Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 60: Ngoại truyện 1




Đó là vào buổi tối của một năm nào đó, một nhà mọi người cơm nước xong, Tô Hồng Tụ theo thói quen đứng dậy dọn dẹp. Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cô vội vàng ngăn cô lại, cau mày bất mãn: “Đến lúc nào rồi, em còn để tâm đến những chuyện nhỏ vậy?” Trong miệng trách cứ như vậy, trên tay lại cẩn thận từng li từng tý, đỡ cô ngồi xuống, sau đó Mạnh Tư Thành tự mình dọn dẹp chén bát lung tung trên bàn.

Mẹ Tô từ phòng bếp bưng đĩa trái cây ra, thấy con gái ngồi tại chỗ đó, còn con rể đang cuộn tay áo chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn, thì vội vội vàng vàng tranh tay dọn trước, trong miệng còn lẩm bẩm: “Con cũng đã làm việc cảtuầnrồi, thật vất vả được ngày chủ nhật mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, những chuyện này cứ để mẹ tới làm là được.”

Mạnh Tư Thành còn cố gắng giúp, nhưng nhìn mẹ Tô bộ dáng không nhường ai, lại thấy Tô Hồng tụ đang ngồi bên cạnh tủm tỉm nhìn anh cười, làm anh không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.

Mẹ Tô năm xưa đã khổ cực, Mạnh Tư Thành cũng hi vọng có thể cố gắng hiếu thuận với người mẹ vợ này, nhưng vì cả đời mẹ đã quen bận rộn nên không chịu ngồi không, bình thường cũng thường xuyên cùng cô bảo mẫu tranh việc, tối nay bảo mẫu tạm thời có việc xin nghỉ về trước nên mẹ tự nhiên không để loại chuyện nhỏ nhặt như rửa chén bát này cho con rể làm.

Mạnh Tư Thành cùng Tô Hồng Tụ xem TV một lúc, Tô Hồng Tụ khẽ ngáp nhỏ một cái, mẹ Tô thấy thế liền nhắc bọn họ vào phòng nghỉ ngơi sớm đi. Mạnh Tư Thành cũng sợ Tô Hồng Tụ bị mệt, vì vậy đỡ Tô Hồng Tụ vào phòng.

Ai ngờ vào phòng rồi, Tô Hồng Tụ nằm ở trên giường nhưng không buồn ngủ nữa, bàn tay Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng đã nâng cao của Tô Hồng Tụ, cười nói: “Anh xem không phải em mệt nhọc, mà là con trai mệt nhọc.”

Tô Hồng Tụ mím môi cười, dựa vào bờ vai anh, cảm thụ nhịp đập nhẹ nhàng trong cơ thể: “Đúng vậy, hiện tại các con rất yên tĩnh, có lẽ đang ngủ nướng đấy.”

Cho nên nói các con, là bởi vì trong bụng không phải là một mà là hai baby.

Mạnh Tư Thành nhẹ tay, ôn nhu vuốt ve bụng của cô, cảm thụ sinh mạng ở trong đó khẽ động, trong lòng lan toả cảm giác thoả mãn.

Không biết hai vợ chồng nằm ôm nhau bao lâu, bàn tay to của Mạnh Tư Thành đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên bụng từ từ đi xuống. Tô Hồng Tụ nhận ra hành động đó của anh, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ là cắn cắn môi nhích đến gần đầu vai anh hơn.

Tay Mạnh Tủ Thành đã sớm quen thuộc với nơi đó, anh nhẹ nhàng êm ái trêu chọc cô, chính xác tìm được nơi có thể kích thích phản ứng của cô nhất, thuần thục xoa lấy, hài lòng cảm nhận được cô gái bên cạnh khó nhịn uốn éongười.

Xác thực trong cơ thể Tô Hồng Tụ đã dâng lên dậy song, kể từ sau khi cô mang thai, thân thể càng ngày càng nhạy cảm, thường thường chỉ cần một động tác nhỏ của anh là có thể làm cho cô run rẩy, huống chi thật sự bọn họ đã lâu không có làm rồi.


Nhưng đợi đến khi thời điểm Mạnh Tư Thành muốn tiếp tục bước kế tiếp, Tô Hồng Tụ lại vươn tay giữ lấy tay anh: “Đừng, đứa bé ở trong bụng đấy!”

Mạnh Tư Thành cười cúi đầu, nhỏ giọng nói với cô: “Hâi đứa nhóc không phải đã ngủ rồi sao?”

