Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 39: Tỏ tình (2)




Nghe có vẻ chỉ là nhất thời xúc động hỏi ra, nhưng giọng điệu của anh lại rất thận trọng.

Nguyễn Nam Tô hơi giật mình.

Đổi một cuộc sống khác?

Cô không nghĩ tới chuyện này, không phải không muốn nghĩ mà là không dám nghĩ.

Cuộc sống trong quá khứ của cô quá mức cằn cỗi, khi còn bé đã mất mẹ, tuy rằng bố thương yêu cô nhưng cả ngày bận rộn công việc, thời gian ở nhà đã ít lại càng ít.

Sau đó Khương Lan Chi vào nhà, mặc dù không ngược đãi hay ức hiếp cô quá mức, nhưng cũng không thân thiết với cô lắm.

Xét cho cùng hai người cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên ở giữa luôn có một rào cản vô hình.

Cô không cảm nhận được nhiều sự ấm áp từ gia đình, cho đến khi gặp được Chu Thần Diệp, cứ tưởng đã tìm được người bạn đồng hành sau nhiều năm cô độc một mình.

Nhưng đến cuối cùng, hiện thực lại giáng cho cô một đòn đau đớn.

Sau này cô không dám nghĩ đến nữa, đến nỗi dù biết rõ Tưởng Chính Trì không có ác ý với mình thì cô cũng không cho phép mình có bất cứ dao động gì.

Từ việc anh tự hủy hoại tương lai vì cô đến sống chung ba tháng qua, không phải là cô không nhận ra sự quan tâm chu đáo anh dành cho mình. Nhưng anh không nói gì, cho nên cô yên tâm cho rằng đó “tình bạn.”



Hôm nay anh đột nhiên hỏi ra câu này khiến Nguyễn Nam Tô cảm giác hạt giống trong lòng mình đang rục rịch nảy mầm.

“Con người phải nhìn về phía trước.” Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm mặt biển xanh thẳm, giọng nói đầy sự dịu dàng và chân thành, “Nam Tô, em không nên bị nhốt mãi trong quá khứ.”

Sau khi rời khỏi Đông Thành, trong lòng Nguyễn Nam Tô dựng lên một bức tường cao kín gió. Nhưng hôm nay, bước tường cao chót này đang có dấu hiệu rạn nứt trước đòn tấn công dịu dàng của anh.

Cô rũ mắt xuống, bối rối kìm nén những rung động trong lòng.

Rất ít người có thể đối mặt với sự dịu dàng như vậy mà không có chút dao động nào, chỉ là cô không phân biệt được sự dao động này xuất phát từ cảm kích… hay là rung động thật sự.

Gió biển gào thét bên tai, sóng cuộn từng lớp đẩy vào bờ.

Nguyễn Nam Tô nhìn về phía xa xa, ánh chiều tà rải dài trên bờ biển, màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau, khúc xạ ra cảnh đẹp khiến lòng người chấn động.

“Anh xem.” Cô đưa tay chỉ mặt biển, cười cười chuyển đề tài: “Hoàng hôn đẹp quá.”

“Đúng, rất đẹp.”

Tưởng Chính Trì biết cô có ý trốn tránh, bèn thuận theo ý cô, không hỏi nữa.

Cô đang ngắm phong cảnh, còn anh đang ngắm cô, nụ cười ôn hòa, ánh mắt tràn ngập bao dung và thiên vị.

Ánh hoàng hôn trải dài khắp bầu trời, đỏ thẫm như màu máu.



Mãi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, hai người mới lái xe về đến nhà.

Trên đường không ai nói gì, không khí vô cùng yên tĩnh.

Nguyễn Nam Tô ngơ ngác nhìn cảnh đêm bên ngoài đang dần lùi lại phía sau, giống hệt như một bộ phim quay chậm không tiếng động.

Tưởng Chính Trì bày tỏ ý tứ của mình với cô một cách mơ hồ, nhưng ngay cả trực tiếp đáp lại mà cô cũng không dám, chỉ có thể ngượng ngùng lảng tránh đề tài của anh.

Cô mới bước ra khỏi quá khứ đau thương không lâu, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…

Sau khi về đến nhà, Tưởng Chính Trì dừng xe ở bên ngoài.

Anh tháo dây an toàn trên người ra, lại nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như chìm trong màn đêm: “Vừa rồi ở bờ biển em không trả lời anh, thật ra anh đã đoán được đáp án, nhưng Nam Tô, anh vẫn muốn hỏi em lần thứ hai.”

Hai tay Nguyễn Nam Tô siết chặt, tim đập thình thịch.

Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt nóng bỏng, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ dịu dàng: “Em có muốn đổi một cuộc sống khác không?”

“Đổi một cuộc sống mà sau này chỉ liên quan đến anh.”

Anh quả thực đã hạ thấp tư thái của mình đến mức thấp nhất.