Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 3: Một Nhiếp Hoan tan nát




Mộ Khanh từng tặng cho Nhiếp Hoan một chiếc nhẫn, trong đó có gắn một con chip định vị thu nhỏ do Tập đoàn Thịnh Vượng nghiên cứu ra, trợ lý Điền cũng có quyền truy cập vào.

"Ừm." Mộ Khanh dừng lại một lúc, vừa mệt mỏi vừa tức giận nói "Tìm thấy cô ấy rồi thì đưa cô ấy ra nước ngoài đi, đem nhẫn của cô ấy về đây, không cần phải nói cho tôi biết là đã đưa cô ấy đi đâu đâu, cứ trực tiếp đưa đi, đưa đi thật xa, tốt nhất là đưa đến nơi mà không bao giờ trở lại được nữa ấy."

Trợ lý riêng âm thầm kêu khổ, mỗi lần Mộ tiên sinh và Nhiếp tiểu thư giận nhau, thì người chịu khổ luôn là đám trợ lý bọn họ.

"Vâng! Mộ tiên sinh!"

* * *

Trời đã gần sáng rồi, Mộ Khanh chỉ mới ngủ được ba tiếng đã dậy thay bộ vest như thường lệ, lái xe đến trụ sở chính của tập đoàn Thịnh Vượng.

Anh đã tắm rửa chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, từ kiểu tóc đến quần áo, giày dép, ống tay và thậm chí ngay cả nước hoa, mọi thứ đều vô cùng tinh tế và thanh lịch, làm cho vẻ đẹp trai và sự quyến rũ của anh phát huy hết mức có thể.

Khi thư ký nhìn thấy Mộ Khanh như vậy cũng không nhịn được mà nghĩ người đàn ông hoàn hảo như thần này, người đàn ông tỉ mỉ như một cỗ máy này, người đàn ông lạnh lùng như tảng băng này..

Trên đời này có việc gì có thể khiến anh ta hoảng hốt nhỉ?

Mười giờ sáng, Mộ Khanh liên tục xem đồng hồ, gọi thư ký vào nói "Trợ lý Điền đâu, vẫn chưa về sao?"

Giọng của anh ta vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như mọi khi, nhưng thư ký nghe ra được sự bất mãn đang ẩn giấu trong đó, run rẩy lo lắng nói "Trợ lý Điền có gọi điện nói là trễ tý anh ấy mới về."

"Bảo anh ta về ngay."

"Dạ!"

Thư ký Lý run rẩy đi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch, nhanh chóng gọi cho Trợ lý Điền "Đại ca, tiên sinh bảo ngài về ngay lập tức!"

"Được rồi, tôi biết rồi.."

Trợ lý Điền vừa cúp máy đang lo đến mức sứt đầu mẻ tráng, anh ta đang ở trong cục cảnh sát, không dám quay về công ty, càng không dám kể lại những thứ tối qua anh nhìn thấy cho Mộ Khanh biết.

Đúng là anh đã tìm thấy Nhiếp Hoan.

Nhưng mà..

Đó là một Nhiếp Hoan đã tan nát..

Trợ lý Điền run rẩy châm một điếu thuốc, cách nói này thật sự không khoa trương chút nào, tan nát theo đúng nghĩa của nó!

Pháp y nói Nhiếp Hoan rơi từ trên cao xuống mà chết, trước khi chết Nhiếp Hoan còn bị đánh đập và ngược đãi một cách vô nhân đạo.

Trên người cô ấy không có một miếng da nào là lành lặn cả, đôi chân của cô ấy đã bị gãy, chắc là người đó sợ cô chạy trốn nên đã đập gãy nó.



Chỉ cần trợ lý Điền vừa nhắm mắt lại, là cậu lại nhớ đến cái chết của Nhiếp Hoan.

Cả vũng máu sớm đã chuyển sang màu nâu khô, cô ấy nằm ở đó như một con rắn không xương vậy, cho đến khi cô ấy chết, đôi mắt xám trống rỗng đó của cô cũng không hề nhắm lại.