Tô Hồng Tụ quả thật nghĩ mắt trợn trắng, mới vừa rồi cũng chỉ là nói đùa mà thôi, bọn nhỏ rốt cuộc có ngủ hay không người mẹ là cô làm sao có thể biết rõ được chứ! Ngược lại cái người làm cha cách một tầng bụng này lại nói với bộ dạng chắc chắn như vậy.

Bàn tay Mạnh Tư Thành lại càng lớn lối làm cho cô không nhịn được hít vào thở ra một hơi, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, thở hổn hển. Mạnh Tư Thành nghe được âm thanh thở gấp của cô, rất hài lòng, hạ thấp giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, bác sĩ đã từng nói qua, qua bốn tháng thì có thể, chỉ cần cẩn thận một chút là không sao .”

Tô Hồng Tụ đỏ mặt, mặc dù đã là người có thai sắp sinh rồi nhưng ở trước mặt đứa trẻ trong bụng mình thảo luận vấn đề này, cô vẫn là không nhịn được đỏ mặt! Nhưng cô nghe thấy Mạnh Tư Thành, cảm nhận hơi thở dồn dập của anh, đột nhiên cảm thấy đúng là thời gian này xác thực uất ức anh. Nghĩ tới đây, cô cũng không nói gì, coi như ngầm cho phép.

Mạnh Tư Thành lấy được sự cho phép từ cô, lập tức nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nói muốn tiến vào từ phía sau cô, làm như vậy sẽ không gây tổn thương cho đứa bé, cũng không làm cô mệt mỏi, Tô Hồng Tụ nghe vậy liền thuận theo.

Ai biết cái tư thế này chính là, cô nửa nằm nửa ngồi ở chỗ này, anh quỳ gối phía sau cô, nâng thân thể của cô lên sau đó từ phía dưới đi vào.
Như vậy xác thực không khiến cô dễ dàng mệt mỏi, cũng không ảnh hưởng đến đứa bé, thế nhưng tư thế này. . . . Thực sự là rất mắc cỡ!

Mạnh Tư Thành thuận lợi tiến vào, ở trong đó chặt khít làm anh không nhịn được mà rên rỉ. Do cô mang thai nên cũng trở nên nhạy cảm hơn so với trước kia, vì vậy khi anh tiến vào trong nháy mắt cũng mang đến cho cô khoái cảm khó tả.

Mạnh Tư Thành thử thăm dò đưa vào mấy cái, tiết tấu tương đối chậm, sức lực tương đối nhẹ, nhưng lại vào rất sâu. Tô Hồng Tụ có thể cảm nhận được phân thân của anh lấp đầy trong u cốc của cô, cũng có thể cảm thấy mình vẫn khát vọng bị anh trêu chọc.

Ngay tại thời điểm này, Tô Hồng Tụ chợt thấy hàng loạt cơn co rút đau đớn từ bụng truyền đến, cô không nhịn được ôm bụng kêu lên.

Mạnh Tư Thành còn tưởng rằng mình làm thương tổn tới cô, vội vàng đỡ cô lên hỏi: “ Làm sao vậy?”

Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này những kiến thức làm mẹ cũng có tác dụng, biết là chuẩn bị muốn sinh, nước ối cũng muốn vỡ ra rồi. Cô khổ sở lắc đầu nói: “Anh. . . . . anh mau. . . . . . Anh mau ra đi. . . . . .”

Lúc này tự nhiên Mạnh Tư Thành không dám ham, vội vàng đỡ cô, cẩn thận rút ra ngoài.

Tô Hồng Tụ ôm bụng vịn giường, cố gắng nhịn những cơn co rút đau bụng truyền tới, đứt quãng nói: “Em. . . . . Có thể em muốn. . . . . Muốn sinh. . . . . .”

Mạnh Tư Thành cả kinh, biết không phải chuyện đùa, mặc dù anh đã sớm chuẩn bị kiến thức để làm cha, vì giờ phút này mà đã xem qua rất nhiều sách vở, nhưng khi gần đến thời diểm, nghĩ tới đây là sự kiện quan trọng liên hệ tới tương lai của mình với hai bảo bảo làm anh trở nên luống cuống. Hơn nữa trong lòng anh đang hết sức lo lắng có phải mới vừa rồi một phen động tác kia của mình có thể thương tổn tới bảo bảo hay không?

Mặt Tô Hồng Tụ cũng đã tái nhợt, nhưng nhìn Mạnh Tư Thành rõ ràng là bởi vì là khẩn trương quá độ mà hoảng hồn, cô đành bất đắc dĩngẩng đầu, tay run run chỉ vào cửa nói: “Mau đi gọi mẹ. . . . .”

