Anh Đã Đánh Mất Em Rồi

Chương 12: Nhóm máu khác nhau




Sau khi hủy hôn với Tần San, Mộ Khanh ngày nào cũng canh chừng điện thoại, sợ bỏ lỡ mất tin nhắn của Nhiếp Hoan.

Anh kích động, phấn khích và mong đợi, cảm xúc dâng trào trong lòng anh hệt như lúc anh còn trẻ vậy.

Trong lòng anh nghĩ là bọn họ đã bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy rồi, không được phép tiếp tục bỏ lỡ nhau nữa.

Miễn là cô ấy không giận nữa, miễn là cô ấy quay đầu nhìn lại, anh nhất định sẽ đến bên cạnh cô ấy với tốc độ nhanh nhất, sau đó nói với cô ấy là anh yêu cô ấy nhiều như cách mà cô ấy yêu anh vậy, chưa bao giờ ít hơn một chút nào.

Lúc trước là do anh quá tự cao tự đại, được nuông chiều quá nên tỏ ra kiêu ngạo, khoe vết thương của mình ra để tìm kiếm sự ấm áp từ cô mà không biết điểm dừng, nhưng anh lại quên rằng cô cũng cần sự ấm áp, cũng cần người yêu thương.

Chỉ cần cô quay về, anh nhất định sẽ thay đổi mọi thứ..

Anh sẽ yêu thương cô hệt như cái cách mà cô yêu anh vậy.

Chỉ cần cô quay về, anh có thể mặc kệ tất cả mọi thứ..

Miễn là cô ấy quay về..

"Reng reng.."

Tiếng chuông điện thoại đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Mộ Khanh, anh từ từ ngước mắt lên, ánh bình minh xuyên qua bức màn chiếu về phía anh.

Trời đã sáng rồi.

Tiếng chuông phát ra từ điện thoại riêng của anh, người biết số điện thoại này của anh vô cùng ít, người mà mới sáng sớm đã gọi vào thì lại càng không có.

Chẳng lẽ là Nhiếp Hoan?

Mộ Khanh tức tốc chạy đến bên cạnh chiếc điện thoại đang sạc pin, vội vàng nghe máy: "Alo, Nhiếp Hoan? Là em sao?"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó vang lên giọng của trợ lý Điền: "Thưa tiên sinh là tôi, tôi xin lỗi vì mới sáng sớm đã gọi đến làm phiền ngài, Tần tiểu thư bị tai nạn xe, được đưa đến bệnh viện thành phố hai rồi ạ."

Mộ Khanh ngây ra một hồi, xoa xoa lông mày: "Ừm, tình hình cô ấy ra sao rồi?"

"Chuyện này.. Tình hình của Tần tiểu thư có chút không ổn."

Mộ Khanh thở dài: "Sao vậy?"

"Bác sĩ ở bệnh viện thành phố hai nói là phải cắt cụt chân?"

Mộ Khanh cau mày: "Chuyển cô ấy đến Nam Sâm đi, tôi sẽ tới ngay lập tức, điều tra xem tại sao cô ấy lại xảy ra tai nạn, có phải là do người của Diệp Tử Minh làm không."

"Vâng, thưa ngài."

"Ngoài ra, tạm thời phong tỏa tin tức Tần San bị tai nạn."



"Còn về phía phu nhân thì sao ạ?"

"Cũng đừng nói, quan hệ giữa Tần San và phu nhân lúc nào cũng rất tốt, đợi có kết quả rồi chúng ta mới nói ra."

"Vâng."

Sau khi cúp máy, Mộ Khanh từ từ thu dọn đồ đạc, sau đó ăn một bữa sáng đơn giản theo công thức mà Nhiếp Hoan để lại, sau đó mới lái xe đến bệnh viện Nam Sâm.

Bệnh viện Nam Sâm là bệnh viện đa khoa mới được Mộ Khanh đầu tư vào, cơ sở vật chất trong bệnh viện đều thuộc loại tân tiến nhất thế giới, viện trưởng cũng là một người tài hoa đức cao vọng trọng giới y học.

Vì thân phận đặc biệt của Tần San nên ca phẫu do viện trưởng tự mình thực hiện, khi Mộ Khanh vừa đến nơi, anh tình cờ nghe thấy trợ lý bác sĩ nói: "Mau đi tìm nhóm máu B đi, trong kho không còn đủ loại máu này nữa."

Mộ Khanh và trợ lý Điền đều sững sờ, trợ lý Điền nói: "Tại sao lại cần nhóm máu B? Không phải bệnh nhân thuộc nhóm máu A sao?"

Trợ lý bác sĩ cảm thấy kì lạ: "Không, bệnh nhân thuộc nhóm máu B, các bác sĩ của bệnh viện thứ hai đã kiểm tra qua rồi."

Bác sĩ định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, sau đó lại dặn dò vài câu với y tá rồi vội vàng quay lại phòng phẫu thuật.

Sắc mặt của Mộ Khanh và trợ lý Điền đều không được tốt lắm, bởi vì Mộ Sở Minh thuộc nhóm máu A, nếu Tần San thuộc nhóm máu B thì cô ta làm sao hiến thận của mình cho người thuộc nhóm máu A là Mộ Sở Minh được?

Có thể là do bác sĩ nhầm lẫn, còn không thì là Tần San và Mộ Sở Minh, không, là Tần San và người nhà họ Mộ đang nói dối!

Nhưng bây giờ xem ra câu trả lời chắc chắn là cái sau..

