Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 14: Cô muốn về nhà




Nguyễn Nam Tô cất bước, từng bước một đi tới bên cạnh sô pha.

Ánh mắt dì Đồng dời xuống mu bàn tay của cô, nhìn thấy có máu đang chảy ra, chắc là sau khi rút kim ra cô không ấn chặt lỗ kim.

“Cô chủ, tay của cô…”

Bà ấy vội vàng đi tới kéo tay Nguyễn Nam Tô, đè lỗ kim trên mu bàn tay cô lại. Qua một hồi lâu mới cầm được máu, nhưng chung quanh lỗ kim lại xanh lên một mảng.

Trong lòng Nguyễn Nam Tô xúc động, thấp giọng nói cảm ơn dì Đồng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mịn màng trắng nõn của cô vì sốt cao mà trở nên đỏ bừng, tơ máu trong mắt cũng rất rõ ràng.

Tưởng Chính Trì cau mày: “Cơ thể cô đang sốt cao, truyền nước mới khỏi nhanh hơn, nếu không sẽ rất khó chịu.”

Nguyễn Nam Tô cũng không để tâm lời anh nói.

Nói chính xác hơn là cô không quan tâm đến cơ thể mình.

Cô chịu đựng cảm giác đau đầu như muốn nứt ra, chịu đựng cơ thể tê dại vô lực, dùng ngữ khí kiên định gằn từng chữ một: “Tôi muốn về nhà.”

Dì Đồng có chút mơ hồ: “Cô chủ, đây là nhà của cô mà.”

“Không phải.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, “Không phải, tôi muốn về nhà của mình.”



Dì Đồng kịp phản ứng, ý của cô hẳn là muốn về nhà mẹ đẻ của mình: “Cô chủ, bây giờ cô vẫn đang sốt cao, trước mắt chuyện quan trọng nhất là tĩnh dưỡng cho tốt đã.”

Nguyễn Nam Tô cảm thấy cổ họng đau dữ dội, thật sự không có sức nói nhiều.

Cô cầm lấy chìa khóa xe trên bàn trà, xoay người đi ra ngoài.

Ngôi nhà này là phòng cưới của cô và Chu Thần Diệp, cô cũng từng khát khao coi nó là nhà của mình, là nơi hạnh phúc thuộc về mình, nhưng kết quả thì sao?

Cùng lắm chỉ là cô đơn phương tình nguyện mà thôi.

Dì Đồng thấy không khuyên được cô thì sốt ruột muốn chết: “Bác sĩ Tưởng, chuyện này…”

Tưởng Chính Trì nhìn thấy Nguyễn Nam Tô đã đi tới cửa trước, đang khom lưng thay giày.

Bóng lưng của cô mỏng manh cô độc, tuy cao một mét bảy nhưng chỉ hơn bốn mươi lăm ký, dường như gió thổi qua sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nhưng trái tim cô muốn rời đi lại rất kiên quyết, cho dù đã bệnh thành như vậy vẫn một đi không quay đầu.


Anh biết rõ mình cũng không khuyên được, thở dài nói: “Bỏ đi, để tôi đưa cô ấy đi.”

Nói xong, anh bước nhanh đuổi theo.



Nguyễn Nam Tô cầm chìa khóa xe ra cửa, mới vừa đi tới bên cạnh ghế lái thì đã bị một sức lực đẩy qua một bên.

“Tôi đưa cô đi, cô sang ghế lái phụ bên kia ngồi đi.”

Vẫn là giọng điệu ôn hòa đó, nhưng nghe kỹ lại lộ ra một loại mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

Cô hiện tại quả thật không có sức lực để lái xe, ngay cả tầm mắt thỉnh thoảng còn mơ hồ, cho nên cũng không từ chối anh, nghe lời vòng qua đầu xe đến bên ghế lái phụ.

Tưởng Chính Trì ngồi vào trong xe cài dây an toàn, sau đó khởi động động cơ. Đợi xe chạy vào đường lớn, anh mới hỏi: “Nhà cô ở đâu?”

Nguyễn Nam Tô lấy di động ra, mở hướng dẫn cho anh: “Cứ đi theo chỉ dẫn này.”

“Được.”

Ánh mắt Tưởng Chính Trì chăm chú nhìn con đường phía trước, khóe mắt thỉnh thoảng không nhịn được liếc nhìn sườn mặt cô.

Anh không biết vì sao cô đột nhiên muốn về nhà, nhưng có thể đoán ra được chắc chắn không phải chuyện tốt gì, cho nên anh không hỏi, cũng không muốn chọc vào vết sẹo của cô.

“Sáng nay cô vẫn chưa ăn gì, chắc là đói rồi đúng không?” Xe chạy đến nửa đường, anh lại chủ động khơi mào đề tài, “Hay là chúng ta đi ăn chút gì trước đi?”

“Tôi không đói.” Nguyễn Nam Tô lắc đầu, lúc này cô nào có tâm trạng ăn uống gì, “Nếu anh đói thì cứ đi ăn đi, tôi chờ anh được.”

Tưởng Chính Trì cười cười: “Tôi cũng không đói bụng.