Cơ mà kết cục của việc xem phim kinh dị lúc mười giờ tối là tôi không ngủ được. Trùm chăn kín lên tận đầu, còn ôm cả Củ Lạc vào lòng, vừa mở mắt ra là thấy mắt mèo phát sáng liền đem trả bé con về ổ của nó. Tôi lục tục mãi không ngủ nổi, liền quyết định bật đèn lôi máy tính ra làm việc. Còn mấy ngày nữa là tổng kết cuối năm, biết đâu tinh thần chăm chỉ này lại được đem ra biểu dương, còn được nhân viên xuất sắc, lại còn tiền thưởng nữa.
"Chưa ngủ được à?"
Tin nhắn của Duẫn Thành nhảy lên trên màn hình điện thoại.
"Biết mày sợ phim kinh dị nên đoán là sợ ma chưa ngủ được á."
Khóe miệng tôi cong cong, lạch cạch gõ mấy chữ.
"Ò, chưa ngủ được. Đang làm việc này."
Tôi ôm chăn ra phòng khách, cuộn người mình thành một cục, bên cạnh lại là một tách cacao. Máy điện thoại hiển thị Duẫn Thành đòi video call tới, tôi không ngại ngần bấm nút nhận.
"Sao rồi, thức đêm thật đấy à?"
"Ừa, dù gì thì ngủ cũng không nổi." Hai tay tôi gõ liên tục vào bàn phím, thi thoảng lại quay sang cậu ấy cười một cái.
"Thế thì tao làm việc cùng với mày."
Ngành làm việc của chúng tôi không giống nhau, đối phương gần như không có giá trị tham khảo, chúng tôi chỉ để điện thoại ở đó, sau đó ai làm việc nấy. Mèo nhà tôi thấy chủ tỉnh giấc, cũng mon men đi tới cuộn tròn ngủ bên cạnh. Tôi vỗ vỗ lông nó mấy cái, sau đấy chuyên tâm đọc email, giải quyết công việc.
Tôi cắn môi nhìn đống số liệu cần phải xử lí xếp dài trước mặt, cuối cùng dùng máy tính mở video call với Thỏ Thỏ.
"Em à, cái phần mềm lần trước chị bảo em viết giúp chị, em viết xong chưa?"
"Chết, em quên mất."
"Trời ạ cái con bé này." Phần mềm đó đến cuối tuần tôi phải dùng, để còn kịp hạn nộp tài liệu, hôm nay định lôi ra làm luôn thì lại phát hiện ra là chưa có. Thỏ Thỏ lại vừa mới bị giao thêm task mới, không biết có làm nổi không. "Thôi, em không cần làm nữa nhé, để chị làm cũng được."
Tôi cắn môi, lâu lắm rồi không viết phần mềm, không biết có làm được không. Trước đây tôi từng học một ít, cũng đã từng viết, nhưng từ khi con bé làm trợ lý của tôi, tôi phát hiện ra em rất giỏi phần này, nên toàn nhờ em viết hộ. Bây giờ tự dưng lại cần lôi mớ kiến thức đã đóng bụi này ra, có chút…
"Phần mềm gì đấy? Có cần tao giúp không?"
Tôi quên mất vẫn còn Duẫn Thành ở bên kia màn hình, liền giải thích với cậu ấy một chút. Duẫn Thành nghe xong gật gật đầu, rồi bảo.
"Tao nghĩ là tao có thể làm được đó. Bao lâu nữa thì mày cần?"
"Hai ngày nữa. Mày có bận không? Cuối năm rồi công ty chắc bận lắm nhỉ? Nếu bận thì không cần làm đâu." Tôi xua xua tay, nói gì thì nói, không thể làm phiền cậu ấy nhiều như thế được.
"Không sao, tao làm được. Mày cứ đợi đó, hai ngày nữa tao sẽ đưa cho mày."
Thế nhưng đến chiều tối ngày thứ hai rồi, tôi vẫn không thấy cậu ấy ừ hử gì hết. Tôi sốt ruột đi vòng vòng quanh nhà, vừa nghĩ liệu cậu ấy có quên mất không nhỉ, rồi có nên gọi điện giục không ta, mà mình nhờ vả người ta mà, sao dám gọi điện nhờ giục cơ chứ. Thế nhưng tôi chưa kịp nghĩ xong, Duẫn Thành đã gọi điện tới. Giọng cậu ấy khàn đặc, vừa cố gắng nén tiếng ho vừa nói.
