Anh Đã Từng Yêu Em Chưa?

Chương 17




7 giờ sáng.

Củ Lạc chậm rãi nhảy lên giường, thò móng vuốt đầy lông của mình kéo chiếc chăn bông dày cộp, khẽ khàng chui vào trong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người liền thỏa mãn xoay qua xoay lại.

"Hắt xì."

Sợi lông của Củ Lạc thành công lọt vào mũi tôi, khiến tôi khó chịu mà tỉnh giấc. Nắng tháng mười hai ngọt nhẹ, rơi xuống sàn thành những chấm nhỏ màu nhạt, gió từ cửa sổ tối qua quên chưa khép lại thổi qua chiếc chuông gió bạc tạo thành những tiếng leng keng vui tai. Chậu hoa anh đào ngoài cửa sổ bị gió đùa giỡn, thi thoảng sẽ đánh rơi vài cánh màu trắng đã úa tàn.

Bữa sáng thường được chuẩn bị vô cùng đơn giản, nhiều khi sẽ là đồ ăn thừa từ buổi tối hôm trước, mấy chiếc đùi gà rán hay một chút spaghetti còn sót lại dưới đáy nồi, thêm một cốc smoothie rau cải bó xôi. Hay có thể là một hai lát sandwich kẹp với thật nhiều bơ hạt phỉ, cùng với một quả táo đỏ thật to. Tôi không hay ăn kiêng, nhưng thực đơn mỗi bữa ăn ít ỏi đến mức khiến tôi chẳng thể tăng thêm ký thịt nào.

Củ Lạc tỉnh rồi, dùng móng gãi gãi mấy cái lên mu bàn chân tôi, thi thoảng lông mèo khẽ lướt qua, ngưa ngứa, như thúc giục muốn được ăn sáng. Thức ăn cho mèo không còn nhiều, có lẽ phải ghi nhắc nhở để mua, Củ Lạc bị bỏ đói sẽ không vui, sẽ lại bỏ nhà đi. Đổ hạt mèo ra đĩa nhỏ, Củ Lạc thấy thức ăn đã tới liền chạy lại, ăn xong khoan khoái lắc mông bỏ đi.

Ding dong.

"Hửm, mới sáng sớm đã có người đến rồi?"

Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi như đang giục giã, khiến tôi không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng cởi bỏ tạp dề chạy ra mở cửa.

Kim Hoa tay kéo vali, tay xách túi, còn ôm thêm một em cún bông Samoyed béo mập, thấy có người mở cửa liền hớn hở vẫy tay chào.

"Thư Hoa, tao biết mày là bạn tốt nhất nhất nhất của tao mà đúng không?"

"Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng vòng vo như thế."



"Chả là tao vừa xin chuyển công tác về đây rồi ấy…"

"Về ở hẳn đây luôn?"

"Ừ. Mà mày biết đấy, tao mới trở về nên chưa có nhà riêng, trùng hợp thế nào nhà mày lại gần công ty, thôi thì nể tình bạn tâm giao mười bảy năm cho tao ở cùng mày nhá. Tao hứa sẽ chia đôi các loại phí với mày, hàng ngày sẽ chăm chỉ nấu ăn ba bữa không để mày nhịn đói. Mùa hè sẽ quạt mát còn mùa đông sẽ làm gối ôm sưởi ấm cho mày. Thư Hoa…"

Đối với mấy loại làm nũng như thế này, nếu không phải là Kim Hoa, tôi thường sẽ cảm thấy da gà da vịt nổi khắp người, nhưng vì là Kim Hoa, đã sớm quen với trạng thái này của cô ấy, tôi chỉ chẹp miệng

"Ờ, vào đi."

Căn hộ mà tôi đang ở là loại căn hộ cỡ vừa, đủ cho một người sống, hai người thì hơi nhỏ, nằm trong một tòa chung cư trong số vô vàn những tòa chung cư của một khu đô thị, nằm cách xa trung tâm thành phố. Mỗi lần mẹ đến đây đều càu nhàu, sao phải chọn nhà ở xa như thế làm gì, lần nào muốn tới đều mất cả tiếng đồng hồ.