Cô cứ lặng lẽ nhìn về phía trước, như thể đang chờ đợi điều gì đó..

Nhưng đến lúc chết cô vẫn không chờ được có phải không?

Hình ảnh đó bi thảm và gớm ghiếc đến nỗi ngay cả trợ lý Điền, người đàn ông đã trải qua biết bao sóng gió, mỗi khi nghĩ đến nó anh cũng không khỏi run rẩy, đôi mắt phát nóng và cảm thấy buồn nôn.

Anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của Nhiếp Hoan đối với Mộ Khanh, mặc dù sau này Mộ Khanh luôn chán ghét cô, phản kháng và xa lánh cô..

Nhưng nếu như anh ta có thể làm được, thì anh ta sớm đã đuổi cô ra khỏi thế giới của anh ta từ lâu rồi, tại sao lại phải tiếp tục dây dưa với nhau suốt mười mấy năm?

Cho nên trợ lý Điền không dám nói cho Mộ Khanh biết về cái chết của Nhiếp Hoan, một khi anh nói ra thì Mộ Khanh nhất định sẽ sụp đổ.

Một khi Mộ Khanh ngã xuống, hàng chục ngàn người trong tập đoàn sẽ bị thất nghiệp, thậm chí ngay cả nền kinh tế của Hải Thành cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

Nói ra thì trông thật nực cười và vô lý, nhưng người đưa đế chế kinh doanh đang bấp bênh quay về đúng với quỹ đạo của nó chính là Mộ Khanh, người biến thứ mục nát thành báu vật cũng chính là Mộ Khanh.

Họ.. Không thể đánh mất Mộ Khanh được.

Trong sự bất lực, Trợ lý Điền chỉ có thể gọi cho mẹ của Mộ Khanh.

Sau khi nghe trợ lý Điền kể xong, mẹ của Mộ Khanh lập tức nói: "Cậu cứ quay về công ty đi, chuyện còn lại để tôi giải quyết. Nói với Mộ Khanh là Nhiếp Hoan đã được đưa đi nước ngoài theo lời của nó rồi, vốn dĩ cô ta không chịu đi, nhưng cậu đã tống cổ cô ta đi, cho nên khá mất thời gian."

Đúng là gừng càng già càng cay!

Trợ lý Điền như thể đã tìm thấy được cọng rơm cứu mạng vậy, vội vàng nói: "Chiếc nhẫn của cô Nhiếp, cảnh sát đã giữ nó làm bằng chứng, xin bà nhất định phải lấy nó về, nếu không thì chỉ cần tiên sinh điều tra.. mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy hết."

Mẹ của Mộ Khanh tỏ ý là bà đã nghe hiểu rồi, trợ lý Điền cũng không dám ở lại nữa, vội vàng quay về tập đoàn.

Trợ lý Điền báo cáo với Mộ Khanh y như lời của mẹ anh ta, còn nói là Nhiếp Hoan sống chết cũng không chịu đi, khiến anh rất tốn sức.

Lông mày đang cau lại của Mộ Khanh thả lỏng hỏi: "Chiếc nhẫn đâu?"

Trợ lý Điền không dám ngước lên, giả vờ lảng tránh ánh mắt của Mộ Khanh: "Cô Nhiếp làm gì mà chịu đưa nhẫn cho tôi, khăng khăng đòi lấy nó đi."

Đây quả thực giống với như những gì mà Nhiếp Hoan sẽ làm ra được, Mộ Khanh nghe thấy những lời này, khóe miệng gần như vô tình nhếch lên: "Vất vả cho cậu rồi, đi ra ngoài đi."

"Vâng."



Tạm thời giấu được Mộ Khanh rồi, trợ lý Điền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn ác mộng vẫn còn tiếp tục bám theo anh.

Anh ta gầy đi với tốc độ đáng chóng mặt, mỗi khi nhìn thấy đồ tanh là anh ta lại buồn nôn.

