Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 135: Buông Ra, Chồng Tôi Còn Đang Chờ Tôi Về Nhà




Sau khi được chuẩn đoán mắc bệnh, anh ta cũng không nghe lời bác sĩ nghỉ ngơi cho thật tốt, bởi vì chỉ có bận rộn đến quên ngày quên đêm mới có thể ngăn chặn được cảm giác tội lỗi và tình yêu anh ta dành cho cô, có thể tạm thời xoa dịu nỗi đau đớn đến thấu xương của anh ta.

Nửa năm qua, anh ta vẫn sống, làm việc và nghỉ ngơi bừa bãi như trước đây, mấy ngày hôm trước lại ngất xỉu vì không chịu ăn gì.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì có lẽ anh ta sẽ không sống được đến một năm nữa…

Anh ta không sợ chết, nhưng anh ta không muốn chết cùng với sự thù hận của cô.

Nguyễn Nam Tô không quay đầu nhìn anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm mảnh tuyết trắng xóa trước mắt, lạnh lùng nói rõ từng chữ một: “Câu trả lời của tôi đã rất rõ ràng, cũng rất chắc chắn, chưa từng thay đổi.”

Giọng nói của cô thậm chí còn giá lạnh hơn cả nhiệt độ đêm lạnh này, khiến người ta không chịu đựng nỗi.

Chu Thần Diệp nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi hốc mắt, chảy xuống mặt đất, làm tan một mảng sương tuyết nhỏ.

Anh ta nắm chặt tay cô không dám buông ra, sợ buông ra sẽ đồng nghĩa với vĩnh biệt.

Đêm đã khuya, gió bắc gào thét, cái lạnh càng lúc càng nặng nề.

Nguyễn Nam Tô quyết không chịu tha thứ, anh ta cũng đã cùng đường mạt lộ, cuối cùng không còn cách nào khác đành cúi người chậm rãi quỳ xuống.

Tuyết rơi dưới đầu gối bị ấn xuống đất rồi tan chảy, nước băng từ từ thấm vào vải vóc, cái lạnh thấu xương cũng theo đó ngấm vào da thịt của anh ta.

Hai mắt Chu Thần Diệp đỏ hoe, dùng hết dũng khí cuối cùng gằn từng chữ một hỏi cô: “Có phải chỉ khi tôi chết thì em mới tha thứ cho tôi không?”

Chết?



Trước kia anh ta lấy tính mạng người nhà cô ra uy hiếp cô, bây giờ lại lấy tính mạng của anh ta ra uy hiếp cô.

Thật đúng là Chu Thần Diệp, mãi mãi không có cách nào thay đổi được thói quen xấu này.

Nhưng hiện tại anh ta chỉ là một người xa lạ đối với cô, có chết hay không thì cũng đâu liên quan gì đến cô?

Nguyễn Nam Tô hất tay anh ta ra, bình tĩnh nói: “Buông ra, chồng tôi còn đang chờ tôi về nhà.”

“….”

Một chút tự tôn cuối cùng mà người đàn ông vất vả lắm mới giữ gìn được bỗng chốc vỡ nát theo lời nói của cô.

Trong cơn đau đớn xé lòng, Chu Thần Diệp từ từ buông tay cô ra.

Nguyễn Nam Tô tăng tốc bước đi, không quay đầu lại.

Cô không để ý rằng anh ta đang ăn mặc rất mỏng manh, không để ý rằng nhiệt độ trên tay anh ta rất lạnh lẽo, cũng không để ý rằng anh ta đã đợi cô rất lâu trong đêm lạnh.


Cô càng không biết rằng đây có thể là dấu chấm hết cho cuộc đời anh ta.

Về đến nhà, Tưởng Chính Trì đang nấu cơm.

Hôm nay anh về sớm, đã gọi điện thoại cho cô nói là tối nay anh sẽ đích thân xuống bếp.



Sự ấm áp trong phòng hoàn toàn trái ngược với cái lạnh buốt bên ngoài, Nguyễn Nam Tô xoa xoa đôi bàn tay lạnh như băng, cởi áo lông treo lên.

Cô đi vào bếp, đứng ở cửa thò đầu vào: “Anh đang nấu món gì vậy, thơm quá.”

Tưởng Chính Trì vặn nhỏ lửa: “Sườn xào chua ngọt, không phải em muốn ăn sao?”

À, đúng rồi, cô nhớ ra rồi.

Lúc ăn cơm trưa có một đồng nghiệp gọi sườn xào chua ngọt, cô ngửi rất thơm, bèn nhắn Wechat cho anh nói mình cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt.

Thật ra vốn chỉ là một câu thuận miệng, ngay cả chính cô cũng đã quên, nhưng không ngờ anh lại ghi tạc trong lòng.

Làm xong món này, Tưởng Chính Trì lại mở tủ lạnh, hỏi cô: “Em còn muốn ăn gì nữa không? Lúc về anh có ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.”

“Ừm…” Nguyễn Nam Tô ôm lấy anh từ phía sau, áp nửa gương mặt vào lưng anh, ẩn ý nói: “Muốn ăn anh.”

Cơ thể Tưởng Chính Trì cứng đờ.

Anh đè nén ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể, bình tĩnh lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra: “Cũng được, lát nữa sẽ cho em ăn no.”

------oOo------