Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 6




Sầm Tinh có hơi sầu.

Cái người Ngu Duy Sanh này, thật sự là không có hiểu chuyện tình cảm mà.

Hôm nay cậu tốn mấy tiếng đồng hồ, cực khổ lướt mạng đọc quá trời kỹ xảo theo đuổi của các chuyên gia tình yêu, tự cảm thấy kinh nghiệm của mình đã tăng vọt rồi. Không ít đạo lý trong đó được giải thích rất rõ ràng logic, Sầm Tinh đã nghiêm túc xem xét và ghi chép từng điều một.

Cuối cùng sửa soạn lại thành quả, đa phần tạm thời chưa có điều kiện để triển khai, nhưng số ít còn lại có thể thử được ngay lập tức.

Ví dụ như, tạo những điều bất ngờ ngọt ngào nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày để bày tỏ tình yêu.

Quản gia mà Ngu Duy Sanh mời tới là một nữ Beta khoảng hơn 40 tuổi, tay chân nhanh nhẹn tính cách tốt, nấu ăn cũng ngon. Hai người mới ở chung có mấy tiếng mà Sầm Tinh đã có ấn tượng rất tốt với dì.

Dì khen Sầm Tinh bày biện đơn giản mà độc đáo, trông rất tinh xảo đẹp mắt, rất đáng yêu.

Sầm Tinh thầm đắc ý, tràn đầy chờ mong. Thật không ngờ Ngu Duy Sanh hoàn toàn chẳng phản ứng gì với tấm lòng nhỏ của cậu cả.

Ngu Duy Sanh như thế này có hơi khác hình tượng lý tưởng hoàn mỹ, cũng may không ảnh hưởng gì mấy. Sầm Tinh nghĩ, có thể Ngu Duy Sanh không hiểu chuyện tình cảm, là bởi vì từ trước tới nay trong mắt anh không có chuyện tình cảm gì đáng nói.

Mặc dù mới phân hóa không lâu, nhưng cậu cũng là một Omega hoàn thiện lại còn sắp thành niên. Phải làm thế nào mới có thể khiến Ngu Duy Sanh nhận ra điều này đây?

Bất kể làm gì thì cũng phải có thời gian ở chung cái đã. Thứ 7 mà Ngu Duy Sanh cũng tới công ty, muốn tạo cơ hội không phải chuyện dễ.

Sáng nay chưa tới 8h mà anh đã ra khỏi nhà rồi, sau khi về cơm nước xong xuôi là về phòng ngay. Sầm Tinh lén dạo quanh trước cửa phòng anh, có thể nghe được tiếng Ngu Duy Sanh nói chuyện điện thoại bên trong, cũng đang bàn chuyện công việc.

Sầm Tinh nghe một hồi, chẳng hiểu gì sất.

Cậu nhớ tới đánh giá của cha mẹ mình với Ngu Duy Sanh, nói hai vợ chồng ông Ngu vất vả hơn nửa đời, may mà có người thừa kế, Ngu Duy Sanh tuổi trẻ đầy triển vọng, nói không chừng trò giỏi hơn thầy. Đối với những người có thành tựu trong những lĩnh vực mà mình không biết, Sầm Tinh vẫn luôn ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Hình như Ngu Duy Sanh vô cùng lợi hại, cho nên anh ở trong mắt cậu đẹp trai hơn gấp bội.

Cậu không dám quấy rầy Ngu Duy Sanh làm việc, chỉ có thể im lặng quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu "Bốn mươi tám mẹo bắt được tình yêu trong tầm tay".

Nhưng trước khi đi ngủ Ngu Duy Sanh lại gửi cho cậu một tin nhắn, đưa cho một tài khoản. Anh bảo Sầm Tinh đó là dì quản gia hôm nay đã tới, sau này muốn ăn gì hoặc cần gì thì có thể tìm dì ấy.

Sầm Tinh nói cảm ơn xong thuận thế hỏi, "Ngày mai anh có tới công ty không?"



Nghe được một lời đáp khẳng định chắc chắn.

Sầm Tinh cũng giống như đại đa số thanh thiếu niên cùng tuổi, mỗi lần đến kì nghỉ, đồng hồ sinh hoạt nhất định sẽ bị loạn, lúc nửa đêm thì tràn đầy năng lượng, rồi lại ngủ một giấc tới tận trưa.

