Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 127: Tôi Chắc Chắn, Lần Này Thực Sự Ly Hôn




Trình Chiếu ở lại với Chu Thần Diệp trong phòng làm việc tới hừng đông.

Khi ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu vào phòng, Chu Thần Diệp đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn những dãy nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau dưới chân mình.

Gần đây anh ta bị kích thích, cảm xúc quá mức cực đoan nên đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm trong công việc, khiến những người đứng đầu công ty có ý kiến mạnh mẽ về anh ta.

Nếu là bình thường, Chu Thần Diệp sẽ không dễ dàng tha thứ cho người nào dám chỉ trích mình như vậy, nhưng hiện tại anh ta thực sự không có tâm trạng để đối phó với bọn họ.

Suy cho cùng anh ta cũng đã làm sai chuyện, bởi vì mình mà ảnh hưởng đến lợi ích của người khác.

Anh ta đứng trước cửa sổ nghĩ đến những chuyện gần đây, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, kèm theo cảm giác choáng váng nặng nề.

Say mấy ngày liền hút thuốc và uống rượu quá nhiều, cơ thể anh ta đã không chịu đựng nỗi.

Khi Chu Thần Diệp xoay người lại, Trình Chiếu cũng vừa lúc ngẩng đầu lên. Anh ta bị sắc mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ ngầu của Chu Thần Diệp làm cho giật mình: “Thần Diệp, cậu… sắc mặt của cậu rất tệ, có muốn đến bệnh viện khám thử không?”

Chu Thần Diệp im lặng lắc đầu, ánh mắt u ám mà lạnh lẽo. Anh ta không nói một lời quay lại trước sô pha, uống ngụm nước để làm ướt cổ họng, “Chốc nữa tôi phải ra tòa, cậu định về nhà sao?”

“Có muốn tôi đi cùng cậu không?”

“Không cần.” Chu Thần Diệp đưa tay xoa xoa thái dương, cảm thấy cơn đau không những không thuyên giảm mà còn tăng lên, “Tôi đi một mình cũng được, dù sao kết quả cũng như nhau.”

Trình Chiếu nhìn sắc mặt bệnh hoạn của anh ta, trong lòng âm thầm thở dài: “Vậy thôi, trên đường đi cậu nhớ chú ý an toàn. Nếu thật sự không được thì để tài xế lái xe đi.”

Cả đêm không ngủ lại uống say, không biết cơ thể còn chịu đựng được không.



Chu Thần Diệp khẽ gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi nói một tiếng “Được”.

Trình Chiếu đứng dậy khỏi sô pha, chầm chậm đi tới cửa văn phòng, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng ‘bụp’.

Anh ta vô thức quay đầu lại, đập vào mắt là hình ảnh Chu Thần Diệp ngã sấp xuống đất…



Để tránh mình bị hụt lần nữa, trước khi ra ngoài Nguyễn Nam Tô đã gọi điện thoại cho Chu Thần Diệp.

Nhưng gọi nhiều lần vẫn không có ai bắt máy.

Suy nghĩ của cô rất phức tạp, trong lòng tràn ngập oán hận, đành phải cùng Tưởng Chính Trì đến tòa án trước.

Sau khi đến tòa án, vừa mới đỗ xe xong, còn chưa kịp bước vào thì cuộc gọi của Chu Thần Diệp đã vang lên.

Nguyễn Nam Tô nhận điện thoại, tức giận gầm nhẹ với anh: “Đã đến nước này rồi mà anh còn muốn giở trò gì nữa!?”

“Tô Tô.” Giọng Chu Thần Diệp khàn khàn, rất thấp, “Em đến tòa án chưa?”


“Tôi đang ở cửa tòa án.” Cô lạnh giọng trả lời, “Chu Thần Diệp, chúng ta đã đi đến đường cùng rồi, anh cứ đùn đẩy trốn tránh như vậy không có ý nghĩa gì đâu.”

“Tôi không trốn tránh.”

Nguyễn Nam Tô cảm thấy buồn cười: “Vậy anh…”

“Tô Tô, đừng nóng giận, tôi đồng ý ly hôn.” Chu Thần Diệp ngắt lời cô, giọng nói tràn đầy cảm giác mệt mỏi cùng bất lực, “Tôi đồng ý là được chứ gì.”



“Rốt cuộc anh muốn giở trò gì đây?”

Bây giờ những gì anh ta nói ra, đến cả dấu chấm câu cũng khiến cô cảm thấy hoài nghi.

“Tôi không muốn giở trò gì cả.” Anh ta nhắm mắt lại, một tay cầm điện thoại, tay kia thì siết chặt, “Lần này Tưởng Chính Trì đi cùng em đúng không? Có cậu ta ở đây, tôi cũng không giở trò gì được. Tô Tô, đến Cục dân chính đi, tôi chờ em ở đó.”

Nguyễn Nam Tô vẫn không tin lắm: “Anh chắc chứ?”

“Tôi chắc chắn, lần này thật sự ly hôn.”

Giọng nói của anh ta tuy rằng yếu ớt mệt mỏi nhưng lại không có vẻ như đang nói đùa.

Nguyễn Nam Tô cúp điện thoại, định tin tưởng anh ta một lần cuối cùng.

Tưởng Chính Trì đặt tay lên tay lái, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Cậu ta nói thế nào?”

“Chu Thần Diệp đồng ý ly hôn.” Cô mím môi, trong lòng trăm mối ngổn ngang, “Bây giờ bảo em đến Cục dân chính.”



------oOo------