Anh Đã Chết
Có lẽ như vậy cũng là đủ rồi.
Anh nghĩ như vậy, chậm rãi bước xuống biển, nước mắt rơi xuống trà trộn với nước biển, nước biển tràn vào mũi miệng, ngay lập tức liền hít thở không thông.
Tạ Tử Dạ là một người rất thích biển, nhưng cuối cùng anh lại muốn chết ở nơi biển rộng mà anh yêu nhất.
Hết thảy mọi chuyện phải nói từ đâu nhỉ? Có lẽ là vào mười năm trước khi anh gặp người đó.
Trí nhớ trôi dạt khắp nơi, nhưng anh muốn chết.
Anh mơ hồ nghe thấy được hai giọng nói.
Một người vui vẻ gọi anh: “Chú Tạ! Cháu thích chú!”
Một người thì thào nói nhỏ, sợ là anh sẽ sợ, dịu dàng thì thầm nói: “Tử Dạ, em ở đây.”
Mười năm trước, Tạ Tử Dạ gặp một chàng trai cao ráo, khôi ngô, mới mười bảy tuổi, có một đôi mắt sáng trong xanh độc nhất vô nhị của tuổi trẻ.
Lần đầu tiên Tạ Tử Dạ nhìn thấy hắn là ở trên con phố đen hỗn loạn, cả người hắn đầy máu, ôm chặt bụng, chỉ kịp nhìn thấy mắt Tạ Tử Dạ liền ngã xuống hẻm nhỏ, Tạ Tử Dạ thuận tay cứu hắn.
Thiếu niên sau khi dậy, Tạ Tử Dạ đã biết tên của hắn, Cận Hạc.
Tạ Tử Dạ chỉ biết đến một gia đình họ Cận, anh không nghĩ nhiều, nhờ thư ký Tô Niệm An đi tra.
Cận Hạc ở nhà Tạ Tử Dạ dưỡng thương nửa tháng, vào ngày rời đi nói cho Tạ Tử Dạ: “Chú Tạ, cháu thích chú.”
Tạ Tử Dạ trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Chú đã biết.”
Cận Hạc không được Tạ Tử Dạ đáp lại, cuối cùng vẫn là rời đi, nhưng một tháng sau, Cận Hạc tìm đến cửa.
“Chú Tạ”
Tạ Tử Dạ lùi lại hai bước để hắn vào nhà: “Vết thương đã lành chưa?”
Cận Hạc lên tiếng, đem cửa đóng lại, ở phía sau ôm lấy anh, Tạ Tử Dạ không giãy giụa, ngữ khí ôn nhu: “Ngoan, chú còn đang nấu canh, tiểu Hạc, có chuyện gì thì ăn xong hẵng nói, ngoan.”
Cận Hạc im lặng buông lỏng tay ra, nhìn Tạ Tử Dạ đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, Tạ Tử Dạ bưng đồ ăn ra: “Tiểu Hạc, đi rửa tay vào ăn cơm.”
Cận Hạc ngoan ngoãn đi rửa tay, bưng canh ra.
“Cháu đã lâu không ăn đồ chú Tạ nấu.”
Tạ Tử Dạ bưng cho Cận Hạc một chén canh: “Nếm thử xem, món mới, hương vị chắc sẽ không tệ.”
Cận Hạc cười cười: “Chú Tạ tay nghề sẽ không kém đi.”
Sự thật đúng là như thế, không những không tệ, mà còn rất ngon.
Sau khi ăn xong, Tạ Tử Dạ dọn dẹp bát đũa, ngồi trên ghế sô pha làm tổ, tay chưa sờ kịp đến điều khiển từ xa đã bị nắm lấy.
Tạ Tử Dạ dừng lại vài giây, giương mắt nhìn Cẩn Hạc: “Tiểu Hạc, một tháng không gặp, đã dính người đến như vậy?”
Cận Hạc trầm mặc một lúc, cười một cái: “Chú Tạ, chú đã quên lời cháu nói rồi sao?”
Tạ Tử Dạ tay không chút lưu tình mà rút điều khiển từ xa, giọng nói nhàn nhạt cùng vẻ mặt ôn nhu: “Tiểu Hạc nói rất nhiều, chú không thể nào nhớ rõ hết.”
Cận Hạc mỉm cười: “Chú Tạ thông minh như vậy, sẽ không biết cháu đang nói đến chuyện gì đúng không?”
Tạ Tử Dạ bật lớn âm thanh TV: “Tiểu Hạc, chúng ta không thích hợp.”