Tối hôm qua cậu đọc "Mười hai lời khuyên cho các mỗi quan hệ hàng ngày", trong đó nói, để giữ lửa cho mối quan hệ người yêu đang cùng sống thử đôi khi cần một chút cảm giác nghi thức. Ví dụ như, có thể mỗi sáng sớm đưa đối phương ra cửa, hôn tạm biệt rồi nói chúc may mắn hoặc em đợi anh về.

Sầm Tinh nghiêm túc ghi chép lại. Tạm thời không thể hôn tạm biệt, nhưng chí ít vẫn có thể tiễn người.

Vì thế cậu đặc biệt đặt báo thức. Đáng tiếc, buổi sáng buồn ngủ quá không nghe thấy, vừa mở mắt ra đã là mười giờ sáng rồi.

Sầm Tinh vô cùng sầu thảm, lập chí từ hôm nay trở đi sẽ ngủ sớm dậy sớm.

Tâm trạng nặng trĩu đánh răng xong lại đột nhiên vui như lên trời. Ngu Duy Sanh chủ động nhắn tin cho cậu, hỏi bây giờ cậu có tiện ra ngoài không, nếu không có vấn đề gì thì khoảng chừng một tháng nữa sẽ quay về đón cậu.

Sầm Tinh hỏi là đi đâu thì nhận được câu trả lời, "Đến lúc đó em sẽ biết."

Cái câu này nghe có phần khiến người ta vô cùng mong chờ, Sầm Tinh vội vàng rửa mặt chải đầu ăn sáng thay quần áo.

Một tiếng sau, lúc Ngu Duy Sanh vừa đẩy cửa nhà ra đã gặp được bạn nhỏ ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái đứng ngay cửa chờ anh với nụ cười đáng yêu.

Sầm Tinh giơ điện thoại về phía anh, điện thoại phát ra giọng nữ lạnh băng vô cảm: "Mừng anh về nhà."

Hiệu quả khá là quỷ dị, Ngu Duy Sanh cảm thấy cậu cầm vở lật giấy dễ thương hơn. Cho dù âm thanh điện tử không thể có ngữ điệu tình cảm, thì tốt xấu gì cũng nên đổi sang một giọng thiếu niên cho phù hợp với giao diện chứ. Bây giờ rõ ràng là âm thanh mặc định của hệ thống mà, thật là lười biếng.

Cho dù thấy sai sai trong lòng thì ngoài mặt Ngu Duy Sanh vẫn không để lộ ra, chỉ cười với cậu một cái.

Sầm Tinh nhấn màn hình điện thoại cáinữa, điện thoại lại vang lên.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu thế ạ?"

Ngu Duy Sanh đứng trước cửa, cười cười chỉ lên lầu: "Anh không vào đâu, em lên lấy thẻ học sinh của mình đi. Anh đã hẹn với thầy giáo ở trường em rồi, bây giờ sẽ tới làm thủ tục."

Sầm Tinh giơ điện thoại, trợn mắt há miệng.

Ngu Duy Sanh nhân giờ nghỉ buổi sáng gọi điện đến trường của Sầm Tinh. Anh tự xưng là anh họ bà con xa của Sầm Tinh, tạm thời là người giám hộ của cậu, muốn được biết một chút về quá trình làm thủ tục.

Thầy giáo bên kia đầu dây nói với anh, hạn chót đăng kí là vào ngày ngày 15 tháng này.

Nói cách khác, vốn Sầm Tinh muốn dùng chiến lược kéo dài. Xem ra thực sự không phải là học sinh ngoan ham học tập.

Sau khi hỏi thêm, đúng như Ngu Duy Sanh đoán trước, lớp 12 của trường trung học phổ thông bắt đầu sớm hơn một tháng. Chỉ không giống với anh năm đó, vì mới có thêm một vài quy định, trường học không thể xem đó như khai giảng chính thức, mà thuộc tính chất phụ đạo ngoài giờ, không thu phí cũng không bắt buộc, học sinh có thể tự nguyện lựa chọn có đi hay là không.

Ngu Duy Sanh lập tức tự phê cho mình nửa ngày nghỉ, chạy về nhà đưa bạn nhỏ đi học.

Sầm Tinh ngồi trên ghế phó lái, gục đầu xuống, tâm trạng tụt dốc.

Một trong những nguyên nhân mà trước đây Ngu Duy Sanh chủ động cho cậu ở lại đó là nhà anh rất gần trường học. Đi bộ chỉ mất 10 phút, lái xe thì nhanh hơn rất nhiều.