Mộ Khanh nhắm mắt lại, trầm giọng dặn dò: "Xét nghiệm lại cho Tần San và Mộ Sở Minh một lần nữa, còn nữa, đem hết tất cả báo cáo xét nghiệm và báo cáo trùng khớp của Mộ Sở Minh ra, không được phép để sót bất kì ai, phải tìm ra người hiến thận thật sự."

Trợ lý Điền nhìn vào dáng người ngay thẳng của Mộ Khanh, cao quý và tao nhã, nhưng lại khó lòng che giấu được sự cô đơn.

Không có ai muốn bị cha mẹ mình sử dụng như công cụ cả, cho dù không ưa gì nhau thì đó cũng là người thân có quan hệ huyết thống với nhau.

Trợ lý Điền đang chuẩn bị rời khỏi thì Mộ Khanh lại nói: "Còn nữa, điều tra xem sao Tần San lại bị tai nạn, trích xuất hết toàn bộ camera trên đoạn đường đó ra cho tôi."

"Vâng."

* * *

Động tác của trợ lý Điền rất nhanh, ca phẫu thuật của Tần San còn chưa kết thúc thì video trước khi tai nạn đã được chiếu trước mặt Mộ Khanh rồi, hóa ra là Tần San giật vô lăng đâm vào xe trộn bê tông?

"Tần San bị bắt cóc à?"

"Bây giờ vẫn còn chưa rõ, tôi đã cử người đi điều tra thân phận của hai tên này rồi, một tên là người thất nghiệp nợ nần chồng chất do cờ bạc, tên còn lại là người cho vay nặng lãi, chiếc xe cũng là xe được gắn biển số giả hoạt động bất hợp pháp, cho nên không thể loại trừ khả năng là cô ấy bị bắt cóc, trước ngày này, chiếc xe đã chạy quanh khu đó rất nhiều ngày, hình như là nhắm vào Tần tiểu thư."

"Có liên quan gì đến Diệp Tử Minh không?"

"Chuyện này còn cần phải điều tra thêm"

"Hai người đó tỉnh lại chưa?"



"Tên cho vay nặng lãi chết ngay tại chỗ, còn tên thất nghiệp thì đã tỉnh táo rồi vì anh ta ngồi ở hàng ghế sau nên không bị thương nặng."

"Người đâu?"

"Ở bệnh viện thành phố hai."

"Đưa người và xác qua đây."

"Vâng."

"Ngoài ra, điều tra mối quan hệ giữa ba người này, đưa người thân của người đã chết qua đây luôn."

"Vâng."

* * *

Trương Lão Hán được chuyển đến Nam Sâm, vừa bước vào phòng bệnh đã nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai, ông ta nhận ra người này, trên bản tin nói là anh ta là người giải trừ hôn ước với con gái ông.

Sau lưng anh ta còn có một anh cảnh sát, anh cảnh sát nói: "Tại sao ông lại bắt cóc Tần San?"

Trương Lão Hán vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, nhìn thấy cảnh sát sau đó lại nghe thấy hai từ bắt cóc, ông ta lập tức cãi lại: "Bắt cóc? Tôi không bắt cóc nha!"

Cảnh sát cau mày: "Không phải bắt cóc sao? Vậy ông và Tần San có quan hệ gì? Camera đã quay lại rõ ràng rồi."

Trương Lão Hán tỉnh táo lại, toát mồ hôi lạnh, trợn tròn mắt, nói: "Tôi lừa các người đấy, là bắt cóc đấy.. Tôi thấy cô ta trên tivi, biết là cô ta giàu, nên tôi mới nảy ra ý định này." Trương Lão Hán cũng không ngốc, con gái của ông che giấu thân phận để trở thành vị hôn thê của người đàn ông này, nên mới lấy được nhiều tiền như vậy, nếu như bí mật bị bại lộ, người đàn ông này sẽ lấy lại hết toàn bộ số tiền, khiến ông mất hết tất cả.

Vì vậy nên cho dù có chết ông cũng phải giữ kín bí mật này.

Cảnh sát nói: "Vậy tài xế là đồng phạm à?"

Trương Lão Hán gật đầu: "Vâng."

Cảnh sát lại hỏi thêm vài câu, Trương Lão Hán nói là mình không khỏe nên cả đám người liền rời khỏi phòng bệnh.

Nhưng mà từ đầu đến cuối người đàn ông đó chưa hề nói bất cứ một câu nào, nhưng Trương Lão Hán lại bị anh ta dọa sợ chết khiếp, ông cũng không biết là ông đã lừa được anh ta hay chưa.

* * *

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, người thân của tài xế Lưu Cường đã đến nhận dạng thi thể.

Lưu Cường đã ra ngoài xã hội lăn lộn từ nhỏ, không được ăn học đàng hoàng, nhưng anh ta lại là một người đàn ông có trách nhiệm.

Gia đình của Lưu Cường già trẻ lớn bé gì đều có, lúc nghe tin anh ấy chết cả nhà đều tuyệt vọng, và khi cảnh sát nói với họ là anh ta có khả năng là một tên bắt cóc, vợ của Lưu Cường đã vô cùng suy sụp.

"Không thể nào, Cường tử nhà tôi không thể nào là tên bắt cóc được!" Vợ Lưu Cường hét lớn lên: "Mặc dù anh ấy quả thật không phải là người tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như bắt cóc đâu, anh ấy nói là gần đây anh ấy mới nhận việc, phải đi đòi nợ cho ông chủ chứ không phải là đi bắt cóc đâu!"