Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 56




Tô Hồng Tụ buông lỏng, lặng lẽ cảm thụ sự nóng bỏng trong cơ thể, chợt nhớ tới một chuyện: “Anh không có dùng biện pháp an toàn!” Trừ hai lần đầu ra, về sau họ đều dùng biện pháp an toàn, lần này là trong lúc vội vàng nên không có dùng.



Mạnh Tư Thành giúp cô kéo quần ngủ lên, lại chỉnh áo khoác nhung bao chặt cô, khi anh đang giúp cô vỗ hết bụi đất trên tóc thì nghe cô nói như vậy. Anh ngừng lại, vuốt mái tóc cô nói; “Nếu nhỡ có thì sinh thôi.”



Tô Hồng Tụ cắn môi không nói lời nào, thật ra thì Mạnh Tư Thành nói không sai, tuổi bọn họ không còn nhỏ nữa, ngộ nhỡ có đứa bé cũng không lo, chỉ là bọn họ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa chuyện này cô còn chưa nói cho mẹ biết!



Nhớ tới mẹ, Tô Hồng Tụ chợt tỉnh táo, vội vàng đẩy Mạnh Tư Thành ra, hốt hoảng đứng dậy: “Không được, em xuống đã lâu rồi, mẹ em nhất định sẽ lo lắng, em phải về nhanh thôi.” Nói xong cô vòng qua Mạnh Tư Thành muốn chạy nhanh lên lầu.



Một tay Mạnh Tư Thành kéo cô lại, cô gấp gáp giải thích: “Em chỉ nói là đi đổ rác, giờ đã lâu như vậy! Mẹ em chắc lo lắng lắm rồi!”



Mạnh Tư Thành cúi đầu, giơ tay mơn trớn khoé môi cô: “Môi em bị cắn ra thành như vậy, trở về phải chú ý một chút, không thì sẽ bị mẹ nhìn ra.”



Tô Hồng Tụ đỏ mặt gật đầu một cái, cuối cùng dặn dò nói: “Anh đi về nhanh đi, em sẽ liên lạc sau, em không thể chậm trễ nữa, muộn rồi.” Nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.



Thời điểm Tô Hồng Tụ đẩy cửa nhà mình ra, vừa đúng lúc gặp phải mẹ Tô mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm cô, thấy cô trở lại nhìn hai má đỏ hồng ngẩn người tại chỗ: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao giờ con mới trở về?”



Trên mặt Tô Hồng Tụ nóng lên, giờ phút này nhất định không thể để mẹ biết những chuyện đã xảy ra ở dưới lầu, vì vậy chỉ có thể ấp úng nói: “Con gặp một người bạn . . . . Nói mấy câu . . . .”



Mẹ Tô nghi ngờ: “Là người bạn nào? Mà nửa đêm canh ba còn gặp ở bên ngoài? Con cũng thật là, thế nào không mời bạn về nhà ngồi chơi một chút?”



Tô Hồng Tụ dĩ nhiên không dám đáp lời, dưới thân thể vẫn còn cảm giác của cái đó cứng rắn xâm nhập vào cơ thể mình, thậm chí còn có chút gì trơn dính chảy ra, cực kỳ xấu hổ khi đối mặt với mẹ, vì vậy trên mặt cô nóng cháy lợi hại hơn, nhịp tim cũng tăng nhanh, chỉ đành trả lời mẹ lung tung qua loa tắc trách, nói xong mình cũng cảm thấy nghi ngờ. Mà mẹ Tô thấy vẻ mặt cô, cũng đoán được ít nhiều, nhưng rốt cuộc không có hỏi nhiều, nói bây giờ đã hơn mười hai giờ, nhanh đi tắm rồi đi ngủ thôi.



