. Hạ Tư Linh nằm lì trên giường, cuối cùng cũng đầu hàng: “Em mệt rồi.”

Tần Hạo nằm sấp phía trên, đầu óc hỗn loạn, nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua. 

Năm ấy, lần đầu tiên thấy cô là khi cô đọc bài phát biểu tại lễ chào cờ. Lúc đó, cô đang học lớp mười, còn anh học lớp sáu, mấy cậu bé len lén chạy sang trường trung học để nhìn cô.

Cô ngây thơ non nớt, sống lưng thẳng tắp, vừa chăm chú lại nghiêm túc.

Nghe nói trong trường có người theo đuổi cô, anh bèn xúi Hạ Ấu Đình nói cho ông nội biết, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến chuyện học tập của chị Tư Linh. Kết quả là tên nhóc đó bị cha mẹ dạy dỗ một trận, sau này không dám tìm cô nữa.

Năm anh học lớp 10, Hạ Tư Linh lên năm nhất đại học, lần đầu tiên cô trở về trong kỳ nghỉ, trời mưa rất to, Tần Hạo che ô đứng ngoài cửa đợi cô hai tiếng liền, gió quất từng đợt làm người anh ướt đẫm, sau đó nói với cô rằng mình chỉ vừa xuống thôi. 

Khi đó anh còn quá nhỏ, da mặt mỏng, mỗi lần nói chuyện với cô đều ngượng đỏ mặt, không dám bày tỏ tình cảm trong lòng. 

Quá khứ của anh, từng chuyện từng chuyện đều có hình bóng của cô. Cô là cả thanh xuân của anh.

Hạ Tư Linh xoa mặt anh, dịu dàng hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”

Tần Hạo cúi đầu mổ lên môi cô một cái: “Không có gì, em uống nước không?”

Cô lắc đầu: “Không uống, em phải về phòng.”

Tiểu Mễ còn quá bé, đến môi trường mới mà để bé ngủ một mình, cô không yên tâm. 

Tần Hạo thấu hiểu, bàn tay vỗ vỗ mông cô: “Đi đi.”

Cô cười lăn ra khỏi vòng tay anh, đứng lên mặc váy ngủ, giúp anh tắt đèn, khi đi, bước chân có hơi không được tự nhiên.

Sau nửa đêm, Tiểu Mễ bỗng nhiên nóng sốt.

Thường ngày con bé ngủ rất ngoan, nhưng đêm nay lại liên tục trở mình, cứ rên hừ hừ. Hạ Tư Linh tỉnh giấc, mơ mơ màng màng sờ khuôn mặt bé nhỏ của con gái, nóng hôi hổi. 

Cô hốt hoảng, vội bật đèn rồi chạy ra phòng khách tìm nhiệt kế, tiếng động đánh thức Tần Hạo. Anh nhanh chóng chạy sang: “Sao vậy?”

Cô lo lắng nói: “Tiểu Mễ bị sốt.”

Tần Hạo không nói nhiều lời, tức khắc tìm nhiệt kế đo thử, 38.9 độ C. 

Hạ Tư Linh nói: “Ban ngày con bé bị ho, chắc là cảm sốt rồi, trong nhà có túi chườm nóng không anh?”

Tần Hạo đã bắt đầu thay quần áo: “Nóng quá, hạ nhiệt cũng không có tác dụng đâu, đến bệnh viện thôi.”

Sau khi hai người thay quần áo xong, Tần Hạo trực tiếp bế Tiểu Mễ lên, cho bé dựa đầu vào vai mình rồi đi nhanh ra ngoài. Hạ Tư Linh chuẩn bị một cái túi nhỏ, đựng bánh quy, khăn giấy, chăn và chai nước của Tiểu Mễ, đi theo anh.

Tần Hạo lái xe, còn Hạ Tư Linh ôm Tiểu Mễ ngồi ở phía sau.

Đường đi chỉ mất năm phút, anh lái xe rất nhanh. Trẻ con bị sốt không phải là chuyện nhỏ, rất có thể là viêm phổi. Hạ Tư Linh nhắc nhở: “Chạy chậm thôi anh.”

