Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 76: Để cô ngồi trên đùi mình




Vóc dáng của cô rất nuột nà, trước nhô sau vểnh, bất luận là vị trí nào trên cơ thể cũng cho xúc cảm rất tuyệt vời.

Tưởng Chính Trì có thể mơ hồ ước chừng được kích thước ngực cô, ít nhất cũng là cúp C.

Kích thước này vừa phải, không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn, vừa đủ để cầm bằng một tay.

Năm ngón tay thon dài của anh chụm lại, gom quả cầu thịt trắng nõn mềm mại kia vào lòng bàn tay rồi nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau.

Nguyễn Nam Tô cảm nhận được trong lồng ngực như có một luồng điện đang lan tràn, hai quả mọng đỏ tươi cũng nhanh chóng cứng lại.

Đôi môi mỏng của cô khẽ nhếch lên, nhưng miệng vẫn bị chặn kín, đầu lưỡi linh hoạt cũng bị chiếc lưỡi dài của anh quấn lấy, uyển chuyển nhảy múa trong khoang miệng ấm áp.

“Ưm....”

Trong miệng Nguyễn Nam Tô phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác được cơ thể nổi lên cơn ngứa ngáy.

Nhất là phía bụng dưới, có cảm giác vô cùng trống rỗng.

Vách thịt non mềm không được thứ gì tiến nào an ủi đang không ngừng co rút vặn vẹo, mật dịch dính nhớp chảy ra thành dòng, làm ướt đùi người đàn ông bên dưới.

Tưởng Chính Trì cảm thấy cô sắp không thở nổi mới kết thúc nụ hôn dài này.



Môi lưỡi anh chạy dọc xuống cằm cô, hôn qua xương quai xanh rồi đến bộ ngực căng mọng...

Khi đôi môi mỏng chạm vào quả mọng cứng rắn kia, anh lại hé môi ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ mút liếm.

Trái tim trong lồng ngực trái Nguyễn Nam Tô đập kịch liệt không ngừng, âm thanh rõ ràng chói tai. Cánh tay cô đang vòng quanh cổ anh càng lúc càng mất sức, gần như trượt xuống.

Tưởng Chính Trì lại đẩy cơ thể cô về phía trước, một tay thò vào giữa hai chân cô sờ soạng, đã sớm ướt đẫm.

Đầu ngón tay anh trượt qua trượt lại theo khe hở kia, nhìn cơ thể cô run rẩy theo động tác của mình, cười nhẹ hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm...” Nguyễn Nam Tô không hé môi, giọng run rẩy đáp lại.

Cô ngập ngừng cử động cơ thể đau nhức của mình với biên độ nhỏ, nhưng vẫn cảm giác được rõ lại có dòng nước chảy ra khỏi cơ thể mình.

Đầu ngón tay Tưởng Chính Trì dừng lại trên nhụy hoa sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng xoa nắn: “Sao lại chảy nhiều nước thế...”

Nguyễn Nam Tô nghe anh nói mà đỏ cả mặt, cúi đầu không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.

Bàn tay dày rộng của người đàn ông siết chặt eo cô, khiến cho thân thể cô dán sát vào mình, không thể lui về phía sau.

Cái tay kia thì đi xuống, đầu ngón tay chạm vào cửa động đang không ngừng mấp máy, hơi đâm vào bên trong một đoạn.

“Ha...”



Cơ thể Nguyễn Nam Tô run lên, thần kinh lại đột nhiên căng thẳng.

Hai chân cô mở rộng ngồi trên đùi anh, mọi hành động đều không thể nghe theo sự sai bảo của bản thân, cái cảm giác mặc cho người khác thao túng này vừa bất lực lại kích thích.

Ngón tay Tưởng Chính Trì nhẹ nhàng thọc vào động hoa của cô vài cái, sau đó lại rút ra, chuyển qua xoa nắn cánh hoa căng mọng của cô.

Anh có thể cảm giác được hai cánh hoa của cô cô đang mấp máy, mỗi lần anh nhéo nhẹ là cảm giác nóng ẩm trên đầu ngón tay lại tăng lên.

Đôi chân thon dài của Nguyễn Nam Tô kẹp chặt vòng eo gầy gò của anh, khó chịu vặn vẹo.

Cảm giác trống rỗng càng lúc càng mãnh liệt, dần dần, cô cảm thấy ngón tay anh đã không thỏa mãn được mình.

“Ưm.... Tưởng, Tưởng Chính Trì....”

“Hửm?”

“Em... khó chịu... anh.... anh nhanh lên...”

Cô liên tục cầu xin, giữa những câu chữ lộ ra chút khó chịu vì dục vọng không được thỏa mãn.

Nhưng Tưởng Chính Trì lại thích nhìn dáng vẻ khó chịu vì dục vọng này của cô, cuối cùng anh xoa xoa hai cánh hoa kia, sau đó khép hai ngón tay lại, sờ đến cửa động của cô rồi dùng sức thọc vào.