Tô Hồng Tụ may mắn tránh thoát mẹ hỏi thăm, vì vậy nhanh chóng vào phòng tắm rửa, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi, thật là vừa xấu hổ vừa lúng túng, nên vội vàng tắm thật nhanh. Đợi đến lúc giặt xong, lau khô thân thể, lại thấy mẹ đưa cho một bao tiền lì xì: “Đây là tiền lì xì mừng năm mới hằng năm cứ qua mười hai giờ mẹ sẽ đưa, con cầm lấy để dưới gối đầu đi.”



Đây là quy củ của mẹ Tô, năm mới nhất định phải qua mười hai giờ thì phát cho con cháu, sau đó để dưới gối, nghe nói như vậy sẽ gặp may mắn.



Tô Hồng Tụ cúi đầu nhận lấy bao tiền lì xì, nhưng chợt nhớ tới thời điểm mẹ vì cô mà chuẩn bị bao lì xì, chắc là lúc đồng hồ điểm mười hai giờ pháo hoa nở rộ, còn mình thì sao? Thế mà mình núp trong góc cầu thang dựa vào Mạnh Tư Thành làm ra việc hoang đường như vậy, cô thấy xấu hổ cực kỳ, hận không có cái động trên mặt đất nào để chui ngay vào đó.



Mẹ Tô nhìn vẻ mặt con gái, càng thêm xác định, do dự muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ bảo một câu: “Thời gian không còn sớm rồi, đi ngủ thôi.”



Tô Hồng Tụ bước từng bước cứng nhắc trốn về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được, cố tình lúc này chuông điện thoại vang lên, là tiếng báo tin nhắn. Mở ra nhìn, dĩ nhiên là tin nhắn của Mạnh Tư Thành: “Sau khi về, mẹ em có phát hiện ra cái gì hay không?”



Đúng lúc tâm tình Tô Hồng Tụ không tốt, trực tiếp nhắn trở về ba chữ: “Không biết.” Mà thật sự cô không biết, thoạt nhìn thái độ của mẹ rất lạ, giống như nhìn thấu tất cả nhưng lại không nói gì, nên rốt cuộc cô không biết mẹ biết hay không nữa!



Bên kia Mạnh Tư Thành nhìn thấy ba chữ này không biết là tâm tình gì, điện thoại di động yên tĩnh sau một lúc lâu mới có tin nhắn trở lại: “Mặt của em đã hồng thành như vậy, mà mẹ em không cảm thấy kì quái sao?”



Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, đột nhiên như hiểu rõ cái gì, như vậy mới vừa rồi cái cảm giác vừa thẹn vừa xấu hổ trước mặt mẹ nhất thời chuyển thành lửa giận, Mạnh Tư Thành a Mạnh Tư Thành, anh thật là giảo hoạt, xem ra anh đã sớm tính toán đến mình không thể gạt được mắt nhìn của mẹ, cố ý dẫn mình tới cầu thang làm chuyện như vậy, để làm mẹ chú ý sao? Lúc này Tô Hồng Tụ đã hoàn toàn quên mất mới vừa rồi thật ra thì mình cũng đã ý loạn tình mê, nếu chỉ bằng một mình Mạnh Tư Thành làm sao có thể làm ra chuyện? Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy tất cả chuyện này là âm mưu của Mạnh Tư Thành!



Vì vậy cô cũng không ngủ được, cầm điện thoại gọi cho Mạnh Tư Thành, hỏi: “Anh là cố ý có phải hay không?”



Mạnh Tư Thành không hiểu: “Cố ý cái gi?”



Tô Hồng Tụ dứt khoát nói thẳng: “Anh, anh cố ý ở góc cầu thang cùng em thân thiết, như vậy mẹ em sẽ đem lòng nghi ngờ, sau đó em sẽ không thể không nói cho mẹ biết chuyện của chùng ta, có đúng hay không?”



Bên kia Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao em không nói cho mẹ mình biết chuyện của chúng ta?”



Thật ra thì Tô Hồng Tụ luôn do dự khi nói cho mẹ biết, hôm nay Mạnh Tư Thành vừa hỏi như vậy, không biết làm sao chỉ giải thích: “Em lập tức sẽ nói, em chưa bảo sẽ không nói!”