“Có cái gì mà không thích hợp? Chú Tạ, chú không có một chút gì gọi là thích cháu sao?”
“Không.”
Tạ Tử Dạ bắt gặp ánh mắt của Cận Hạc, lặp lại lần nữa: “Không có.”
Hai người đối diện một lúc lâu, cũng không biết là ai chủ động trước, có lẽ là Cận Hạc chủ động trước, tóm lại hai người vẫn lăn giường.
Cận Hạc ở trên, Tạ Tử Dạ ở dưới.
Xong việc, Cận Hạc ôm lấy Tạ Tử Dạ chân và eo đều đang đau nhức ngủ một đêm, ngày hôm sau Tạ Tử Dạ tỉnh trước.
Cậu nhóc vẫn chưa biết làm những việc này, làm cho Tạ Tử Dạ không thoải mái lắm, nhưng dù gì Cận Hạc cũng đã tắm cho Tạ Tử Dạ.
Trước khi đi Tạ Tử Dạ để lại lời nhắn cho Cận Hạc.
“Chú đến công ty trước, trong tủ lạnh có đồ ăn, cháu tỉnh dậy thì lấy ra ăn đi, nếu không muốn di chuyển thì có thể gọi cơm hộp, có việc gì thì gọi cho chú.”
Thời điểm Cận Hạc tỉnh lại là mười một giờ, sờ đến bên cạnh thấy một mảnh lạnh lẽo nháy mắt bị dọa tỉnh, giày cũng chưa mang liền từ phòng ngủ chạy ra, tìm một vòng vẫn không thấy người, tìm được điện thoại mới phát hiện tờ giấy.
Cận Hạc trẻ con mà hôn tờ giấy Tạ Tử Dạ để lại, gọi cho Tạ Tử Dạ.
Tạ Tử Dạ tiếng nói có chút khàn khàn: “Tiểu Hạc?”
Cận Hạc nhìn tờ giấy, tâm tình vui vẻ cong môi: “Chú Tạ, công ty của chú ở đâu? Cháu đưa chú đi ăn cơm?”
Tạ Tử Dạ nhìn thông tin mà Tô Niệm An tra được, mệt mỏi xoa mắt: “Chú có việc vội, cháu ăn ở nhà trước đi, không còn chuyện gì chú cúp đây.”
“Đừng nha chú Tạ.” Cận Hạc đem tờ giấy cất vào túi.
“Chú nói cho cháu biết công ty chú ở đâu, cháu làm đồ ăn ngon mang đến cho chú, sẽ không quấy rầy công việc của chú.”
Tạ Tử Dạ siết tư liệu trong tay, dừng lại nói: “Công ty Càn Hoa, chỉ cần nói với lễ tân tìm chú, sẽ có người dẫn cháu lên.”
Cận Hạc mỉm cười: “Được, vậy cháu cúp đây, không quấy rầy chú Tạ làm việc.”
“Ừm.” Tạ Tử Dạ cúp điện thoại, mệt mỏi xoa xoa lông mày, suy nghĩ một chút để thư ký Tô Niệm An xuống đón Cận Hạc.
Mười hai giờ rưỡi, Cận Hạc đứng ở tầng dưới Càn Hoa, xách hộp cơm đi đến quầy lễ tân.
Tô Niệm An nghe được là tìm ông chủ của mình liền đi đón, cười tươi lịch sự chào hỏi.
“Chào ngài, xin hỏi là ngài tìm Tạ tổng sao?”
Cận Hạc lên tiếng: “Chú Tạ kêu anh tới đón tôi?”
Tô Niệm An mỉm cười: “Đúng vậy, Tạ tổng nói ngài có thể trực tiếp đi lên, mời ngài hướng này.”
Cận Hạc cất bước đi theo phía sau Tô Niệm An, nhìn bóng lưng Tô Niệm An đầy ý thù địch.
Tô Niệm An chỉ cảm thấy sau lưng lạnh tê cả người, đưa Cận Hạc tới văn phòng chủ tịch.
“Tạ tổng hiện tại còn đang họp, chắc là sắp xong, ngài ngồi ở đây chờ một lát.”
Cận Hạc đáp lại, ngồi xuống ghế của chủ tịch.
Tô Niệm An vội vàng lui ra ngoài.
Hai mươi phút sau, Tạ Tử Dạ cầm tư liệu về Cận Hạc mệt mỏi vào văn phòng.
“Chú Tạ.” Cận Hạc vui sướng đứng lên chào hỏi.
