Anh Đã Từng Yêu Em Chưa 2

Chương 1: 1: Cuộc Sống Hôn Nhân








"A Phong, cuối cùng anh cũng về để em-"

Một tiếng chát vang lên trông màng đêm lạnh lẽo.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ gọi tôi như vậy, đúng là kinh tởm"

Hàn Tư Phong lấy khăn tay lau đi bàn tay vừa tát cô, biểu cảm như vừa đụng vào một thứ rác rưởi dơ bẩn nào đó

"Em xin lỗi, anh đói không cũng trễ rồi để em hâm đồ ăn lại cho anh.



Hôm nay em nấu toàn là món anh thích đó"

Thiên Trường Cửu tay chạm vào má đang đỏ ửng của mình và tươi cười nói với anh.

"Không cần, tôi ăn rồi"

Đáp lại với sự nhiệt tình ấy lại là gương mặt thờ ơ và lạnh lùng của Tư Phong, anh đi lên lầu và bỏ mặc cô ở phòng khách.



Bây giờ đã là 12 giờ đêm, Trường Cửu cố gắng đợi anh về để cùng ăn cơm nhưng rồi lại nhận lại sự vô tâm đó ư.





Nhưng không sao vì cô cũng đã quen rồi, cô gả cho anh cũng đã được 3 năm nhưng chưa bao giờ anh đối xử với cô như 1 người vợ.



À không, người hầu trông nhà còn được đối xử tốt hơn cả cô, Tư Phong căng bản chỉ coi Trường Cửu là rác rưởi không hơn không kém.




Anh không cho cô lấy 1 đồng, bình thường đều là giúp việc mua đồ về cho.



Đã không được yêu thương thì thôi, mỗi khi Tư Phong bực bội vì công việc hay chỉ đơn giản là buồn chán đều sẽ lôi Trường Cửu ra hành hạ.



Trên người cô không chổ nào là không có vết bầm vì những đòn roi và đấm đá của anh.


Đau, tất nhiên là rất đau không chỉ là cơ thể mà còn là trái tim nhưng biết làm sao bây giờ, Trường Cửu yêu anh, yêu đến nổi nếu bây giờ anh cần mạng của cô thì cô vẫn sẵn lòng.



Trường Cửu ngồi trên bàn và một mình ăn thức ăn, dù sao vì đợi Tư Phong nên đến bây giờ cô vẫn chưa có gì bỏ bụng mà.



Sau khi ăn xong thì quản gia nhắc nhở cô nên nghỉ ngơi.



Đến cả một ông quản gia mà còn đối xử với Trường Cửu tốt hơn cả Tư Phong là chồng cô, trong căn nhà này, ông ấy là người duy nhất tôn trọng và coi cô là nữ chủ nhân của căn nhà.

Cô bước vào căn phòng ngủ, Tư Phong mặc một chiếc áo choàng tắm ngồi trên giường nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.



Trường Cửu nằm xuống giường và cố nhắm mắt để không phải đối mặt với anh, hiên giờ Tư Phong đang rất tức giận nếu cô dám hé nữa lời thì chắc chắn sẽ lại bị đánh thôi.



Tư Phong nhìn cô với ánh mắt chán ghét rồi cũng nằm xuống chìm vào giấc ngủ.


"Ê mau dậy đi, tính nằm ường ra đến khi nào?"

Giúp việc gọi Trường Cửu với giọng điệu xấc láo, sở dĩ bọn họ lên mặc như vậy vì cô cũng chỉ là một cô vợ thất sủng, ngoài cái danh Hàn phu nhân ra thì đến cả giúp việc còn được coi trọng hơn cô.



Trường Cửu luốn cuốn thức dậy và vệ sinh cá nhân, cô hỏi giúp việc

"Tư Phong đâu rồi"

"Ông chủ đã đi làm từ sớm rồi chứ không phải thể loại rỗi hơi như cô"

Giúp việc vừa nói bằng giọng điệu chán ghét và khinh thường vừa sắp xếp mền gối, sau đó lại nhanh chóng rời đi cứ như sợ rằng Trường Cửu ở gần thì sẽ làm ô nhiễm không khi.



Thôi thì cô cũng quen rồi, cô bước xuống lầu và bắt tay vào nấu ăn, đây cũng là thú vui duy nhất của Trường Cửu vì cô bị Tư Phong giam lỏng, không thể rời khỏi nhà

Tối đến, anh mở cửa ra và hét lớn.

"Thiên Trường Cửu, cô đâu?!"

Trường Cửu vội vã từ trên lầu chạy xuống còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị anh tát ngã xuống đất.


" nó tất cả là tại cô, nếu không phải do cô thì Tiểu Hoa sẽ không biến mất!"

Anh như mất kiểm soát lao đến và liên tục đá mạnh vào người cô.



Còn Tiểu Hoa? Tên cô ấy là Mộc Liên Hoa, tình đầu của anh vì một vài lý do nên cô ấy đã bỏ đi suốt 3 năm, đến bây giờ Tư Phong vẫn chưa tìm được.

"Không phải tại em, thật sự không phải do em." Trường Cửu rơi nước mắt và đau đớn hét trong vô vọng.

"Không phải do cô? Phong quản gia mau đưa roi cho tôi"


Anh liên tục đạp mạnh vào người cô và nói.





Đây không phải lần đầu nên quản gia chỉ có thể làm theo và đưa roi cho Tư Phong.



Nhận được roi anh tàn nhẫn vụt mạnh vào người Trường Cửu khiến chiếc đầm trắng xoá tinh khôi rách toang và nhuộm đỏ màu máu.



Sau đó anh lại lao xuống bóp cổ cô.

" thứ súc sinh rác rưởi như cô tại sao không chết đi, hại Tiểu Hoa mất đi đôi mắt vậy mà vẫn sống nhởn nhơ như vậy!"

Trường Cửu đau đớn nắm lấy tay anh, khó thở mà van xin.

"Làm ơn...!không phải do em..."

Anh cứ như vậy bóp cổ cô đến khi cô bất tỉnh mới chịu thả ra và lạnh lùng nói "Không ai được đụng vào cô ta!"

Sau đó lại bỏ lên lầu mặc cho cô nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.



Phong quản gia tuy rất thương xót cho Trường Cửu nhưng cũng không dám làm trái lời anh, cứ như vậy cô nằm bất tỉnh trên sàn đến sáng hôm sau..