Mạnh Tư Thành lại tiếp tục ép hỏi: “Nhưng em vẫn chưa nói, không phải sao?”



Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành từng bước ép sát, biết mình đuối lý, nhưng cô cố nói: “Mạnh Tư Thành, chúng ta là đang thảo luận vấn đề anh cố ý hay không, chứ không phải đang thảo luận việc tại sao em không nói với mẹ chuyện chúng ta.”



Mạnh Tư Thành nghe ra giọng cô không tốt, vì vậy dứt khoát thừa nhận: “Đúng, anh chính là cố ý.”



Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể diện anh có biết không? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ biết, em còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”



Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “Anh, làm sao anh có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể diện anh có biết không? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ biết, em còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”



Mạnh Tư Thành cũng tức giận lời nói có chút khó nghe: “Thế nào, anh làm em mất thể diện sao?”





Tô Hồng Tụ vừa nóng vừa giận: “Anh biết rõ ràng em không phải có ý đó, em chỉ. . . . “



Mạnh Tư Thành hiển nhiên tâm tình rất không tốt, trực tiếp ngắt lời cô nói: “Anh hiểu rõ ý em, em chính là không muốn nói rõ chuyện của chúng ta trước mặt mẹ, không phải sao? Em về nhà cũng đã mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nói đến!”



Tô Hồng Tụ một lần nữa cảm thấy đuối lý, nhỏ giọng giải thích nói: “Em đang định tìm cơ hội để nói. . . .”



Mạnh Tư Thành cười lạnh nói: “Tìm cơ hội, vậy thì tốt, bây giờ em đi nói đi, khẳng định mẹ em đã nghi ngờ, em đi nói vừa đúng dịp, đây chính là cơ hội rất tốt.”



Tô Hồng Tụ không phản bác được, hiện tại đi nói? Làm sao có thể, hiện tại cô trốn mẹ còn không kịp, sao có thể chủ động thừa nhận tất cả đây?



Mạnh Tư Thành thấy cô không nói lời nào, biết cô hiện tại sẽ không đi nói, vì vậy trong lòng cảm thấy khó chịu: “Thôi, anh không ép em, anh chỉ còn cách chờ thôi. Em đi ngủ trước đi.” Nói xong muốn cúp điện thoại.



Tô Hồng Tụ nghe giọng anh thấy có phần cô đơn, vội hỏi: “Vây hiện giờ anh đang ở đâu?” Đến bây giờ cô mới chợt nhớ tới cô còn chưa kịp hỏi anh trở về nơi nào và làm cái gì?



Mạnh Tư Thành lạnh nhạt trả lời: “Anh hiện tại đang ở khách sạn, nhưng chỉ ngày mai là về thành phố S rồi.”



Tô Hồng Tụ kinh ngạc: “A? Ngày mai anh đã đi?”



Mạnh Tư Thành tức giận “Hừ” một tiếng: “Anh không đi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này khiến người ta chán ghét? Không biết lần sau còn gặp may có bao đồ bỏ đi không nữa!” Nói xong cúp điện thoại.




Tô Hồng Tụ nhớ đến câu nói sau cùng kia của anh, cái gì mà gặp may có bọc đồ bỏ đi, thật là vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng.



Sau khi cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ nằm dài trên giường, suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên cảm thấy có lẽ đúng như lời Mạnh Tư Thành nói, hiện tại là thời điểm tốt nhất nói thẳng cho mẹ biết. Về phần có mất mặt, xấu hổ với mẹ hay không cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy! Hơn nữa đoán chừng mặc dù mẹ ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nghi ngờ rồi?



Đầu tiên cô nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lời nói của giáo viên bổ túc, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự nói với mình: Mình là một cô gái xinh đẹp, mình là một cô gái tự tin, mình là một cô gái ưu nhã. . . .



