Anh Đã Yêu Em Từ Rất Lâu

Chương 5




Edit: Hoa Tuyết

Mùng 1 Tết.

Vì có cái đuôi nhỏ Tiểu Mễ đi theo nên hai người đã chọn một bộ phim hoạt hình. Tiểu Mễ rất vui vẻ, cô bé được Hạ Tư Linh thắt cho một chùm tóc trên đỉnh đầu, cả đường đều chạy trước hai người, hớn ha hớn hở.

Đến cửa thang máy lên tầng rạp chiếu phim, Tần Hạo bế bổng Tiểu Mễ lên, để bé ngồi trên tay mình, nhéo cái mũi nhỏ của bé: “Chạy nhanh như vậy, ngã thì đừng khóc nhé.”

Tiểu Mễ ghé đầu trên vai anh cười khúc khích, ôm cổ anh nhìn Hạ Tư Linh ở phía sau: “Mẹ ơi! Nhanh lên đi!”

Hạ Tư Linh cầm bỏng ngô, cola và bình nước uống của Tiểu Mễ, đi phía sau Tần Hạo, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, nở nụ cười.

Sau phần mở màn, trong rạp tắt đèn, trên màn hình lớn bắt đầu phát quảng cáo và trailer của mấy bộ phim sắp chiếu. Tiểu Mễ ngồi giữa hai người, vặn tới vẹo lui chồm lên phía trước.

Thấy vậy, Tần Hạo gấp cái áo khoác của mình lại vài lần, rồi ôm lấy eo bé bế lên, lót cái áo khoác xuống dưới mông bé. Tiểu Mễ được nâng lên một chút, tầm nhìn không bị chắn nữa, đã có thể thấy màn hình.

Hạ Tư Linh đưa bỏng ngô cho anh: “Ăn không?”

Tần Hạo lấy một nắm.

Bộ phim bắt đầu.

Phim hoạt hình rất vui nhộn, mấy bạn nhỏ đều rất thích thú vui vẻ, trong rạp tràn ngập tiếng cười, cánh tay của Tần Hạo lướt qua lưng Tiểu Mễ, đặt lên vai Hạ Tư Linh, hết nghịch tóc rồi lại véo tai cô. ngôn tình hoàn

Trong lặng lẽ, đầy thân mật.

Trước mặt họ là một cặp tình nhân, vì trong rạp quá tối nên không thấy rõ, chỉ thấy dáng người. Lúc bộ phim bắt đầu, hai người nọ còn đứng đắn đàng hoàng, nhưng không bao lâu đã chụm đầu vào nhau.

Tần Hạo che mắt Tiểu Mễ, liếc nhìn Hạ Tư Linh, nhỏ giọng thì thầm: “Muốn thân mật thì về nhà thân mật, dạy hư mấy đứa trẻ thì sao.”

Hạ Tư Linh cười nói: “Anh nhỏ giọng thôi, người ta nghe bây giờ.”

“Nghe thì làm sao.”

Tiểu Mễ kéo tay anh xuống, bất mãn phản đối: “Cậu Tần Hạo, cậu che làm con không thấy gì hết nè!”

Tiếng gọi của bé là hai người nọ nhìn lại, sau đó cả bốn người đều sững sờ.

Thì ra là người quen.

Tiểu Mễ mở to mắt: “Cậu, mợ!”

Hạ Ấu Đình quét mặt nhìn hai người một lượt, sau cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Hạ Tư Linh, rồi nở nụ cười gợi đòn: “Em còn nói sao mới chớp mắt một cái đã không thấy chị đâu, hóa ra là đi hẹn hò.”

Hạ Tư Linh liếc em trai: “Xem phim của em đi.”

“Đừng có chơi vui quá mà quên giờ quên giấc đấy nhé, ngày mai đi thăm mẹ đó, đừng quên.”

“Biết rồi mà.”

Úc Tinh Hòa lắc lắc túi khoai tây chiên trong tay, dụ dỗ Tiểu Mễ: “Con có muốn ăn không Tiểu Mễ? Mợ còn nè.”

Hạ Ấu Đình dứt khoát mau lẹ, quay lại bế Tiểu Mễ, để cô bé ngồi lên đùi mình: “Bé ngoan, cậu bế con nhé.”