Tủ quần áo cỡ lớn được chia đôi, dành một nửa để Kim Hoa xếp những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh của cô ấy. Kim Hoa còn tranh thủ khoe một hai chiếc áo bản giới hạn mà cô ấy đã để dành tiền rất lâu, còn phải canh sale từng phút để mua. Cái gì cũng từ một thành đôi, hai chiếc bàn chải một đen một trắng cắm trên ống gỗ, ly uống nước đôi tôi tiện tay mua trong một chuyến đi công tác cất trên giá lâu nay cuối cùng cũng được dùng tới.

Rất nhiều năm trước, hai người chúng tôi từng ngồi bàn về một tương lai mà ở đó, nếu chưa kết hôn chúng tôi sẽ ở chung một nhà, hàng ngày cùng nhau nấu ăn, cùng nhau tâm sự, lấy chồng rồi sẽ mua hai căn biệt thự cạnh nhau. Giữa hai căn nhà còn có một lối đi nho nhỏ, con cái của bọn tôi sẽ là thanh mai trúc mã, hàng ngày chạy qua chạy lại đùa giỡn với nhau. Đến cuối tuần, tôi và Kim Hoa sẽ để con ở nhà cho chồng trông, hai đứa sẽ cùng nhau đi shopping ăn uống, còn có thể tổ chức party BBQ gì đó. Già thêm chút nữa rồi sẽ chọn một chiếc viện dưỡng lão thật sang chảnh để hàng ngày cắn hạt dưa tám chuyện với những vị bô lão khác.

Siêu thị nhỏ dưới nhà lúc nào cũng có người, đi qua đi lại, ồn ào những tiếng hỏi giá, trả giá, tiếng mắng mỏ đâu đấy của một bà mẹ có đứa con đang đòi mua gói snack vị khoai tây mặn. Quầy thức ăn nhanh vang tiếng ì xèo của cá đang rán, bốc lên mùi thơm của xiên phô mai bỏ lò, một đám trẻ cấp hai đang bu quanh đĩa nem chua rán, vừa ăn vừa hít hà vì vị cay nóng của nem chua chấm tương ớt. Tôi đẩy chiếc xe đẩy màu đỏ, mỉm cười đi phía sau đứa bạn thân đang cắm cúi nhìn vào danh sách mua hàng mà hai đứa dành cả một buổi để viết trên điện thoại, vừa lẩm nhẩm vừa ngó xem cà chua bi bày ở đâu.

Những chuyện tưởng chừng bình thường như đi siêu thị thế này, khi chỉ có một mình tôi rất ít khi làm tới. Công việc bận rộn, ngày nào cũng tăng ca liên tục, về sớm lắm thì là sáu giờ tối, hầu hết phải đến chín giờ mới có thể thở phào đóng máy tính, xách túi đồ ăn chị đồng nghiệp tốt bụng đặt cho trở về nhà. Một tháng đi siêu thị hai lần đã là nhiều, thi thoảng mẹ sang thăm sẽ xách một ít đồ nhét vào tủ lạnh, nhìn tủ lạnh trống không lần nào cũng thương thương xót xót mà mắng cho một trận, cứ sống như thế này thì dạ dày của con làm sao mà chịu nổi.

Củ Lạc thấy hai người tay xách nách mang một đống túi liền lao tới quấn vào chân Kim Hoa, mới được nửa ngày mà người với vật đã dính lấy nhau như thể tri kỷ lạc mất một kiếp. Tôi xách đồ xếp vào tủ, để Kim Hoa dịu dàng bế Củ Lạc lên, xòe tay cho nó ăn ít cá vừa mua về.

"Bàn làm việc của mày tao đặt rồi nhé, sáng mai người ta giao tới, ở nhà thì nhận nhớ chưa?"

"Ừ, thế tủ sách thì sao, có cần phải mua thêm một cái không?"



"Không cần đâu, tao xếp lại đám album của tao là được, sau cứ để sách của mày lên đó."