Nhớ tới mình lúc này chợt bật cười, đây là đi gặp mẹ mình chứ đâu phải người ngoài! Vì vậy cô suy nghĩ một chút: Không có gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, mẹ cũng không phải người lạ, mẹ sẽ không cười mình, mình đã sớm trưởng thành, căn bản sẽ không sao cả!



Sau khi làm công tác tư tưởng xong, cô rốt cuộc nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước cửa phòng của mẹ, gõ nhẹ cửa phòng.



Trong phòng mẹ ho một tiếng, hỏi: “Hồng Tụ? Có chuyện gì sao?”



Cô vội vàng nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?”



Mẹ Tô vừa đứng lên mở cửa vừa nói: “Mẹ mới vừa nằm xuống, còn chưa có ngủ, thế nào Hồng Tụ, có chuyện gì sao?”



Cửa mở ra, là khuôn mặt hiền lành của mẹ.



Tô Hồng Tụ cười nhẹ nói: “Không có việc gì, chỉ là con chợt không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ cùng với mẹ!”



Mẹ Tô bất đắc dĩ, vuốt ve mái tóc cô: “Con bé này, ở bên ngoài một thân một mình nhiều năm nên sớm thành thói quen, hôm nay thế nào lại tìm mẹ làm nũng rồi.” Trong miệng nói như vậy, nhưng mẹ Tô vẫn cho Tô Hồng Tụ vào phòng, lại đưa một chiếc gối đầu, hai mẹ con nằm trên giưòng, cùng đắp chung một chiếc chăn bông, tuỳ tiện nói chút chuyện phiếm.



Nói xong chuyện phiếm thì hàn huyên sang chuyện lớn cả đời của Tô Hồng Tụ một cách rất tự nhiên, mẹ Tô rất lo lắng cho tương lai của cô, muốn cô đi xem mắt, nếu gặp được người thích hợp thì phải quyết định luôn, tuối cô cũng không còn nhỏ nữa.



Vì mẹ đã nhắc tới chuyện này, Tô Hồng Tụ nghĩ cơ hội này không tệ, nhân cơ hội nói ra: “Mẹ, thật ra thì gần đây con đang quen một người bạn.”



Mẹ Tô nghe vậy mắt sáng lên, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, muốn ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Hồng Tụ, là người như thế nào, mau nói cho mẹ biết một chút.”



Tô Hồng Tụ cũng ngồi dậy theo, nói chi tiết về Mạnh Tư Thành cho mẹ biết, dĩ nhiên trong này con giấu giếm một phần nội dung, ví dụ như lần đó hiểu lầm rồi tranh cãi, hay mấy lần quan hệ thân thiết, những thứ này đều cẩn thận không nói ra, cô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của mẹ qua ánh trăng hắt từ cửa sổ, e sợ mẹ phát hiện ra mình nói dối.



Mẹ Tô tự nhiên không chú ý vẻ mặt của Tô Hồng Tụ, bà đang ở trong cực độ vui mừng: “Con nói đến cậu bé kia, không phải chính là cậu bé ở cùng trấn trên với chúng ta sao?”



Tô Hồng Tụ cúi đầu, cẩn thận nói: “Đúng vậy ạ, trước kia ở cùng một trấn với chúng ta, sau lại học chung trường Trung học với con.”



Mẹ Tô nhớ lại: “Ừ, mẹ nhớ được, cậu bé kia bộ dáng rất khôi ngô, hơn nữa học tập cũng tốt, về sau còn thi đỗ trường Đại học T.”



Ban đầu trường Trung học nơi này nhiều năm không có ai đỗ đại học, mà một năm kia lại có hai người đỗ trường đại học lớn là đại học T, một người năm đó là con trai của Thư ký huyện uỷ, một người khác chính là Mạnh Tư Thành. Vị thư ký huyện uỷ kia vui mừng, hơn nữa phía dưới hay phía trường học đều có người có lòng nịnh bợ, cho nên con trai vị huyện uỷ cùng với Mạnh Tư Thành được tôn vinh đến mức tên tuổi được Đài truyền hình địa phương thông báo, làm cho toàn huyện ai ai cũng biết hai người nay giỏi cỡ nào. Vì vậy ngay cả mẹ Tô – người không biết được mấy chữ, cũng biết tên Mạnh Tư Thành.