Nhìn tường bao khuôn viên ngày một lớn dần ngoài cửa sổ xe, cậu mặt ủ mày chau thở dài.



"Có vẻ em không thích đi học nhỉ?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu xuống.

"Thoạt trông em giống học sinh giỏi." Ngu Duy Sanh nói thêm.

Sầm Tinh chỉ lắc lắc đầu.

Tất nhiên cậu cũng chẳng phải học sinh tồi. Nói về kỷ luật học sinh của cậu, không thể tìm ra khuyết điểm nào đâu. Mặc dù thi thoảng đi học trễ thì cũng không vô cớ trốn học, cũng chưa từng gian lận trong thi cử, luôn luôn nghiêm túc hoàn thành bài tập. Đáng tiếc về mặt thành tích, nỗ lực và hồi báo không tỷ lệ thuận với nhau.

Cậu học lệch, môn cậu không giỏi thì nát be bét, môn tương đối học được thì cũng chỉ bình bình. Tổng điểm không đến mức đứng chót, ngẫu nhiên phát huy vượt xa bình thường còn bơi được đến đoạn giữa.

Mọi người thường khó lòng giữ được nhiệt huyết với những việc bản thân không giỏi. Sầm Tinh đúng thật không thích đọc sách.

Mà không thích, trốn được mồng một không trốn được ngày rằm. Thê thảm hơn là cậu còn không chờ được đến mười lăm.

Vì tất cả thủ tục trước khi chuyển trường đã được giải quyết ổn thỏa, quá trình trong ngày vô cùng đơn giản. Sầm Tinh bất đắc dĩ đi theo, bị động phối hợp suốt cả quãng đường.

Trong lúc đó Ngu Duy Sanh đánh giá kết quả học tập của Sầm Tinh, thầm kinh ngạc trong lòng.

Đứa bé này bất kể là ngoại hình hay tính cách đều ngoan ngoãn mười trên mười, sẽ khiến người ta vô thức ngầm khẳng định cậu là một học sinh xuất sắc. Nhìn những lời chủ nhiệm cũ của cậu nhận xét mà xem, tất cả đều là lời hay, rằng cậu nghiêm túc nghe lời, hiểu chuyện ngoan ngoãn, thành thật trung thực.

Từ đó Ngu Duy Sanh đi đến một kết luận đau lòng, Sầm Tinh đúng thật là một bé ngốc khiến người ta thương yêu.

Cố tình đưa Sầm Tinh tới trường báo danh sớm, Ngu Duy Sanh cất mấy phần tâm tư gây rối, cố gắng kéo thấp độ thiện cảm của mình trong lòng Sầm Tinh. Nay lại đối diện với bảng điểm như thế này, đột nhiên anh lại trỗi dậy tinh thần trách nhiệm một cách kỳ lạ.

Làm xong thủ túc, Ngu Duy Sanh lại đưa Sầm Tinh đi gặp chủ nhiệm lớp tương lai của cậu. Đó là một quý bà rất khó nhận ra giới tính thứ hai đã về hưu được mời đi dạy lại, tóc muối tiêu, gương mặt dễ gần. Ngu Duy Sanh hàn huyên với cô vài câu, nói đại khái về tình huống của Sầm Tinh, kính nhờ cô lúc thường quan tâm chăm sóc cậu nhiều hơn.

Chủ nhiệm lớp rất tốt bụng, thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Sầm Tinh, luôn miệng đồng ý. Sau đó cô hỏi Sầm Tinh có muốn tham gia khóa học hè không, nếu có thì điền vào biểu mẫu trước rồi làm danh sách.

Nét mặt Sầm Tinh cứng đờ, dù chưa lắc đầu thì mỗi một tế bào trên người đều đang viết rõ chữ từ chối.

"Tất nhiên là muốn tham gia rồi ạ." Ngu Duy Sanh không cho cậu cơ hội tỏ thái độ, "Tinh Tinh, tự sang điền biểu mẫu đi."

Sầm Tinh tủi thân cầm bút lên.

Chương trình học hè không thu phí, để tránh rắc rối mà nhà trường không cung cấp sách giáo khoa chính thức, mỗi người đóng 20 tệ tiền in đề thi, còn lại tài liệu giảng dạy thì tự mua theo danh sách giáo viên đưa.

Sau khi rời khỏi trường, Ngu Duy Sanh đưa Sầm Tinh tới hiệu sách, mua tất tần tật những gì cần mua trong một lần.