Tần Hạo hất hất cằm với cậu tỏ vẻ cảm ơn. Hai người bạn thân nháy mắt với nhau, ăn ý hiểu rõ.

Ở giữa trống chỗ, Tần Hạo nhanh chóng ngồi dịch qua, tự nhiên nắm lấy tay Hạ Tư Linh, mắt nhìn thẳng, giống như bao người khác.

Hạ Tư Linh nhịn cười, cố sức bóp bóp tay anh.

Tần Hạo nghiêng đầu thì thầm: “Làm gì đó?”

“Làm gì đâu.”

Tần Hạo nhìn cô một lúc, sau đó bất chợt cúi xuống thơm má cô, hôn phớt một cái rồi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nhìn lên màn hình như trước.

Hạ Tư Linh ngẩn người một lúc, dùng mu bàn tay áp áp lên chỗ anh vừa hôn: “Vừa rồi ai còn nói là ở chỗ công cộng dạy hư trẻ con vậy ta.”

Anh làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng day day ngón tay mềm mại của cô: “Xem phim đi.”

Sau khi xem phim xong, Tần Hạo phải đi tham dự tiệc mừng công của đài, nên giữa đường phải chia tay mọi người, Hạ Tư Linh và Tiểu Mễ thì được Hạ Ấu Đình đưa về nhà.

Chương trình trực tiếp đêm giao thừa năm nay, Tần Hạo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vì thế nổi tiếng hơn rất nhiều. Trong bữa tiệc, mọi người cứ liên tục mời rượu chúc mừng anh. Anh cũng không từ chối ai, uống hết ly này đến ly khác.

Trong lòng thật sự rất hạnh phúc.

Anh làm người dẫn chương trình đã được vài năm, nhưng cứ bình bình, không có gì khởi sắc. Bình thường anh vẫn luôn sôi nổi, nói nói cười cười, tỏ ra lơ đễnh không quan tâm gì cả, nên dễ làm mọi người không nhận ra rằng anh cũng là một chàng trai trẻ có lý tưởng có phấn đấu.

Anh vẫn luôn kiên nhẫn chời đợi, chỉ cần được trao cơ hội thì sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Đêm nay, anh uống khá nhiều.

Đồng nghiệp đưa anh về nhà, vừa cửa mở ra thì thấy trong nhà sáng đèn. Biết anh sống một mình, nên đồng nghiệp hơi bối rối: “Trong nhà cậu có ai à?”

Tần Hạo mơ mơ màng màng, miễn cưỡng mở mắt, chậm rãi nhã từng chữ một: “Không sao đâu, chắc là buổi sáng tôi quên tắt đèn thôi.”

Đồng nghiệp đỡ anh đến sofa: “Một mình cậu ổn chứ?”

Anh nằm trên ghế sofa, xua tay lộn xộn: “OK mà, cậu về đi.”

Đồng nghiệp vẫn hơi lo lắng, định rót cho anh một ly nước, nhưng vừa quay lại đã thấy một người phụ nữ bước ra từ phòng bếp.

Hạ Tư Linh cầm cái muỗng trong tay, mặc quần áo ở nhà, trông rất tự nhiên thoải mái, hai người nhìn nhau, đều có chút ngượng ngùng.

Đồng nghiệp gãi đầu: “Cô là…?”

Hạ Tư Linh nhanh chóng đặt muỗng xuống: “Tôi là bạn gái của anh ấy.”

Đồng nghiệp bừng hiểu ra, nhanh chóng chỉ vào Tần Hạo trên ghế sofa: “Chuyện là, cậu ta uống hơi nhiều, có cô ở đây tôi yên tâm rồi, vậy tôi về đây.”

Hạ Tư Linh nói cảm ơn rồi tiễn anh ta ra ngoài, sau đó quay vào ngồi xổm cạnh sofa, sờ sờ mặt anh: “Tần Hạo, Tần Hạo?”

Tần Hạo chớp chớp mắt, hừ hừ trong cổ họng rồi lại nhắm mắt.

Người anh đầy mùi rượu, Hạ Tư Linh cởi giày và áo khoác giúp anh.