Tạ Tử Dạ đáp lại, đem tư liệu quăng lên bàn: “Tiểu Hạc ăn chưa?”
Cận Hạc vòng đến phía sau Tạ Tử Dạ, xoa vai anh: “Đây không phải là đang đợi ăn chung với chú Tạ sao? Chú làm sao mà mệt như thế này?”
Tạ Tử Dạ: “…”
Tạ Tử Dạ có chút không hiểu được nhìn về phía Cận Hạc: “Đó chẳng phải là lỗi do cháu sao?”
Cận Hạc cười: “Cháu sai, cháu sai, chú tạ ăn cơm đi, cháu làm hai phần.”
Tạ Tử Dạ không muốn di chuyển: “Cháu mang lại đây đi, mệt lắm, không muốn di chuyển.”
Cận Hạc đáp lại, cầm hộp cơm lại, đem từng món đặt lên bàn, đem đũa đưa Tạ Tử Dạ: “Nếm thử đi, cháu rất lâu không tự mình nấu đồ ăn.”
Tạ Tử Dạ nhìn những món ăn này, dừng vài giây: “Tiểu Hạc, cháu rốt cuộc là ai?”
Cận Hạc khựng lại: “Để cháu đem nước cho chú, cà phê không tốt cho sức khỏe.”
Tạ Tử Dạ trầm mặc hai giây, sau đó mỉm cười: “Được.”
Cận Hạc đem ly nước ấm lại, đưa cho Tạ Tử Dạ: “Cẩn thận một chút, đừng làm đổ.”
Tạ Tử Dạ nhận lấy, uống vài ngụm, cảm thấy dễ chịu hơn. Anh có bệnh bao tử, lăn lộn cả đêm, buổi sáng dậy trễ không ăn, cường độ công việc lại cao, lại có ba cuộc họp liên tiếp, dạ dày đau đến độ co rút.
Sắc mặt Tạ Tử Dạ tái nhợt, từ ngăn tủ bàn làm việc lấy ra hộp thuốc dạ dày, kiềm chế không run rẩy uống thuốc.
Cận Hạc ôm Tạ Tử Dạ: “Chú Tạ, chú không sao chứ?”
Tạ Tử Dạ cong khóe môi: “Không có chuyện gì, bệnh cũ, không sao.”
Cận Hạc đỡ Tạ Tử Dạ ngồi xuống: “Bệnh bao tử? Sao chú lại không nói cho cháu? Nếu sớm biết được thì cháu…”
Tạ Tử Dạ mỉm cười: “Nếu sớm biết được thì cháu có thể làm gì? Hơn nữa quan hệ của chúng ta là gì? Tại sao chú phải nói với cháu?”
Cận Hạn khựng lại, thu tay: “Chú Tạ, cháu, không phải chúng ta đã…”
Tạ Tử Dạ dùng sức ấn vào nơi phát đau, cười nhạo một tiếng: “Không phải đã lên giường? Thế nào? Lên giường thì đã thành người của cháu? Tiểu Hạc, cháu ngây thơ quá đi.”
Hai người tạm biệt nhau trong không khí không vui, Cận Hạc mang tất cả đồ ăn trưa đem cho Tô Niệm An, bệnh bao tử của Tạ Tử Dạ càng nghiêm trọng.
Nhưng khi rạng sáng Tạ Tử Dạ về đến nhà, nhìn thấy Cận Hạc mơ màng sắp ngủ trên sô pha, một bàn thức ăn.
Tạ Tử Dạ bật đèn lên, tiếng vang cùng ánh đèn làm Cận Hạc giật mình tỉnh giấc, một lúc sau mới tỉnh.
Cận Hạc xoa xoa đôi mắt: “Chú Tạ, chú đã về, muộn thế này chú chắc là chưa ăn đi, cháu đem hâm lại đồ ăn, dạ dày chú không tốt không thể ăn đồ nguội…”
Tạ Tử Dạ lạnh lùng đứng ở cửa, giày còn chưa đổi: “Tại sao cháu còn ở nhà chú?”
Cận Hạc như đứa trẻ mắc lỗi, hắn nắm góc áo, nhút nhát sợ sệt nhìn Tạ Tử Dạ đột nhiên thờ ơ: “Chú Tạ người đừng nóng giận, cháu, cháu đi ngay, chú đem đồ ăn hâm nóng lại đi…”
Tạ Tử Dạ nhíu mày: “Chú đã ăn rồi.”
Cận Hạc sững người một lúc: “Ăn, đã ăn…Được nếu đã ăn rồi, thì cháu đi trước đây.”