Nhớ tới quá khứ, thời điểm khi đó Mạnh Tư Thành thật sự là xuân phong đắc ý, nhưng khi đó ánh mắt người ta đâu có coi trọng mình, hiện tại phát triển quan hệ đến mức này Tô Hồng Tụ nghĩ cũng không dám nghĩ.



Nghe mẹ từ từ nhớ lại anh, cô ngượng ngùng cười: “Mẹ, chính là anh ấy, thua thiệt mẹ còn nhớ rõ ràng như thế.”



Mẹ Tô thấy con gái mình đã nhắc tới, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Vậy con vừa mới xuống lầu ngẫu nhiên gặp phải người bạn kia, chẳng lẽ chính là cậu ta?”



Tô Hồng Tụ nghe xong nhất thời trên mặt nóng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vâng, chính là anh ấy.”



Mẹ Tô lần này hoàn toàn yên tâm, nắm tay con gái mình nói: “Thật là một đứa nhỏ ngốc, người ta nếu đã tìm đến nhà, sao con không đưa người ta vào nhà chơi? Hiện tại cậu ta ở nơi nào?”



Tô Hồng Tụ nào biết mẹ mình lại hiểu biết rõ về chuyện nhà Mạnh Tư Thành như vậy, không thể làm khác hơn là thừa nhận nói: “Anh ấy đang ở trong khách sạn.”



Mẹ Tô nghe xong lời này, lập tức đứng lên: “Hồng Tụ, con cũng thật ngốc, giờ gần sang năm mới, làm sao con có thể để cho người ta ở một mình trong khách sạn được, quá cô đơn! Con mau đưa cậu ta đến đây đi!”



Tô Hồng Tụ không nghĩ đến mẹ lại vội vàng như vậy, đành nhắc nhở nói: “Mẹ, trực tiếp để cho anh ấy đến nhà mình, như vậy tốt không?” Dù sao bọn họ cũng chưa chính thức công khai quan hệ, bộ dáng như vậy cũng không tốt lắm?



Mẹ Tô vỗ tay con gái bất đắc dĩ nói: “Ai, cái con bé này, hiện tại cũng đã thời đại nào rồi, một mình cậu ta đón năm mới ở bên ngoài hẳn là khó chịu! Nếu cậu ta trở lại mà không có nơi để đi, vậy tới nhà chúng ta mừng năm mới vừa đúng dịp. Đến lúc cậu ta đến, con cứ tới đây ngủ với mẹ, để phòng con cho cậu ta, thế nào được chứ?”



Nói xong Tô Hồng Tụ chỉ biết gật đầu, được rồi, là cô bảo thủ lạc hậu, không nghĩ tới hôm nay ngược lại được mẹ khuyên mình tư tưởng không nên cứng nhắc quá.



Chỉ là, hiện tại như thế nào cũng đã muộn, hiện tại không thể nào gọi Mạnh Tư Thành đến đây được, vì vậy trước hết Tô Hồng Tụ trấn an mẹ, đợi đến ngày mai rồi nói. Mẹ Tô hưng phấn không ngủ được, hận không lập tức nhìn thấy con rể tương lai, nhưng xem thời gian cũng biết xác thực mình quá nóng lòng, vì vậy chỉ có thể ấm ức nằm xuống, lại tuỳ tiện hỏi Tô Hông Tụ một chút chuyện về Mạnh Tư Thành, ví dụ như hiện tại anh đang làm gì. . . . . , Tô Hồng Tụ không thể từ chối nhất nhất đáp lại.