Mới vừa cởi tay áo ra, Tần Hạo đột nhiên mở mắt, kéo mạnh một cái, thuận thế xoay người đè cô xuống ghế sofa. Anh trông vẫn không được tỉnh táo, nheo mắt chăm chú nhìn Hạ Tư Linh, một tay chống bên cạnh, một tay kéo mạnh cổ áo mình.

Tần Hạo đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo đã mở hai nút, để lộ làn da trẻ trung khỏe mạnh. Anh vừa dùng miệng cọ lên lông mi cô, vừa tiếp tục cởi quần áo, giọng nói khàn khàn: “Sao em lại ở đây?”

Hạ Tư Linh cố sức chống lên ngực anh: “Anh tỉnh rồi à? Để em làm cho anh… ưm …”

Còn chưa nói hết câu, môi cô đã bị anh chặn lại, anh cắn mạnh cánh môi cô, mới cởi quần áo mình một nửa đã chuyển sang cởi quần áo cô.

Hạ Tư Linh ngọ nguậy đẩy anh ra, đứng dậy khỏi ghế sofa, ấn anh lại: “Đừng lộn xộn, em còn chưa nói xong mà.”

Tần Hạo say, cả người đều khó chịu, chỉ mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của cô, nên tiến đến hôn theo bản năng.

Hạ Tư Linh quỳ xuống bên cạnh, sờ mặt anh: “Em đoán là anh sẽ uống nhiều mà. Em đã chưng lê với đường phèn cho anh, anh ăn một miếng rồi đi nghỉ một lát nhé, sẽ khỏe ngay thôi.”

Tần Hạo từ từ mở mắt ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô một lúc, rồi bật cười: “Em là ai?”

Hạ Tư Linh cởi nốt tay áo khoác bên kia ra: “Em là ai mà anh cũng không biết sao?”

Tần Hạo để cô chăm sóc cho mình, Hạ Tư Linh lại vắt một cái khăn nóng, từ từ lau mặt cho anh: “Anh đã uống bao nhiêu vậy?”

Lúc cô lau tới ngón tay, Tần Hạo cầm lấy chiếc khăn kéo lên, ôm lấy eo cô, ngửi ngửi mùi hương của cô, rồi thỏa mãn mỉm cười: “Anh biết em.”

“Em là Hạ Tư Linh.”

“Em là người phụ nữ của anh.”

Anh vòng tay ôm cô, trong cơn say vẫn nghĩ đến cô, giọng nói nhỏ dần, giống như sắp ngủ: “Hạ Tư Linh thích tôi.”

Tay Hạ Tư Linh khựng lại, chiếc khăn vẫn bốc hơi nóng.

Anh uống say, mặt và cổ hơi đỏ, trong người khó chịu, mày hơi nhíu lại.

Cô nhỏ giọng, đặt tay lên ngực anh, tì cằm lên chăm chú nhìn anh từ khoảng cách gần: “Còn gì nữa không?”

Tần Hạo dường như đã thiếp đi, không trả lời cô nữa.

Hạ Tư Linh nhìn anh một lúc, sau đó cúi xuống hôn lên môi anh rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vừa rời khỏi cơ thể anh, cổ tay cô đã bị kéo lại. Anh nhắm mắt, không biết trong mơ thấy gì hay đã tỉnh rồi mà lại nói:“Cảm ơn em đã thích anh.”

Lê chưng đường phen vẫn còn trên bếp.

Ha Tư Linh lại không dịch bước được.

Sau khi ở bên nhau, Tần Hạo rất hay nói những lời như vậy, anh không hề giấu giiếm gì, luôn bày tỏ tình yêu và cảm xúc chân thành của mình với cô.

Nhưng trong lúc say thế này vẫn là lần đầu tiên.

Rốt cuộc tình cảm phải lớn đến mức nào mới có thể khiến một người nghĩ về một người mọi lúc mọi nơi như thế này.

Một người tốt như vậy, đến cả cơ hội để cãi nhau cũng thật khó tìm.

Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy có lỗi, càng muốn đối xử với anh tốt hơn.

Lê chung đường phèn đã xong, Hạ Tư Linh múc vào trong chén, mang ra bàn cà phê để nguội.

Tần Hạo đã nằm nghiêng sang một bên ngủ say.