Tạ Tử Dạ lảo đảo: “Đừng đến nữa.”
Cận Hạc dừng bước, cong khóe môi: “Được…”
Cửa nhẹ nhàng bị đóng lại, Tạ Tử Dạ đứng đó một lúc lâu, như mất hết lực mà ngã xuống đất.
Tạ Tử Dạ chưa từng chật vật như vậy, anh có thói quen ở sạch, là người chú trọng hình tượng, lòng tự trọng rất cao, nhưng anh hiện tại giống như kẻ điên.
“Đừng…Tới gần chú..”
Một bàn đồ ăn kia ít nhất không giống Cận Hạc đang thương tâm, Tạ Tử Dạ tạm chấp nhận ăn hai miếng, anh cho rằng có thể ăn hết, kết quả đều nôn hết vào bồn cầu.
Đau quá.
Sau đó, Tạ Tử Dạ xin nghỉ vài ngày để điều chỉnh lại bản thân, Cận Hạc cũng về gia tộc tiếp quản xí nghiệp, chỉ trong hai tháng đã ngồi yên ổn ở vị trí chủ gia tộc.
Tạ Tử Dạ càng ngày càng lạnh nhạt, Cận Hạc càng ngày càng lạnh lùng, hung ác.
Nhưng bọn họ đều có một đoạn chuyện xưa.
Đều giống nhau, khó mà giải thích.
Cứ thế cho rằng cả hai sẽ không còn liên quan đến nhau, nhưng hai năm sau trong một buổi tiệc ăn mừng đấu thầu, cả hai đã gặp lại nhau.
Cận Hạc dừng lại, Tạ Tử Dạ không tiến tới, mà trực tiếp xoay người rời đi, đi ra sân.
Nếu không phải bạn tốt nhắc nhở, ly rượu trong tay Cận Hạc sẽ bị bóp nát.
Cận Hạc hít sâu một hơi: “A Cảnh, tao đi ra ngoài một tí.”
Phó Niệm Cảnh đáp: “Đừng đi quá xa.”
Cận Hạc lung tung đáp lại, bước nhanh đi, phát hiện được Tạ Tử Dạ đang hút thuốc trong góc.
“Chú Tạ…”
Tạ Tử Dạ dừng một chút, đem nửa điếu thuốc còn lại ấn lên tường, xoay người nhìn Cận Hạc: “Cận tổng.”
Cận Hạc sững người, chớp mắt: “Chú Tạ…Chú…”
Tạ Tử Dạ cười: “Địa vị hiện tại của Cận tổng không cần phải gọi tôi là chú.”
“Chú..Chú một hai phải như vậy mà nói chuyện với cháu sao?”
“Thế Cận tổng muốn tôi nói thế nào?”
Tạ Tử Dạ cười: “Cận tổng đừng nhìn tôi với vẻ mặt bi thương, giống như tôi đang làm khó Cận tổng vậy.”
Cận Hạc hít sâu: “Chú Tạ, chú đừng, chú đừng như vậy, cùng cháu nói chuyện được không? Chúng ta, chúng ta còn có thể giống như trước không…”
Tạ Tử Dạ cười nhạt: “Tôi không dám cùng Cận tổng gọi là chúng ta, Cận tổng cao như thế, hà tất gì phải để ý tới chủ tịch một công ty nhỏ này.”
“Chú Tạ!”
Tạ Tử Dạ liếc nhìn sau lưng Cận Hạc: “Tôi nghĩ Cận tổng không nên nói cho người khác biết chuyện xưa của tôi và ngài, nếu Cận tổng không có việc gì, tôi đi trước.”
Cận Hạc nghe được tiếng bước chân phía sau, chỉ có thể nhìn Tạ Tử Dạ chậm rãi rời đi.
Phó Niệm Cảnh chỉ thấy một bóng dáng, không nghĩ nhiều, vỗ vai Cận Hạc: “Làm sao vậy? Sao lâu thế? Ai vậy?”
Cận Hạc lắc đầu: “Chủ tịch tập đoàn Càn Hoa,…Người trong lòng của tao.”
Phó Niệm Cảnh nhìn bóng lưng Tạ Tử Dạ vài lần: “Nam? Đây là nguyên nhân mày trở về tiếp quản gia tộc?”
Cận Hạc bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, nhưng chú ấy càng ngày xa cách tao.”
Phó Niệm Cảnh cười một chút: “Có chuyện gì mà lớn, nếu mày thật lòng thích, tao bắt người đưa qua cho mày, không phải dễ hơn sao?”