Rốt cuộc là người nhiều tuổi, qua không được bao lâu mẹ Tô cũng mệt mỏi, từ từ ngủ mất. Tô Hồng Tụ làm thế nào cũng không ngủ được, cô nghĩ tới ngày mai sẽ đưa mẹ đi gặp Mạnh Tư Thành, không biết sẽ là tình cảnh như thế nào!



Mạnh Tư Thành cũng sẽ vui mừng gặp mẹ chứ? Hôm nay anh còn oán trách mình không nói ra, nếu trực tiếp có thể gặp được, hơn nữa xem ra sẽ không có trở ngại gì, thoạt nhìn tất cả mọi việc đều tốt đẹp!



Tô Hồng Tụ nhớ tới tính trẻ con oán trách của anh, bên môi liền nở nụ cười, trong lòng càng thêm ngọt ngào.



Ngày thứ hai là mồng một đầu năm, mẹ Tô năm giờ đã tỉnh lại, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp nấu cơm, đợi đến bảy giờ mới gọi Tô Hồng Tụ dậy.



Có thể gọi Mạnh Tư Thành đến được rồi đúng không?



Tô Hồng Tụ vội vàng nhắn tin cho Mạnh Tư Thành, hỏi xem bây giờ anh đang làm gì? Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại rất nhanh: Đang ở trạm xe lửa lâu rồi, sắp trở về.



Tô Hồng tụ vừa nhìn tin nhắn thì giật mình không nhỏ, vội vàng gọi điện thoại qua: “Tại sao? Sao anh phải về rồi?”



Thanh âm Mạnh Tư thành hơi lạnh nhạt, còn có chút cô đơn: “Một mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.”



Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút nghĩ cùng phải, hôm nay là mùng một đầu năm, khắp nơi là tiếng pháo, tiếng cười vui, nhà người ta cả nhà đoàn tụ mà một mình anh ở trong nhà khách thực sự quá vắng lạnh, lập tức đối với hành động trước đây của mình càng thấy áy náy hơn, còn nghĩ tới mẹ thật anh minh quả quyết!




Mạnh Tư Thành thấy Tô Hông Tụ không nói lời nào, thở dài sau đó giọng nói hơi hoà hoãn: “Em tốt nhất ở trong nhà cùng với mẹ em đi, chờ qua năm mới về thành phố S đến lúc đó anh đi đón em, có được không?”



Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút hỏi: “Anh mấy giờ thì lên xe lửa?”



Mạnh Tư Thành nhìn đồng hồ: “Hiện tại là bảy giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa là xe lửa sẽ tới. Để làm gi? Em định tới tiễn anh sao?. Tô Hồng Tụ nghĩ đoạn đường từ nhà mình đến trạm xe cũng không quá xa, đoán chừng ngồi xe chỉ mất khoảng hơn mười phút là tới.



Tô Hồng Tụ giật mình, dứt khoát nói: “Đúng vậy, em đi tiễn anh, anh phải ở cửa trạm xe lửa chờ em, được không?”



Mạnh Tư Thành tâm trạng tốt hơn một chút, cười nhẹ: “Được, vậy em nhanh đến đây, đầu năm mùng một em có thể ở trạm xe lửa với anh hai mươi phút rồi.”



Tô Hồng Tụ cũng cười: “Vậy anh không được đi đâu, em lập tức chạy tới!” Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, nói với mẹ: “Mẹ, chúng ta nhanh thay quần áo đến ga xe lửa nào!”



Mẹ Tô không hiểu: “Đến ga xe lửa làm gì?”



Tô Hồng Tụ cũng lười giải thích, tiến lên cầm áo khoác cho mẹ mặc vào, làm nũng nói: “Mẹ, đi thôi, coi như đi tản bộ á. . . . Buổi sáng tản bộ đối với thân thể là tốt nhất!”



Mẹ Tô mặc dù đối với việc đầu năm chạy đi tản bộ cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng từ trước đến giờ luôn yêu chiều con gái, hơn nữa nhìn con gái khoé miệng đang nhếch lên hiển nhiên là có chuyện tốt gì, vì vậy rất nghe lời theo sát mặc áo vào rồi đi ra.




