Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 21: Cô ta chết một cách khó coi như vậy




Không có ai ngạc nhiên trước cái chết của "Tần San" cả, dù sao thì cô ta vừa bị thương nặng vừa mắc bệnh tâm thần nữa, sau khi "Tần San" chết thì Trương Tiểu Cầm đã mất tích nhiều năm lại quay về rồi.

Cô ta một lần nữa trở lại thành Trương Tiểu Cầm diện mạo bình thường, tính cách ảm đạm, đáng thương sống như một con chuột dưới cống.

Cô quay về lại căn phòng tối tăm, ẩm ướt và bốc mùi hôi thối như một căn phòng chứa đầy rác thải đó, cuộc sống gấm vóc lụa là trước kia của cô đã biến mất như một giấc mơ xa xỉ vậy.

Trương Tiểu Cầm đã hoàn toàn bị điên rồi!

"Thả tôi ra đi!"

"Tôi không phải là Trương Tiểu Cầm! Tôi là Tần San!"

"Tôi không phải là Trương Tiểu Cầm! Mau thả tôi ra!"

"Thả cái rắm!" Trương Lão Hán không phải là loại người hiền lành gì, ông ta giơ tay lên tát một phát vào mặt của Trương Tiểu Cầm, nhưng vì cô ta vừa mới chỉnh hình lại nên cả khuôn mặt đều trở nên rất kỳ lạ, sau một cái tát khuôn mặt của cô ta đã có chút biến dạng, khiến Trương Lão Hán sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.

"Mẹ kiếp cái thứ này là cái thứ quái quỷ gì vậy? Mày muốn dọa chết tao à! Tao đánh chết mày!"

Lần này Trương Tiểu Cầm không thể chạy thoát được nữa rồi, người bị liệt nửa người như cô chỉ có thể giao phó vận mệnh của mình cho người mình hận nhất..

Ngay cả khi Trương Tiểu Cầm bị liệt rồi, thì những gì năm xưa Trương Lão Hán yêu cầu cô làm vẫn làm được.

Từ hôm đó trở đi, luôn có những tên đàn ông khác nhau, tầm vóc và địa vị khác nhau ra vào ngôi nhà tồi tàn, ảm đạm này.

Có người kể là nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ phát ra từ ngôi nhà đó chưa bao giờ ngừng qua..

* * *

Tần San chết rồi thì Sở Linh Ngọc nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng bà luôn cảm thấy bất an, dường như có thứ gì đó đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bà.

Bà còn đặc biệt gọi cho Mộ Khanh vài cuộc điện thoại để hỏi thăm về tình hình của anh và câu trả lời mà bà nhận được là mọi thứ đều ổn.

Mọi thứ càng ổn thì Sở Linh Ngọc lại càng lo lắng.

Quả nhiên, một tháng sau, Sở Linh Ngọc và Mộ Vân Tiêu đã bị bắt, bọn họ bị bắt vì hành vi tham ô hối lộ, chiếm đoạt tài sản của công ty, buôn bán nội tạng, bắt cóc và hành vi cố ý gây thương tích.

Mỗi tội danh đều có đầy đủ nhân chứng và vật chứng, phút chốc khiến bọn họ không thể nào ngóc đầu lên được nữa.

Ngay cả một số chuyện cũ, tội ác cũ bị nhấn chìm trong bụi từ lâu rồi cũng bị đào lên hết và những thứ hôi tanh đó đã được phơi bày dưới ánh sáng.

Sở Linh Ngọc và Mộ Vân Tiêu vừa khóc vừa hét lên là muốn mời luật sư, muốn được bảo lãnh, nhưng Mộ Sở Minh là một công tử giàu có chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, anh ta làm gì mà biết những điều này?

Hai người phái người đi cầu xin Mộ Khanh, quả nhiên Mộ Khanh liền chạy đến, ba người gặp nhau trong phòng thẩm vấn.

Sở Linh Ngọc chưa bao giờ chịu ủy khuất như vậy qua? Không còn ngọc ngà châu báu để tô điểm cho bản thân, Sở Linh Ngọc trong một đêm già đi tận 20 tuổi, ngay cả Mộ Vân Tiêu cũng trở nên hốc hác và già nua hơn.

Ngay khi vừa nhìn thấy Mộ Khanh, Sở Linh Ngọc đã khóc lớn và thở hổn hển nói: "Mộ Khanh, con mau nghĩ cách cứu mẹ đi, mẹ bị oan mà, có người đã hại mẹ đó."

"Mộ Khanh! Còn không mau mời luật sư đến bảo lãnh cho bọn ta!" Mộ Vân Tiêu trừng mắt: "Bọn ta đã vào đây biết bao nhiêu ngày rồi mà con còn chưa có động tĩnh gì, con bị ngốc à?"

Mộ Khanh không nói gì, để cho hai người bọn họ nói, rất nhanh hai người bọn họ đã phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Mộ Khanh không chỉ im lặng, mà ngay cả ánh mắt của anh cũng rất thờ ơ.

"Mộ Khanh.." Sở Linh Ngọc ngập ngừng nói "Con bị sao vậy?"

Mộ Khanh cười nhẹ: "Bằng chứng là do tôi giao nộp đó."

Cả hai người đều chết lặng, biểu cảm trên khuôn mặt họ hệt như con gà bị bóp cổ vậy.

"Con.. Con nói cái gì.."

Mộ Khanh kiên nhẫn mỉm cười lặp lại lần nữa.

"Bằng chứng là do tôi giao nộp đó, vì vậy nên hai người đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây nữa, ở trong đó đến hết đời đi. Còn về quả thận của Nhiếp Hoan thì cũng nên trả lại cho cô ấy rồi."