Mạnh Tư Thành nhất thời phản ứng kịp, vội vàng nhảy xuống giường, tuỳ tiện mặc quần rồi chạy đi mở cửa, thậm chí quên không đi giày, trực tiếp chạy ra phòng khách gọi mẹ vợ.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, mặc dù Mạnh Tư Thành là người chững chạc cỡ nào, gặp phải chuyện như vậy cũng không bằng được mẹ vợ chưa từng thấy qua việc gì. Không giống với con rể hốt hoảng, mẹ Tô sau khi nghe được tin tức lại rất tỉnh táo, vừa an ủi Tô Hồng Tụ, vừa rất nhanh phân phó Mạnh Tư Thành một loạt chuyện, ví dụ như vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện, cùng với dọn dẹp xong các loại vật dụng đã sớm chuẩn bị trước đó.

Mạnh Tư Thành nói chuyện điện thoại xong, rốt cuộc người cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cùng mẹ Tô cùng đỡ Tô Hồng Tụ xuống lầu.


Tô Hồng Tụ ở bên trong đã ba giờ rồi, mà Mạnh Tư Thành ở ngoài phòng sinh đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần.

Nhìn một ít dụng cụ có máu ra, lại nhìn đèn sang trong phòng sinh, cơ hồ đây là thứ một ngàn lần quay về phía mẹ Tô tìm kiếm bảo đảm: “Cô ấy thực sự không có việc gì chứ?”

Ngược lại mẹ Tô khá bình tĩnh, nhìn một chút trong phòng sinh, an ủi con rể mình nói: “Không có việc gì, con xem cô y tá không phải đã nói không có việc gì sao?”

Mạnh Tư Thành cúi đầu, đúng vậy, nghe nói không có chuyện gì, y tá nói không có việc gì, thế nhưng bao lâu rồi, nghĩ đến trước đó đã xem qua các khoá trình, như cũ anh tâm loạn như ma. Đang ởlúc anh ngẩng đầu lên, há miệng ra lần thứ một ngàn lẻ một lần muốn mẹ Tô xác nhận bảo đảm, thì sau lưng âm thanh ngọt ngào của cô y tá vang lên: “Chúc mừng! Là một đôi long phượng thai, mẹ tròn con vuông.”

Mạnh Tư Thành chợt quay người lại, nhìn thấy hai cô y tá, trong tay mỗi người đang ôm đứa bé, trên mặt có nhiều nếp nhăn, đang ngủ thật an tường.

Có một loại nói không nên lời, mừng như điên, cũng không dám tin xông lên đầu của anh.

Vì vậy ở nơi này, thời khắc lịch sử đáng ghi nhớ cả đời, chờ đợi con của mình vừa ra đời ngay trước mắt, trước mặt mẹ vợ, Mạnh Tư Thành bỗng tối sầm mặt, ngã xuống đất ngất đi.

Rất nhiều năm sau, Tô Hồng Tụ như cũ vẫn lấy chuyện này để cười nhạo Mạnh Tư Thành, mà Mạnh Tư Thành vào lúc này sẽ giận tái mặt, để cho cô không dám trước mặt hai đứa nhóc sinh đôi đáng yêu nói lung tung đùa cợt mình. Nhưng trở lại trong phòng, thời điểm chỉ có hai người, Mạnh Tư Thành cố ý vuốt ve Tô Hồng Tụ nói: “Em là muốn tìm phạt nha, thế nhưng lại nói những chuyện này cho bọn nhỏ biết.”

Tô Hồng Tụ nhíu mày cười: “Cho dù em không nói, không phải bọn nhỏ đã sớm biết sao?”

Mạnh Tư Thành không hiểu được: “Ngoài em ra còn có ai dám nói ra?” Là mẹ vợ sao? Mạnh Tư Thành biết mẹ vợ không phải là người hay buôn chuyện người khác, tự nhiên sẽ không lấy chính chuyện của mình để nói cho bọn trẻ biết.

Tô Hồng Tụ mím môi cười, ghe vào bên tai anh nhỏ giọng một phen. Sau đó Mạnh Tư Thành lung túng đến nỗi hai bên tai đều đỏ.

PS:( Lời tác giả) Cuối cùng là rỉ tai nói gì đây? Không cho mọi người biết, cũng không nói cho mọi người biết. . . Ha ha, đấm đất cười =))

HẾT