Anh Đã Chết

Chương 3: Thư




Trời âm u, ngày 7 tháng 6 năm 1998.

Tử Dạ, nhìn thấy chữ như thấy mặt.

Hôm nay em đem anh chôn cất ở nơi xa trời tuyết, tự tay em đưa anh vào trong quan tài, nhìn bộ dạng anh ngủ, em thật sự rất buồn, nhưng em khóc không được.

Tự dưng em thấy chán ghét bản thân mình, muốn khóc vì anh cũng không được.

Trời nắng, ngày 5 tháng 6 năm 2000

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Hôm nay là ngày giỗ của anh, đã hai năm từ ngày anh rời xa em, em rất nhớ anh, đã lâu rồi em không mơ thấy anh, buổi trưa hôm nay em mệt quá ngủ quên, thế mà lại mơ thấy anh.

Anh vẫn như trước kia, mặc tây trang, thật sự gầy, cười lên rất đẹp, em muốn gặp lại anh.

Trời u ám, ngày 14 tháng 4 năm 2003.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Anh ở bên kia có khỏe không? Em rất nhớ anh, em sống rất tốt, chỉ là không có anh ở bên cạnh.

Căn hộ của anh em vẫn giữ, em mua đứt luôn quyền sỡ hữu căn hộ, căn hộ của anh, sẽ không có người khác vào, ít nhất em có thể để lại một thứ gì đó tưởng niệm anh.

Trời mưa, ngày 2 tháng 11 năm 2007.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, em uống say, nhiều năm trôi qua, em cứ say rượu lại say rượu, trước kia đều có anh nấu canh giải rượu, ôn nhu lại nghiêm túc nói em không thể uống nhiều như vậy, nhưng hiện tại khi tỉnh lại chỉ có một mình em.

Tử Dạ, em nhớ anh vô cùng.

Trời u ám, ngày 4 tháng 7 năm 2011.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, em 37 tuổi, anh cũng nên 40 tuổi đi, Tử Dạ, đã lâu em không mơ thấy anh, em không thấy anh.

Tử Dạ, em đã không thể nhớ nổi giọng nói của anh, cũng sắp không nhớ nỗi bộ dạng của anh ra sao, ảnh chụp của anh cùng đoạn ghi âm, em không dám mở ra xem, em sợ không nhịn được sẽ khóc.

Đừng tàn nhẫn với em như vậy, hãy cho em gặp anh…

Trời nắng, ngày 1 tháng 1 năm 2012.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, hôm nay là năm mới, buổi tối hôm nay, em có thể mơ thấy anh không? Tử Dạ đã mấy tháng rồi không mơ thấy anh.

Hôm nay em ăn được món bánh trôi yêu thích của anh, anh đã nói, Tết ăn bánh trôi để cảm thấy đoàn tụ, nhưng chỉ có một mình em thì sao cảm thấy đoàn tụ được?

Trời nắng, ngày 5 tháng 8 năm 2015.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, em bị bệnh, khám ra là bệnh tim.

Tử Dạ, em cảm thấy thật lạ, rõ ràng là có anh ở trong đó, tại sao là bệnh tim? Dù thế nào cũng là bệnh tương tư đi.

Tử Dạ, em đau quá…

Trời âm u, ngày 5 tháng 6 năm 2024.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Hôm nay em đi gặp anh, thấy ảnh của anh, anh vẫn trẻ, cười lên rất đẹp, bức ảnh kia là do em quấn lấy anh mà chụp. Thật may là đã chụp được, nếu không thì trên bia một sẽ không có ảnh anh, hơi khó coi.

Tử Dạ, những hồi ức mà chúng ta gặp nhau, em cảm thấy giống như mới là ngày hôm qua, em rất muốn gặp lại anh.

Trời mưa, ngày 7 tháng 11 năm 2027.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Hôm nay là ngày giỗ của Cận Hạc, em đi gặp hắn, ở lại nửa tiếng, năm đó anh nói không muốn chôn chung một chỗ với hắn, em đã đem Cận Hạc mai táng ở nơi xa, hy vọng anh ở bên kia không gặp hắn.

Tử Dạ, em mệt quá, em sợ em sống không nổi nữa.

Trời nắng, ngày 9 tháng 8 năm 2034.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, hôm nay là sinh nhật anh, nghĩ đến anh cũng mất 36 năm, em cũng nhớ anh 36 năm, Tử Dạ, em nhớ anh nhiều lắm.

Thời điểm anh chưa rời đi, sinh nhật của anh đều có em ở bên, hiện giờ chỉ có mình anh.

Sinh nhật mỗi năm một lần, em không ở đó, chỉ có một mình anh thì chắc anh sẽ rất cô đơn, những năm trước em không để cho anh một mình.

Trời u ám, ngày 2 tháng 5 năm 2038.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, hôm qua em say rượu, ngực vô cùng đau đớn, phát hiện rằng vô cùng nhớ anh, lúc sắp ngủ em hốt hoảng khi nhìn thấy anh ở mép giường, cau mày, ôn nhu lại nghiêm túc bảo em không được uống rượu, lại ngồi xổm xuống, sờ đầu em nói: “Cậu lớn như vậy rồi, còn uống nhiều rượu như vậy, không yêu quý thân thể mình gì hết, Niệm Cảnh, yêu quý thân thể mình đi.”

Em mỉm cười, em nói không có anh em còn đau lòng cho thân thể mình làm gì.

Tử Dạ, em rất nhớ anh.

Trời nắng, ngày 7 tháng 9 năm 2042.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, gần đây thân thể em càng ngày càng không tốt, may mắn con nuôi thông minh lanh lợi, học nhanh, cũng rất nghe lời, em có thể an tâm mà giao Phó thị cho nó, yên tâm dưỡng tuổi già.

Tên của đứa nhỏ là Phó Niệm Dạ, lấy tên của anh, xem như đó là một niềm an ủi cho bản thân.

Em nhớ anh quá, Tử Dạ, khi nào em mới có thể mơ thấy anh nữa?

Trời nắng, ngày 24 tháng 10 năm 2046.

Tử Dạ, thấy chữ như thấy mặt.

Tử Dạ, em sắp chịu không được rồi, đây là bức thư cuối cùng, đều là Niệm Dạ thay em viết, em hiện tại đang nằm trên giường bệnh, xuống giường đều không làm được gì.

Thời gian đến gần, em dường như trở lại với ánh sáng, để Niệm Dạ mang em đi đến nơi biển rộng mà anh yêu, Tử Dạ, em muốn chết, em giống như thấy anh, anh nói với em.

Niệm Cảnh, tôi tới đón cậu

Tử Dạ…Em rất nhớ anh, em tới tìm anh.

Phó Niệm Cảnh tuyệt bút.1/1/2022

Vậy là hết rồi, mình vẫn không hiểu tại sao Cận Hạc lại đi kết hôn với người khác, sau khi edit xong bộ này mình vẫn thắc mắc mãi vì đến cuối tác giả vẫn không nói đến lý do mà Cận Hạc kết hôn. Mình chả biết mình có bỏ lỡ qua chi tiết nào hay không mà cứ cảm thấy cấn cấn như vậy.

Mình chúc các cậu một năm mới đầy vui vẻ, như ý nhá.

Editor: Bánh Táo

Beta: Chảo