Từ nhà xuống Tô Hồng Tụ ngay cửa là nơi đón xe, chỉ chốc lát liền đón ngay được một chiếc xe, từ nhà tới trạm xe lửa chỉ mất mười phút đi đường, nháy mắt đã đến nơi. Thời điểm xuống xe bên ngoài thời gian xe lửa đến còn có mười lăm phút!



Tô Hồng Tụ vội vàng lôi kéo mẹ hướng trạm xe lửa đi tới, mẹ Tô càng thêm nghi ngờ: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Tô Hồng Tụ vừa đi vừa giải thích: “Ai nha, mẹ không phải là muốn mời Mạnh Tư Thành đến nhà chúng ta mừng năm mới sao? Hôm nay anh ấy muốn trở về thành phố S rồi cho nên phải làm phiền lão nhân gia người tự mình mời anh ấy trở lai.”



Mẹ Tô vừa nghe càng thêm kinh ngạc, nghĩ thầm không phải ngày hôm qua hai đứa mới gặp mặt sao, nhìn sắc mặt con gái chắc cũng không có gây gổ mà, thế nào hôm nay đã đi về rồi?



Nhưng không có thời gian để giải thích thêm, hai người đã đi đến cửa trạm xe lửa.



Mạnh Tư Thành đứng ở bên cửa nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nhìn quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Hồng Tụ tới đây, tâm tình thật tốt, nhưng vừa nhìn người bên cạnh Tô Hồng Tụ, cùng Tô Hồng Tụ có mấy phần giống nhau chỉ là già hơn hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ đây chính là mẹ của Tô Hông Tụ?



Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lập tức người có kiến thức rộng rãi như Mạnh Tư Thành cũng sững sờ tại chỗ!



Xa xa Tô Hồng Tụ thấy trên tay Mạnh Tư Thành đang xách chiếc Vali đứng ở nơi đó, mùng một đầu năm, ở huyện thành nhỏ này trạm xe lửa cũng không có nhiều người, vì vậy bóng dáng Mạnh Tư Thành càng toát lên vẻ cô đơn, vì vậy trong lòng âm thầm may mắn vì quyết định của mình, đưa tay gọi Mạnh Tư Thành, đồng thời một bên nói với mẹ: “Chính là anh ấy.”



Mặc dù mắt mẹ Tô không phải vô cùng tốt, nhưng từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn rỏi kia, trong lòng rất ưa thích, vì vậy nhanh đi theo Tô Hồng Tụ đến trước mặt.



Mặc dù Mạnh Tư Thành không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng nghênh đón, lễ phép gọi một tiếng: “Bác gái, khoẻ.”



Tô Hồng Tụ mím môi cười, hướng về phía mẹ giới thiệu: “Mẹ, anh ấy chính là Mạnh Tư Thành!” sau đó quay về phía Mạnh Tư Thành nói: “Mẹ em là cố ý tới gặp anh.”



Mẹ Tô nghe được tiếng kêu kia, trong lòng rất vui mừng, lại đi tới trước mặt nhìn kỹ, Mạnh Tư Thành vốn đã cao, tuấn lãng, hơn nữa nhìn rất chững chạc, vì vậy mẹ Tô dĩ nhiên là càng nhìn càng thích, lập tức gật đầu liên tục: “Tôt, rất tốt, cháu tên là Mạnh Tư Thành đúng không!” Mẹ Tô lien thanh nói tốt, cười đến không khép miệng nổi nữa.



Mạnh tư Thành vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đầu tiên là rất có lễ phép làm lễ ra mắt, hướng mẹ Tô vấn an, lại rất áy náy bày tỏ mình thật sự quá thất lễ, chẳng những không đi trước thăm trưởng bối, lại còn làm phiền người tới đây.



Mẹ Tô tự nhiên sẽ không để ý cái này, chỉ nói tất cả là do Tô Hồng Tụ không tốt, không hiểu chuyện, còn anh rất tốt, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh cong môi kháng nghị làm bên môi Mạnh Tư thành nở nụ cười.