"Xin lỗi nhé, gần đây hơi lắm việc một chút, phần mềm sắp xong rồi, tầm một hai tiếng nữa tao đưa mày, được không?" Tôi nhíu mày, giọng như này là ốm rồi à?
"Không sao, mày cứ từ từ mà làm. Mà hình như mày đang ốm hả?" Bên kia vang lên tiếng ho húng hắng, sau đó cậu ấy lại nói, giọng trong hơn lần trước.
"Bị cảm chút thôi, chắc hôm qua ngủ quên không đóng cửa sổ."
"Ăn tối gì chưa?"
"Chưa." Tôi nghe thấy tiếng bàn phím, chắc vẫn đang làm việc rồi.
"Nói địa chỉ nhà đi, tao qua nấu cơm cho ăn."
Duẫn Thành im lặng một lúc lâu, rồi khẽ mở miệng.
"Tòa nhà đối diện chung cư của mày, phòng 1004."
…
Cái gì cơ?
Chung cư đối diện á?
Tôi không tốn thời gian nghĩ ngợi nữa, dọn dẹp mấy thứ linh tinh trong phòng, nhanh chóng cầm theo túi thuốc cảm chạy sang tòa nhà đối diện.
Từ phòng 1004 ở tòa nhà này là có thể nhìn thấy phòng tôi rồi. Tôi lắc lắc đầu, quay lại nhìn Duẫn Thành quấn chăn thành một cái kén, thò mỗi đầu và đôi bàn tay đang gõ bàn phím liên tục ra ngoài. Khăn giấy chất thành một đống trong thùng rác ở góc phòng, tôi tiện tay cầm túi nilon đem đổ đi, thay một cái túi khác mới và sạch. Nhắc mới nhớ, hôm trước video call với Duẫn Thành, thảo nào nhìn background quen như thế, tôi còn cứ nghĩ chắc thiết kế chỉ trùng hợp thôi, hóa ra không phải. Tôi bảo cậu ấy đi nghỉ ngơi một lúc, phần mềm để tôi làm nốt cũng được, cậu ấy không đồng ý, nói sản phẩm của cậu ấy chỉ cậu ấy mới làm tốt nhất được thôi. Thôi kệ vậy, thế thì tôi đi nấu cơm.
Tủ lạnh của Duẫn Thành đúng chất đàn ông độc thân, chẳng có gì ngoài mấy lon bia. Lại còn là bia hết hạn. Tôi bỏ mấy lon bia vào thùng rác, sau đó xuống siêu thị dùng thẻ của cậu ấy mua lên một túi tướng đồ ăn mà tôi đoán cậu ấy sẽ thích, sau đó bắt tay vào nấu một nồi canh đơn giản. Duẫn Thành không thích ăn cháo lắm, thôi thì nấu canh cho dễ nuốt. Sườn được ninh mềm, sau đó cho thêm ít củ cải, nấu chín. Tôi múc một ít ra cái bát to duy nhất trong nhà mình có thể tìm thấy, thêm một bát cơm, đưa đến tận phòng.
"Ăn đi, ăn rồi còn uống thuốc."
Duẫn Thành sốt nhẹ thôi, nhưng cậu ấy cứ húng hắng ho, lại thêm bệnh xoang khiến cậu ấy cứ sổ mũi liên tục. Duẫn Thành không cho tôi đến gần, vì tôi cũng bị xoang, cậu ấy bảo tôi đang khỏe thì đừng để bị lây bệnh, tôi liền đeo khẩu trang bê đồ vào cho cậu ấy, như này là được rồi ý gì. Duẫn Thành phì cười xoa xoa đầu tôi, sau ấy uống một ngụm canh.
"Ngon đấy."
Vừa ăn, cậu ấy vừa kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, chìa máy tính ra giới thiệu sơ qua cách sử dụng phần mềm, còn để tôi dùng thử xem có ổn không.
"Như này là được rồi đúng không?" Duẫn Thành khịt khịt mũi, húp thêm một thìa canh rồi nói. "Nếu cảm thấy cần thêm cái gì thì nói với tao, để tao sửa."
"Không sao, như này là ổn rồi, mày cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, phần còn lại tao có thể tự làm được."
Tôi đảm bảo cậu ấy ăn hết một tô cháo to tướng, uống thuốc đầy đủ, còn dặn một ngày phải uống thuốc hai lần, sau bữa ăn, cẩn thận viết lại thành note dính lên trên túi thuốc, nhìn Duẫn Thành ngủ rồi sau đó mới dám rời đi.
Hết chương 25.