"Đừng như khóc tang thế, bây giờ mỗi ngày trôi qua của em đều vô cùng quý giá," Anh nói với Sầm Tinh đang ủ rũ ngồi trên ghế phó lái, "Với thành tích của em, không chăm chỉ học tập nữa thì định thi đại học nào đây?"

Vì không nói được nên Sầm Tinh ngậm miệng không nói lời nào như một lẽ đương nhiên, yên lặng giả chết.

Ngu Duy Sanh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, lắc đầu: "Tối nay đi ngủ sớm chút, mai là phải dậy sớm rồi."

Sầm Tinh chịu đựng đến khi về phòng rồi mới khóc.



Không phải vì bị bắt tới trường báo danh, mà là vì thấy xấu hổ. Từ khi lên cấp hai thành tích của cậu đã bắt đầu tụt lại phía sau. Tuy rằng cha mẹ cậu có lo lắng, nhưng cũng biết rõ vấn đề không nằm ở thái độ của cậu, cho nên không trách móc nặng nề. Không có áp lực từ bên ngoài, nên Sầm Tinh mới vượt qua.

Nhưng giờ đây, Ngu Duy Sanh đã biết mình là một đứa ngốc không đọc nổi sách. Sầm Tinh hối hận trong lòng, cảm thấy bản thân vốn không nên vội vội vàng vàng đi tìm anh vào lúc mới phân hóa như vậy. Nếu cậu đến đây để học đại học, hoặc tốt nhất là tới đây đi làm, có thể sẽ được đối xử bình đẳng hơn không, lúc ở chung cũng bớt bối rối đi.

Nhưng mà nếu thế thì Ngu Duy Sanh cũng sẽ không cho cậu đến nhà mình ở. Làm thế là không đúng.

Lòng Sầm Tinh khổ sở, rưng rưng nước mắt sửa soạn sách vở phải dùng vào thứ hai.

Đêm đó Ngu Duy Sanh nhận được điện thoại, là trong nhà Sầm Tinh gọi tới. Chỉ mới một ngày kể từ lần trò chuyện cuối cùng của bọn họ.

Sầm Tinh lớn từng này mới lần đầu tiên rời khỏi nhà, cha mẹ không khỏi mong nhớ. Thật ra Ngu Duy Sanh rất muốn hỏi chú Sầm bên kia điện thoại, rốt cuộc tại sao lại bằng lòng để con trai một mình đột ngột chuyển đến trường khác chứ.

Sở dĩ kiềm lại được, là vì sợ đối phương nói với anh rằng, vì hai đứa có hôn ước, mới để cậu đến sớm tiếp xúc nhiều hơn, tốt nhất là tốt nghiệp là kết hôn ngay.

Ngu Duy Sanh không rõ năm đó hai nhà nói chuyện kiểu gì, có mấy phần là thật. Nếu người lớn đột ngột nhắc tới rất khó để trả lời, không bằng giả ngu.

Anh không tin Sầm Tinh ở chung nhà với mình một năm trời mà vẫn có thể thích anh như trước.

"Mọi chuyện đều ổn ạ." Anh nói với cha Sầm Tinh trong điện thoại, "Hôm nay đã làm thủ tục nhập học, ngày mai sẽ khai giảng sớm. Trường học rất gần nhà con, con sẽ chăm sóc cho em ấy, chú cứ yên tâm đi ạ."

Chú Sầm nghe thế, hỏi: "Tinh Tinh không gây thêm phiền phức cho con chứ?"

"Sao thế được ạ, Tinh Tinh rất ngoan." Ngu Duy Sanh nói, "Chúng con rất hợp nhau."

"Tính tình đứa nhỏ đó chú hiểu rõ nhất," Chú Sầm tỏ vẻ lo lắng, "Nhìn thì thành thật chứ bên trong y chang đầu lừa, lại hay để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, rất rắc rối. Nếu nó quậy phá thì con không cần phải khách sáo với nó đâu."

Bỗng Ngu Duy Sanh thấy hơi mù mờ, thậm chí lo rằng người cha này có phải là nhận nhầm con trai rồi không.

"Chú cứ nói đùa." Anh lặp lại lần nữa, "Tinh Tinh rất ngoan, rất hiểu chuyện."

Bên kia nghe vậy thì xúc động: "Có thể là ra đời rồi, lớn thật rồi."