Cô ngồi trên một chiếc dép, ghé vào bên cạnh, một tay nắm lấy tay anh, từ từ ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, có thể một tiếng, cũng có thể hai tiếng, lúc Hạ Tư Linh tỉnh dậy lần nữa, cô đã nằm trên chiếc giường rộng lớn của anh.

Rèm cửa được kéo lại, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ ấm áp, phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

Cô trở mình, trên gối có mùi hương của anh.

Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng máy sấy, lại năm phút nữa, cánh cửa mở ra.

Hạ Tư Linh nhắm mắt lại.

Có tiếng bước chân đi lại trong phòng, tiếng ma sát sột soạt, rất khẽ.

Đầu vai mát lạnh, có người chui vào chăm của cô, một cánh tay nhanh chóng quấn lấy eo cô, mùi sữa tắm thơm ngát bay qua. Tần Hạo hôn vào tai cô một cái, rồi không động tay động chân làm phiền cô nữa, cứ thế ôm cô từ phía sau ngủ say.

Một đêm mộng đẹp.

Thức dậy vào buổi sáng, cánh tay anh vẫn vòng quanh eo cô, chỉ là lúc này ngay cả hai chân cô cũng bị quấn chặt, dính sát vào đôi chân thon trắng mịn của cô, Hạ Tư Linh quay lại đối mặt với anh, sau một đêm, mặt anh đã không con đỏ vì say nữa, mà đã trở lại bình thường.

Cô cựa đầu, dụi vào lòng anh, định ngủ một lúc nữa, nhưng hình như anh đã tỉnh.

Tần Hạo thò tay vào trong váy nhéo nhéo eo cô.

Hạ Tư Linh ngẩng đầu lên: “Em làm anh thức giấc à?”

Anh mở mắt: “Không phải.”

“Ngủ chút nữa nhé, giờ còn sớm.”

Bàn tay ôm eo cô không thành thật, từ từ đi lên: “Tối qua sao em lại tới vậy?”

Vốn đã hẹn hôm nay gặp mặt để đến viện dưỡng lão cùng nhau.

Hạ Tư Linh bị anh cù, nên vặn vẹo người: “Em đoán là anh sẽ uống nhiều, nên đến xem anh.” Cô chợt nhớ ra một chuyện: “Anh có uống lê chưng chưa?”

Anh mỉm cười: “Uống rồi.”

Cô yên tâm, cúi đầu áp má vào ngực anh.

Một lúc sau, Hạ Tư Linh cảm thấy hơi thở của anh dần dần nhanh hơn.

Đã ở bên nhau lâu như vậy, chút hiểu biết này vẫn phải có, đây là khúc dạo đầu động tình của anh.

Lần này không đợi anh hành động, những ngón tay mềm mại của cô đã mò xuống cơ bụng anh, từ từ chui vào lớp vải, sau đó không hề bất ngờ chạm vào thứ nóng bỏng kia.

Cô thầm nghiến răng, cầm lấy nó.

Tần Hạo bất ngờ, đầu ong lên một tiếng.

Cảm nhận cô từng chút từng chút, cảm nhân sự vuốt ve khi mạnh khi nhẹ của cô, cảm nhận sự run rẩy của cô.

Cơ thể của hai người nhanh chóng nóng bỏng, hòa cùng một nhiệt độ, hòa cùng một tần suất.

Con thú hung dữ trong anh thành công bị dẫn dụ, lên trời xuống đất, không gì không thể.

Cho đến khi cả hai đều đổ đầy mồ hôi, ẩm ướt dinh dính.

Sự chủ động và nhiệt tình của Hạ Tư Linh thật sự khiến anh phát cuồng. Tần Hạo như được cổ vũ, làm lâu hơn thường lệ rất nhiều. Nếu không phải Hạ Ấu Đình gọi điện thoại đến hỏi họ khi nào xuất phát, thì không biết anh sẽ làm đến lúc nào nữa.

Sau đó kết thúc, Tần Hạo nằm trên giường, kê một tay sau đầu, cứ cười suốt. Hạ Tư Linh nhìn không nổi nữa, gắt lên: “Đừng cười nữa.”

Anh nhướng mày, đắc ý nói: “Anh muốn cười đấy, không được sao.”

Cô đành ngồi dậy xuống giường mặc quần áo, sau đó lại bị kéo vào vòng tay anh: “Làm gì vậy? Dậy đi, một lát nữa lại bị giục bây giờ.”