Đêm nào anh ta cũng gặp ác mộng, ngay cả các thư ký khác cũng ghẹo anh là có phải trợ lý Điền đang có thai không.

Trợ lý Điền trong lòng thầm khóc, nếu anh ta mang thai có thể khiến Nhiếp Hoan sống lại, thì anh ta chấp nhận mang thai!

Ngày hôm đó, Mộ Khanh nhìn chằm chằm vào trợ lý Điền, anh ta bị nhìn đến mức dựng tóc gáy, còn tưởng là mình đã bị lộ, liền ngập ngừng nói: "Tiên sinh, ngài có việc gì muốn dặn sao?"

Mộ Khanh lắc đầu, tiếp tục tập trung sự chú ý của mình vào đống tài liệu trong tay.

Trợ lý Điền vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Mộ Khanh đột nhiên lên tiếng: "Cậu bị mất ngủ à?"

Trợ lý Điền sửng sốt, thận trọng nói: "Đúng vậy, vì vụ sáp nhập gần đây có chút áp lực, nên chưa nghỉ ngơi đàng hoàng."

Mộ Khanh cau mày: "Chẳng qua chỉ là một vụ sáp nhập nhỏ thôi mà, có cần làm đến mức này không?"

Trợ lý Điền bị hỏi đến cứng họng, Mộ Khanh lại tiếp tục hỏi: "Cãi nhau với bạn gái à?"

Trong lòng trợ lý Điền đang thầm khóc, anh là một con chó độc thân, lấy đâu ra bạn gái?

Nhưng mà bây giờ anh phải hùa theo: "Đúng vậy, cô ấy cứ suốt ngày kiếm chuyện, có chút nhức đầu."

Mộ Khanh vừa gật đầu vừa ký tên, một lúc sau mới nói: "Bạn gái, là phải nuông chiều một tý, chỗ tôi có một loại tinh dầu có thể giúp người ta dễ dàng tiến vào giấc ngủ, kêu trợ lý sinh hoạt của tôi lấy cho cậu một chai, nói không chừng có thể cải thiện tình trạng của cậu."

Mộ Khanh có chứng mất ngủ, khi bị mất ngủ nghiệm trọng hay trở nên cáu kỉnh, lo lắng, chửi mắng vô cớ.

Trợ lý Điền đã ở bên cạnh Mộ Khanh nhiều năm rồi, đương nhiên biết được nỗi khổ của anh.

Nhưng kể từ vài năm trước, chứng mất ngủ này đã được cải thiện rất nhiều, người có công lớn nhất chính là một loại tinh dầu bí ẩn đặc biệt.

Trợ lý Điền gần như khóc vì sung sướng khi nghe tin này, nghĩ rằng cuối cùng anh cũng có thể ngủ ngon được rồi, nhưng một lúc sau sự bất ngờ đó liền biến thành kinh hãi.

Trợ lý sinh hoạt nói thẳng: "Thưa tiên sinh, tinh dầu của ngài chỉ còn lại một chai cuối cùng thôi, nếu như ngài cho trợ lý Điền thì sẽ không còn nữa đâu."

Mộ Khanh đặt bút xuống, cau mày: "Cậu có ý gì?"

Cậu ta bị ánh mắt sắc bén của Mộ Khanh nhìn đến tê dại, trợ lý sinh hoạt nào dám giấu diếm, thẳng thắn nói: "Tinh dầu đó là do.. khụ khụ, là do Nhiếp tiểu thư đưa cho tôi, mỗi lần sau khi anh dùng hết, đều là do Nhiếp tiểu thư phụ trách đưa lô hàng mới đến cho tôi."

Nhiếp Hoan?

Tại sao mỗi khi nhớ đến cái tên này, thì Mộ Khanh đều có chút ngây người, sau đó anh cười lạnh một tiếng, cưỡng chế gạt Nhiếp Hoan ra khỏi suy nghĩ của anh ta.