Lần này Tưởng Chính Trì không trả lời cô.
“Y thuật của anh giỏi như vậy, còn quen biết Chu Thần Diệp đã nhiều năm, nếu tôi đoán không lầm thì chắc anh là bác sĩ điều trị của Tống Ôn Ngưng đúng không…”
Người đàn ông trầm mặc một lát, cuối cùng lại gật đầu.
“Đúng vậy, tôi là bác sĩ điều trị chính của cô ấy.” Tưởng Chính Trì nói đến đây, đầu tiên là nhìn thoáng qua sắc mặt cô rồi mới nói tiếp: “Năm năm trước cô ấy bị nhiễm trùng đường tiết niệu.”
Nguyễn Nam Tô giật mình.
Nhiễm trùng đường tiết niệu?
Cô đoán được Tống Ôn Ngưng bị bệnh, nhưng không ngờ cô ấy lại… bị bệnh nan y.
Nguyễn Nam Tô tâm tình phức tạp cúi đầu xuống, không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Tưởng Chính Trì đưa cô về nhà. Anh vốn định để cô ở lại đây thêm vài ngày, nhưng cô lại tự mình yêu cầu trở về, anh cũng chỉ đành làm theo ý của cô.
Trải qua một đêm này, trong lòng Nguyễn Nam Tô cũng đã hiểu ra, ngày đó ở trên xe anh nói không sai, có một số việc trốn tránh cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cho nên cô muốn đi đối mặt.
Về đến nhà, cô chủ động liên lạc với Phương Hành. Anh ấy học đại học chuyên ngành luật, hiện tại đã trở thành một luật sư và cũng đã thành lập một văn phòng luật nhỏ của riêng mình.
Nguyễn Nam Tô xin anh ấy một bản thỏa thuận ly hôn điện tử. Sau khi nhận được, cô in ra và ký tên mình lên đó. Hiện tại chỉ cần chờ Chu Thần Diệp trở về ký tên là được.
Lúc gần chạng vạng, hoàng hôn đỏ rực chiếu rọi trên mặt đất trắng xóa, thoạt nhìn cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.
Trên đường lái xe về nhà, Chu Thần Diệp nhận được điện thoại của Tưởng Chính Trì.
Anh ngồi trước bàn làm việc, trước mặt đặt mấy tờ phiếu xét nghiệm vừa có kết quả cách đây nửa tiếng, một cột tên trong danh sách là Tống Ôn Ngưng.
“Thần Diệp, buổi sáng tôi có bảo Ôn Ngưng đến làm mấy hạng mục kiểm tra, hiện tại đã có kết quả, tình hình không được ổn lắm.”
Chu Thần Diệp siết chặt tay lái, suýt chút nữa đã đụng vào xe phía trước vì mất khống chế cảm xúc. Anh ta vội vàng đạp phanh giảm tốc độ xe: “Ý cậu là sao?”
“Lọc máu chỉ có thể ổn định tình trạng của cô ấy chứ không thể chữa khỏi. Phần lớn cầu thận của Ôn Ngưng đã bị phá hủy, những thứ này lại không thể tái tạo được. Nói cách khác, bệnh tình của cô ấy đã có xu hướng xấu đi.”
Chu Thần Diệp cảm giác trước mắt mình tối sầm, bầu trời cũng sắp sụp đổ: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Tưởng Chính Trì im lặng, thật lâu sau anh mới khó khăn lên tiếng: “Cách duy nhất bây giờ là làm phẫu thuật ghép thận cho cô ấy.”
Cuối cùng vẫn đến ngày này.
Một ngày mà không ai muốn thấy.
Nếu có thể, Chu Thần Diệp hy vọng Tống Ôn Ngưng có thể khỏe lại hơn ai hết, nhưng căn bệnh này không thể tự lành. Nếu không phải cùng đường, anh ta cũng không muốn làm hại Nguyễn Nam Tô.
“Vậy…” Lồng ngực anh ta quặn đau, đau đến mức ngay cả tay cầm tay lái cũng run rẩy, “Mau sắp xếp phẫu thuật đi.”
Chu Thần Diệp không biết cơn đau của mình đến từ đâu, là bởi vì mạng sống của Tống Ôn Ngưng đã treo lơ lửng, hay là bởi vì không thể không làm hại đến Nguyễn Nam Tô.
Anh ta nghĩ, chắc là bởi vì cái trước phải không?
Tưởng Chính Trì thở dài: “Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Cậu từng nói với tôi rằng, người chỉ có một quả thận cũng có thể sống.”
“Đúng là có thể sống, nhưng tổn thương đối với cơ thể là không thể khắc phục. Một khi quả thận còn lại xảy ra vấn đề, Nguyễn Nam Tô chắc chắn sẽ chết, chưa kể trong quá trình phẫu thuật còn có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được….”
“Tôi không quan tâm.” Chu Thần Diệp không đợi anh nói hết lời đã ngắt lời.
Tưởng Chính Trì thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Tôi nói tôi không quan tâm.” Phía trước là ngã tư đèn đỏ, người đàn ông đạp thắng xe, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn Ôn Ngưng còn sống.”
------oOo------