Anh có hơi luyến tiếc: “Nằm thêm năm phút nữa đi.”

Cả người Hạ Tư Linh và chăn đều bị anh ôm vào lòng, cô vùng vẫy mấy cái, nhưng Tần Hạo đã nhắm mắt lại: “Năm phút cuối thật mà.”

______

Hằng năm vào mùng hai Tết, hau chị em Hạ Tư Linh đều sẽ đến viện dưỡng lão để thăm mẹ mình.

Bình thường cũng hay đến, nhưng ai bận việc nấy nên không thể đi cùng nhau. Năm ngoái, vào thời điểm này, Hạ Ấu Đình đang ở quê, còn Hạ Tư Linh đang ở nước ngoài. Sau một năm, cuộc sống của hai người đã thay đổi đáng kể, một người đã kết hôn, còn một người có người yêu mới.

Trước kia đều chỉ có hai chị em, mà năm nay đã có tận bốn người.

Bệnh tình của Thẩm Vận cứ lặp đi lặp lại, không có chuyển biến tốt đẹp, thấy có người đến thăm mình cũng không biết là ai. Hai chị em đều đã quen. Ngược lại, trong phòng con gái, con trai, con dâu, con rể, vô cùng náo nhiệt, làm các chị em y tá ngưỡng mộ không thôi.

Có bọn họ ở đây nên không cần y tá nữa. Hạ Tư Linh thay cho mẹ bộ quần áo mới, Hạ Ấu Đình giúp bà đi giày, Úc Tinh Hòa mở cửa sổ để không khí trong lành tiến vào.

Ánh mặt trời thật đẹp.

Tần Hạo ngồi xổm trước xe lăn, tìm chuyện để nói với bà.

Đây không phải là lần đầu tiên anh gặp Thẩm Vận, lúc trước anh cũng đã theo chị em họ đến đây vài lần, nhưng lần này thân phận của anh đã khác. Anh muốn nói thêm vài lời để bà nhớ mình.

Sau một lúc, Hạ Tư Linh và Hạ Ấu Đình đi tìm y tá trực ban để hỏi một số điều. Úc Tinh Hòa đi vào phòng tắm, trong phòng chỉ còn Tần Hạo và Thẩm Vận.

Anh mang một cái ghế đến ngồi trước mặt bà, kéo chăn đắp kín đầu gối giúp bà, chậm rãi thở phào một hơi rồi trịnh trọng nói: “Dì, cháu lại đến rồi đây. Dì có còn nhớ cháu không? Đúng vậy, cháu là tên nhóc lắm lời, phiền phức đây. Cháu muốn thương lượng với dì một việc.”

Anh gãi gãi khóe mắt, có hơi ngại ngùng, cứ như người đối diện có thể hiểu được: “Cháu muốn cưới Tư Linh. Cháu thương cô ấy, vô cùng thương. Tuy dì chưa khỏi bệnh, nhưng cháu vẫn muốn nói với dì một tiếng, để sau này dì khỏi sẽ không trách cháu không nói sớm với dì, như thế sẽ không hay.”

“Cháu biết dì muốn nói với cháu điều gì, cháu hứa với dì, cả đời này sẽ thật tốt với cô ấy, tốt với Tiểu Mễ, không để cô ấy và Tiểu Mễ chịu chút thiệt thòi nào. Dì cho phép cháu nhé.”

Không có câu trả lời nào như trong dự đoán.

Tần Hạo suy nghĩ một lúc rồi lại nói: “Thế này đi, cháu đếm đến ba, nếu dì không nói gì có nghĩa là dì cho phép nhé.”

“1… 2….” Anh nhìn Thẩm Vận: “…3.”

Tần Hạo nở nụ cười như một đứa trẻ: “Cảm ơn dì.”

Trên đường trở về, anh cứ cười khúc khích suốt. Hạ Tư Linh nhìn không nổi nữa: “Rốt cuộc anh cười cái gì vậy?”

“Không có gì.”

“Anh đang lái xe đấy, tập trung một chút đi.”

“Biết rồi.”

“Vậy anh cười cái gì?”

“Đừng quấy rầy anh, anh đang lái xe.”

“…”