Căn hộ của tôi vốn chỉ có hai màu đen trắng, tường cũng trống trơn, trong phòng ngủ ngoài chiếc khung ảnh kỷ yếu cấp ba lồng kính thì chẳng còn gì. Kim Hoa liền đặt mua mấy cuộn dây đèn trang trí, thêm mấy chậu cây sen đá và cơ số poster tranh ảnh, treo đầy nhà. Cái "phòng tang lễ" trong mắt Kim Hoa cuối cùng cũng có thêm sức sống, màu xanh mát mắt của chậu cây đặt ở góc nhà khiến không khí bớt u ám hơn hẳn. Củ Lạc cũng được thay một cái ổ mới, nó sảng khoái lăn lăn trên cái đệm tròn màu nâu sáng, leo thoăn thoắt lên cây mài móng, chui vào trong nhà nhỏ, quăng một ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống.

Kim Hoa ở trong bếp, đeo tạp dề màu hồng còn nguyên mác chưa gỡ xuống, thành thục dùng muỗng đảo súp trong nồi, khuấy một hồi lại cho lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, có vẻ chưa đúng vị liền thả xuống đảo tiếp. Một trong những thứ Kim Hoa thích nhất từ cấp ba là nấu ăn, không có việc gì làm sẽ lăn vào bếp, ở nước ngoài nhiều lần video call về khóc lóc nói mua đồ ăn hết tiền mua mỹ phẩm rồi.

"Mày gọi cho Tuấn chưa?"

"Gọi rồi, nó bảo lát nữa sẽ qua đón."

"Thấy bảo tuần sau nó sẽ về ra mắt nhà chồng. Người yêu nó về Việt Nam rồi."

Cái đam mê karaoke của Tuấn với Kim Hoa suốt mười năm rồi vẫn chẳng thuyên giảm, hai người họ cứ mỗi lần cầm mic lên là sẽ chẳng màng đến xung quanh, nhiệt huyết gào lên với cái mic như thể đang thúc giục toàn dân kháng chiến vậy. Hiếm có một ngày mà cả ba người đều rảnh, Kim Hoa hẹn Tuấn đi nhậu một bữa.

Ba người thuê lấy một căn phòng trong quán karaoke của người quen Tuấn, hát đủ ba tiếng đồng hồ, giọng vỡ đến mức không phân biệt nổi giọng của ai, còn tranh thủ nốc thêm hằng hà sa số bia. Tửu lượng Tuấn cũng chỉ khá hơn một chút, nên nhân lúc còn tỉnh táo, liền lôi điện thoại ra, bấm số gọi người tới đón.

"Nào, các chị em, cạn ly."

Lúc Duẫn Thành tới nơi thì phòng karaoke chả khác gì vừa trải qua thế chiến thứ hai, ba người đã nằm ba góc trên chiếc sofa dài màu đen. Kim Hoa dù đang nhắm mắt nhưng vẫn cố lè nhè vài tiếng vô nghĩa theo nhạc "Under the sea", trong tay nắm lon bia vàng nhạt, bia trong lon đã nghiêng theo tay đổ hết ra ngoài. Tuấn gục trên bàn, thi thoảng lại lẩm bẩm tên ai đó mà căng tai lên mới nghe được. Chỉ có Thư Hoa là yên bình nhất, ngoan ngoãn ngồi bó gối ngẩn ngơ như một em cún chờ chủ nhân đến đón, đếm từng vụn snack đánh rơi trên mặt bàn, da mặt vì bia mà đỏ bừng lên, còn tay thì nắm chặt túi xách như thể sợ ai đó sẽ bước vào lấy mất. Duẫn Thành thở dài, gọi nhân viên quán lên nhờ họ dọn dẹp sạch sẽ, đỡ Tuấn và Kim Hoa ra trước, còn mình thì bế Thư Hoa đi theo sau. Thư Hoa thấy có người đỡ lấy mình thì cười khì khì, vòng tay qua ôm chặt lấy cổ anh.

"Thanh toán phòng 404, cảm ơn."

Hết chương 17.