Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 139: Anh Không Cần Con, Cũng Không Cần Cô




Kiều Uyển Uyển vẫn cảm thấy mình là một người rất may mắn.

Bởi vì cô gặp được kim chủ như Chu Thần Diệp.

Khác với những kim chủ thừa cân bụng bự đầu hói mà các chị em khác phải hầu hạ, Chu Thần Diệp vẫn còn trẻ tuổi, ngoại hình nổi bật, hơn nữa còn là người đứng đầu tập đoàn Diệu Tinh, là mục tiêu săn đuổi của nhiều phụ nữ.

Đáng tiếc con người anh quá bạc tình, thế nên ai yêu anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sau khi hợp đồng kết thúc, cô vốn tưởng mình đã nhận được mọi thứ mình cần, sẽ không còn liên quan gì đến người đàn ông này nữa.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, cô mang thai.

Kiều Uyển Uyển chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng đứa trẻ này uy hiếp Chu Thần Diệp, nhưng cô cảm thấy với tư cách là bố của đứa trẻ, anh có quyền biết được chuyện này.

Vì thế sau khi rối rắm rất nhiều ngày, cô quyết định đi tìm anh.

Trong phòng khách rộng lớn của tập đoàn Diệu Tinh, hai người ngồi đối diện nhau.

Kiều Uyển Uyển thấy sắc mặt của anh rất kém, trạng thái tinh thần cũng không được tốt, giống như… giống như là bệnh nhân sắp chết.

Suy nghĩ đột nhiên nảy ra này khiến cô không khỏi hoảng hốt.



Chu Thần Diệp châm một điếu thuốc, lúc mở miệng giọng nói đã khàn khàn: “Cô tới gặp tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao?”

Kiều Uyển Uyển gật đầu, khẽ nói: “Phải.”

“Số tiền tôi cho cô đã đủ nhiều rồi.” Sắc mặt anh lạnh như băng, “Đủ để cho cô phá bỏ đứa bé này, đủ để cho cô sống một cuộc sống không phải lo cơm ăn áo mặc.”

Cô cắn môi, trái tim nhanh chóng rơi xuống đáy vực theo thái độ lạnh lùng thờ ơ của anh. Trong lòng như có một giọng nói mỉa mai vang lên đầy chói tai: Kiều Uyển Uyển, rốt cuộc mày đang mong đợi điều gì vậy?

Ngay từ đầu Chu Thần Diệp đã nói rất rõ ràng: Anh không muốn có con, anh chỉ muốn giao dịch thể xác.

Kiều Uyển Uyển cắn môi im lặng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng không nhịn được rơi xuống…

Chờ điếu thuốc trong tay cháy hết, Chu Thần Diệp dùng đầu ngón tay bóp tắt, lại nói: “Nói đi, lại muốn bao nhiêu?”

“Anh Chu, tôi đến đây không phải để đòi tiền…” Cô nắm chặt hai tay, luống cuống phủ nhận: “Tôi cũng không có ý uy hiếp anh, chỉ muốn cho anh biết chuyện này…”

“Tôi có biết hay không cũng đâu có gì khác nhau?” Chu Thần Diệp ngắt lời cô, “Tôi không cần đứa trẻ này, cũng không cần cô.”

“….”



Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh, gần như tĩnh mịch.

Kiều Uyển Uyển rõ ràng cảm giác được máu trong người mình đột nhiên nguội đi, hóa thành băng giá.

Chu Thần Diệp như cảm thấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn, lại bổ sung: “Ngay từ đầu tôi đã nói là tôi không thể cho cô tình cảm, nếu cô vẫn không kiềm chế được mà thích tôi, vậy thì đáng đời cô.”

Đối với người phụ nữ từng chung chăn chung gối này, anh không hề có chút thương hại hay động lòng trắc ẩn.

“Đúng, là tôi đáng đời.” Kiều Uyển Uyển ngơ ngác gật đầu, trái tim trong lồng ngực đau như muốn ngạt thở, “Anh nói đúng, là tôi đáng đời.”

Cô không còn dũng khí để nói chuyện với anh nữa, cố gắng đứng dậy định rời đi, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nhưng vừa đi tới cửa phòng làm việc, cô lại nghe được tiếng ho khan kịch liệt của Chu Thần Diệp.

Kiều Uyển Uyển dừng bước, cô thừa nhận mình không có lập trường, lại quan tâm đến anh.

“Anh…” Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của anh, lo lắng hỏi: “Anh bị bệnh à? Có cần tôi mua thuốc cho anh không?”

“Không liên quan đến cô.” Người đàn ông ngắt lời cô không chút thương tiếc.

Kiều Uyển Uyển nở nụ cười tự giễu, cảm nhận được cảm giác “tự rước lấy nhục”.