Lúc này mẹ Tô mới nhìn thấy dưới chân Mạnh Tư Thành có vali hành lí, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, lập tức lôi kéo tay Mạnh Tư Thành hỏi: “Đứa nhỏ này, con cùng Tô Hồng tụ nhà ta có chuyện gì không được tự nhiên sao, làm sao phải đi rồi, đây là xảy ra chuyện gi?” Nhưng là nhìn tình cảnh hai người bọn họ lại không giống bộ dạng giận rỗi mà!



Mạnh Tư Thành rất lúng túng, khẽ ho một tiếng, đánh nmắt sang Tô Hồng Tụ, ý là tất cả mọi chuyện để cho cô nàng Tô Hồng Tụ tự mình giải thích đi!



Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ đành đi lên lôi kéo cánh tay mẹ mình làm nũng nói: “Ai nha, không có việc gì á. . . . , anh ấy vốn là có việc gì đó, lúc này mới phải về thành phố S, cũng không nhất định hôm nay phải trở về.”



Mạnh Tư Thành nghe xong lời này, khoé môi giơ lên, hài hước nhìn Tô Hồng Tụ không nói lời nào.



Mẹ Tô rất không hiểu: “Thì ra là có chuyện như vậy, hiện tại làm sao không cần nữa? Nếu như có chuyện gì gấp gáp thì không nên làm trễ nải mới đúng!”



Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ: “Mẹ _______đã nói tất cả ổn rồi mà. . . . hiện tại không sao!”



Mạnh Tư Thành ở một bên cười. Đúng vậy, bây giờ không sao nữa rồi, cô gái này cũng đã tự mời mẹ mình ra rồi, vì vậy tất cả đều không cần giải thích, chuyện gì cũng không có.



Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành vẫn đang cười, bất dắc dĩ trừng mắt liếc anh một cái, hừ, tất cả không phải tại chính anh quá mức để ý gây ra hay sao, không giúp giải vây một tay cũng thôi đi, lại còn cười!



Mẹ Tô mặc dù như cũ không hiểu, nhưng nếu bọn trẻ đã nói không có việc gì, vậy thì không sao rồi! Vì vậy lôi kéo tay Mạnh Tư thành nói: “Nếu không có chuyện gì rồi, vậy cháu cũng không cần về thành phố S nữa, gần sang năm mới rồi cùng trở về nhà với chúng ta thôi!”



Mạnh Tư Thành nhất thời ngơ ngẩn, mặc dù anh biết trưởng bối đã đến tận đây gặp mặt, nhưng cũng không nghĩ tới mẹ Tô lại hào phóng, dứt khoát mời mình đến nhà đón năm mới cùng!



Tô Hồng Tụ liếc anh một cái, oán giận nói: “Thế nào, anh còn ghét bỏ nhà chúng ta, không muốn đi sao?”



Mẹ Tô nghe con gái mình nói như vậy, giận trách: “Đứa nhỏ này, nói gì vậy!” Sau đó quay đầu nói với Mạnh Tư Thành: “Con nhóc này, chính là không biết nói chuyện, về sau nếu nó có nói gì không đúng, cháu cũng không nên để ở trong lòng.”



Lúc này Mạnh Tư Thành mới phản ứng kịp, anh cười nói: “Bác gái, có thể tới nhà bác mừng năm mới cháu cầu còn không được, làm sao dám ghét bỏ! Về phần Hồng Tụ cô ấy rất tốt.”



Mẹ Tô nghe anh nói như thế cũng cười, cười đến vô cùng hạnh phúc.



Đối với bà mà nói, có thể nhìn thấy con gái có thể gả cho người thật tốt, chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hôm nay chẳng những thấy được con rể tốt, hơn nữa chàng trai này còn biết gốc rễ, chững chạc, thiện lương, thật là không thể tốt hơn!