Tần Hạo chăm chú nhìn đường: “Không có gì đâu, anh có chừng mực.”

Đến phòng cấp cứu, sau khi làm kiểm tra xong, bác sĩ nói không nghiêm trọng, hạ sốt là ổn, hai người mới nhẹ nhõm.

Đã rất khuya rồi mà trong phòng truyền dịch vẫn còn người. TV đang chiếu phim hoạt hình, một ông cụ đang nằm một góc truyền dịch, bên cạnh là người đàn ông trung niên mệt mỏi ngồi gục đầu, chắc là con trai ông cụ.

Tần Hạo vẫn bế Tiểu Mễ trong tay, ba người họ bước vào, tiếng động làm người đàn ông trung niên kia thức giấc. Ông ngẩng đầu lên, mỉm cười thân thiện rồi lại ngủ tiếp.

Anh chỉ vào một góc khác: “Đến đằng kia đi.”

Chỗ đó có năm cái ghế liên tiếp, trên lưng ghế còn có đệm.

Tần Hạo bước tới ngồi xuống, ôm Tiểu Mễ vào lòng, để bé ngồi trên đùi mình.

Hạ Tư Linh nói: “Hay để em ôm con cho, anh đã bế suốt đường đi rồi.”

Anh nói: “Không sao.”

Lúc y tá đến chuẩn bị ghim kim, Tiểu Mễ òa khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bé vùi vào lòng Tần Hạo, anh nhẹ nhàng che mắt bé lại: “Ngoan, không đau không đau, con cố chịu một tí là xong thôi.”

Tiểu Mễ vẫn cứ khóc, Tần Hạo nói: “Con có nhớ lần trước cậu Tần Hạo nói sẽ đưa con đến sở thú chứ?”

Tiểu Mễ thút thít: “Nhớ ạ.”

“Con muốn đi lúc nào?” Anh nháy mắt với cô y tá, cô y tá trẻ hiểu ra, hành động thật nhanh, lau cồn ghim kim rồi dán băng keo cá nhân lại.

Tiểu Mễ chớp mắt: “Ngày mai đi được không ạ?”

Tần Hạo gật đầu, giơ tay điều chỉnh tốc độ truyền dịch. “Nếu con không khó chịu nữa thì mình sẽ đi.”

Anh dịu dàng chuyên chú, chăm cô bé rất chu đáo. Cô y tá trẻ nhìn Tần Hạo mà mặt đỏ bừng.

Phải mất ít nhất hai tiếng rưỡi mới truyền xong hai chai thuốc, trong khoảng thời gian này, Tần Hạo vẫn luôn ôm Tiểu Mễ không rời tay, thỉnh thoảng lại sờ trán bé.

Hạ Tư Linh thanh toán viện phí, khi trở lại thì chạm mặt cô y tá trẻ vừa nãy, cô ấy ngại ngùng, vòng vo một lúc, mới hỏi số điện thoại của Tần Hạo.

Cô nhìn cô ấy một lúc. Cô y tá vừa trẻ vừa đẹp, mà cũng thật dũng cảm.

Cô mỉm cười đáp: “Xin lỗi, anh ấy là chồng của tôi.”

Cô y tá trẻ sững sờ, mặt đỏ bừng: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi nghe anh ấy xưng với cô bé là cậu, nên cứ tưởng… Tôi thật sự xin lỗi.”

Hạ Tư Linh mỉm cười: “Không sao.”

Đi tới cửa phòng truyền dịch, cô nhìn vào.

Tần Hạo đang ôm Tiểu Mễ, hơi nâng một chân lên, để chân và ngực tạo một góc độ nằm thoải mái nhất. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Mễ, tay kia cẩn thận bảo vệ cánh tay đang truyền dịch của bé.

Nhìn một lúc, nụ cười trên mặt Hạ Tư Linh bất giác lan tràn.

Cô lại đứng ở đó một lúc, khi định đẩy cửa vào thì thấy Tiểu Mễ mơ mơ màng màng, rụt vào lòng Tần Hạo, cánh tay bé nhỏ ôm cổ anh, miệng lẩm bẩm: “Cha ơi.”