Hai người bọn họ như bị sét đánh vậy, Sở Linh Ngọc đột nhiên đứng dậy vồ lấy Mộ Khanh, điên cuồng quát lên: "Mày đừng có động vào nó! Đừng có động vào nó! Thằng tạp chủng! Mày có tư cách gì mà động vào nó hả? Mộ Khanh, đáng lẽ ra ngày xưa tao nên bóp chết mày! Mày cũng giống y hệt như mẹ mày vậy, đều là tiện nhân, tiện nhân!"

"Mộ Khanh, mày dám! Đó là em trai của mày, mày mà dám động vào nó là tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà đó!"

Nếu như là Mộ Khanh lúc trước, khi nghe thấy những lời này, anh nhất định sẽ rất kích động và sụp đổ.

Nhưng bây giờ anh không còn như vậy nữa rồi, anh không còn bị ảnh hưởng bởi những người trước mặt này nữa, bởi vì bọn họ không xứng.

Nhiếp Hoan đã yêu thương và bảo vệ anh bằng cả tính mạng của cô ấy, thì sao anh có thể trở thành một tên hèn bị ảnh hưởng bởi những tên độc ác này được chứ?

Nhiếp Hoan đang chờ đợi anh, anh bắt buộc phải trưởng thành, mạnh mẽ đến mức có thể gánh cả bầu trời cho cô ấy, đẩy lùi hết tất cả mưa giông và bão tố, anh sẽ xây một mai viên mới cho cô ấy, cùng cô ấy thiết kế, cùng cô ấy trang trí rồi sau này nơi đó sẽ là ngôi nhà của bọn họ.

Quá khứ của họ là bão tố, nhưng tương lai của bọn họ nhất định phải là niềm hạnh phúc.

Điều tốt nhất trên thế giới này vẫn là còn hy vọng.

Mộ Khanh cười nhạt, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với hai người bọn họ nữa, anh nói: "Hai vị, tôi đi trước đây."

Sở Linh Ngọc đột nhiên nhớ tới điều gì đó, giọng bà trở nên rất kỳ cục và gay gắt: "Mộ Khanh! Mày đứng lại đó!"

"Còn có chuyện sao hả? Mộ phu nhân."

Vẻ mặt của Sở Linh Ngọc rất đáng sợ, như thể những thứ tà ác và ghê tởm nhất của thế gian đã bị bà triệu hồi lên vậy, bà nhíu mày, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ vui sướng và đắc chí: "Mày nói là trả lại cho Nhiếp Hoan sao? Vậy thì mày đi mà trả cho nó đi.."

Trái tim của Mộ Khanh khẽ run lên, đôi môi khẽ mím lại, không nói gì.

Nụ cười của Sở Linh Ngọc vô cùng xảo quyệt và đáng sợ, chứa đựng ác ý trong đó, từng câu từng chữ nói: "Mày xuống âm tào địa phủ mà trả cho cô ta đi, hahahahahaha!"

Hơi thở của Mộ Khanh khẽ ngưng lại một nhịp, lạnh lùng nói: "Đồ điên."

Nói xong anh bèn muốn rời đi nhưng Sở Linh Ngọc làm gì mà cho anh đi chứ?

Bọn họ không được yên ổn thì Mộ Khanh cũng đừng hòng được yên!

"Mày chưa biết chứ gì? Nửa năm trước Nhiếp Hoan đã chết rồi! Cô ta rơi từ trên cao xuống," Bùm "một phát té thành một đống bùn nát, trợ lý Điền sợ mày bị đả kích nên đã bảo tao ra nhận xác đó. Ồ, đó là hôm mà mày đính hôn với Tần San đó. Tao nghe nói là cô ta bị Diệp Tử Minh bắt cóc, thật đáng thương, sao mày không đến cứu cô ta vậy?"

Mộ Khanh quay lại nhìn bà, hai mắt anh đỏ rực, giống hệt như quỷ Tu La vậy, khiến Sở Linh Ngọc sợ hãi.

Chỉ là Mộ Khanh càng như vậy thì Sở Linh Ngọc lại càng khoái chí: "Năm năm trước cũng vậy, sao mày cũng không cứu được cô ta vậy? Rõ ràng là cô ta đã cầu cứu mày mà! Lúc tao làm mất đứa con của cô ta, moi thận của cô ta, lúc đó cô ta hận bọn tao đến mức nào! Nhưng mà lúc tao nói với cô ta là nếu cô ta nói ra thì người đau khổ nhất sẽ là mày, cô ta lại thực sự lựa chọn im lặng, vì mày đấy! Vì mày hết đấy! Chậc chậc, cô ta yêu mày đến mức nào!"

"Câm miệng.."

"Nhưng mà mày trả ơn cho cô ta như thế nào? Ồ, mày đã yêu con nhỏ Tần San trông giống hệt như cô ta, à không, là con nhỏ Tần San cố tình đi phẫu thuật thẩm mỹ để giống như cô ta, hahahaha, Nhiếp Hoan đáng thương thật đấy, đến cuối cùng thì mày vẫn đính hôn với một kẻ giả mạo, chẳng trách sao Nhiếp Hoan lại không nhịn được mà nhảy từ trên cao xuống, bên ngoài tòa nhà hoang ở vùng ngoại ô thành phố, chết một cách khó coi như vậy!"

"Tôi bảo bà câm miệng lại!"

Mộ Khanh hung hăng xông lên, bóp chặt lấy cổ của Sở Linh Ngọc, anh bị cảnh sát ở bên cạnh kéo ra, anh gầm lên như dã thú.

"Tôi bảo bà câm miệng lại!"