Cận Hạc lắc đầu: “Không cần, mày đừng nhúng tay, tao muốn tự mình làm, tao muốn chú ấy tự nguyện không rời đi.”
Phó Niệm Cảnh nhướng mày: “Được được được, mày là đại ca mày định đoạt hết, có chuyện gì báo tao một tiếng.”
Tạ Tử Dạ bước vào bữa tiệc mừng đấu thầu, sau khi cụng ly rượu với thiếu gia Lương, anh ngồi trên sô pha một lúc, chỉ cảm thấy trong người khô nóng.
Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Lương thiếu gia, thầm mắng một tiếng, giơ tay gọi Tô Niệm An.
Tô Niệm An lập tức lại: “Tạ tổng, ngài làm sao vậy.”
Tạ Tử Dạ dùng sức lắc đầu, tóc tai hỗn độn, chật vật: “Bị hạ dược, Niệm An mau đỡ tôi lên lầu.”
Tô Niệm An nhìn một vòng xung quanh, đỡ Tạ Tử Dạ lên lầu.
Một màn này đều rơi vào trong mắt của Cận Hạc, nhìn Tạ Tử Dạ sắc mặt ứng hồng, bước chân không vững, liền hiểu ra, quay đầu tìm Phó Niệm Cảnh.
“A Cảnh, đem con trai nhà họ Lương kia trói lại, ném vào tầng hầm cho tao, đúng là chán sống mới dám động tới người của tao.”
Phó Niệm Cảnh thấy được bộ dạng chật vật của Tạ Tử Dạ, trong lòng nhảy dựng, nghe Cận Hạc nói, lén cười nói: “Được, mày mau đi đi, việc nhỏ này giao cho tao.”
Cận Hạc không chú ý đến điểm khác thường của Phó Niệm Cảnh, hung hăng cắn chặt răng, bước nhanh lên lầu.
Phó Niệm Cảnh nhìn Tạ Tử Dạ bị đỡ lên lầu, nhìn Cận Hạc đuổi theo sau, ánh mắt u ám, nắm chặt tay, biểu tình hung ác khiến người khác hoảng sợ.
Một lúc lâu sau, Phó Niệm Cảnh kêu người đi tra tư liệu về Tạ Tử Dạ, còn nhìn thì đi trói thiếu gia Lương.
Phó Niệm Cảnh cả đời cũng không nghĩ tới, hắn như vậy mà lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với một chàng trai mà mình vội vàng thấy.
Trên lầu, Tô Niệm An mới vừa đem Tạ Tử Dạ vào phòng đã bị ném ra ngoài, vẻ mặt mơ hồ, khi nhìn thấy Cận Hạc, cậu có chút do dự.
Cận Hạc ôm nửa người Tạ Tử Dạ, đôi mắt nheo lại: “Cậu đừng làm gì, cứ giao cho tôi là được.”
“Nhưng, chính là…Tạ tổng nói không muốn gặp anh…”
“Vậy cậu muốn chú ấy làm sao giờ?” Cận Hạc đi tới cửa, đem Tạ Tử Dạ ôm lên giường.
Ánh mắt Tạ Tử Dạ mơ hồ, ý thức cũng mơ hồ, anh đẩy người trước mặt ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Cận Hạc nắm tay Tạ Tử Dạ: “Chú Tạ, là cháu, cháu là tiểu Hạc, chú Tạ, người đừng sợ, cháu đây.”
Tạ Tử Dạ càng giãy giụa mạnh hơn: “Đừng chạm vào tôi! Tránh xa tôi ra!”
Cận Hạc đông cứng trong chốc lát: “Chú Tạ, chú đừng giãy giụa, chú, chú trúng dược, cháu biết chú rất khó chịu…Cháu, cháu giúp chú, Chú đùng giãy giụa nữa được không?”
Tạ Tử Dạ bò đến mép giường: “Không cần ngươi quản, đừng tới đây.”
Cận Hạc hít sâu: “Chú Tạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đột nhiên đối xử như vậy với cháu? Chú đừng lộn xộn…”
Tạ Tử Dạ suýt nữa ngã xuống đất, được Cận Hạc tay mắt nhanh lẹ kéo trở về.
Cận Hạc còn muốn nói gì đó, ý thức người dưới thân đã mơ hồ, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt phiến hồng, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
Cận Hạc thở dài, cuối đầu hôn lên môi Tạ Tử Dạ.
“Chú Tạ, cháu thật sự rất nhớ chú…”