Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 125: Mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất




Người đàn ông lại tách hai chân cô ra rồi chen vào giữa, sau đó thẳng lưng đẩy mình vào trong cô.

Bởi vì đã đủ ướt át nên khi anh tiến vào rất thuận lợi, gần như chỉ cần đẩy một cái là đã vào hết bên trong.

Cảm giác bị xuyên thấu quét qua người, Nguyễn Nam Tô lại nhíu mày hừ nhẹ, hai chân cô bị anh gấp thành hình chữ M, động hoa ướt sũng lại lộ ra trong tầm mắt anh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đã hơi sưng lên.

Tưởng Chính Trì giữ chặt hai chân cô, cậu bạn thô cứng liên tục thúc vào rút ra khỏi cơ thể cô, mỗi lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, thẳng đến cổ tử cung.

“Ưm....a....ha...”

Cơ thể cô run rẩy không ngừng dưới từng đợt tiến công của anh, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Tưởng Chính Trì không chậm lại, ngược lại còn có xu hướng tăng tốc, động tác vừa sâu vừa mạnh.

Hai cơ thể trần trụi va vào nhau làm phát ra âm thânh ‘bôm bốp’ giòn giã, không lâu sau Nguyễn Nam Tô lại không chịu nổi, khóc lóc xin tha, tiếng cầu xin không ngừng vang lên.

“Không, không muốn nữa... ha..... nhẹ thôi...nhẹ...”

Tưởng Chính Trì bị cô xoắn chặt đến nỗi muốn bắn, khàn giọng yêu cầu: “Em kẹp nhẹ thôi.”

“Em...em không khống chế được...a.....ưm...”



Cô có cảm giác thể xác và linh hồn của mình gần như tách rời, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, nhưng khoái cảm vẫn đang dâng cao tựa như thủy triều dâng nước biển.

Khoảnh khắc đạt đến cao trào, Nguyễn Nam Tô hưng phấn thét lên, động hoa đột nhiên xoắn chặt đến tối đa.

Tưởng Chính Trì bị cô mút chặt không rút ra được, dứt khoát dừng lại bên trong tận hưởng sự đàn hồi của cô.

Anh nhắm mắt lại, từng giọt mồ hôi theo gò má chảy xuống, nhỏ xuống giường.

Lúc kết thúc đã là đêm khuya, sao thưa thớt, màn trời là màu đen kịt vô tận.

Cùng lúc đó, phía bên kia thành phố.

Tối nay Chu Thần Diệp ra ngoài xã giao, ở bên ngoài uống rất nhiều rượu. Uống xong anh ta cũng không về nhà mà quay về công ty, ở trong văn phòng qua đêm.

Lúc Trình Chiếu đẩy cửa ra đi vào, thiếu chút nữa anh ta đã bị mùi rượu nồng nặc bên trong làm nôn mửa.

Anh ta từ từ bước về phía trước, nhìn thấy Chu Thần Diệp nửa nằm trên sô pha, đã say như chết, tàn thuốc chất đầy gạt tàn thuốc, trong tay còn cầm một chai rượu còn lại một nửa rượu.

Trình Chiếu không nói một lời giật lấy nửa chai rượu còn lại, nói: “Cậu định uống đến chết sao?”

Đầu óc Chu Thần Diệp choáng váng, huyệt thái dương căng đau dữ dội. Anh ta vịn sô pha từ từ ngồi dậy, cổ họng rát như lửa đốt: “Sao cậu lại tới đây?”

“Nếu tôi không đến, e rằng ngày mai cậu sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.” Trình Chiếu lướt nhìn xunh quanh, phát hiện ngoại trừ chai rượu rỗng và tàn thuốc ra thì trên mặt đất còn có ảnh chụp rơi lả tả.



Không cần nghi ngờ gì, người trong ảnh chỉ có một.

Anh ta cúi người muốn nhặt những tấm ảnh kia lên, nhưng vừa mới vươn tay ra đã nghe thấy Chu Thần Diệp lạnh lùng quát: “Đừng động vào.”

“Tôi không dọn, chẳng lẽ chờ một tên say rượu như cậu tự dọn dẹp sao!?”  Trình Chiếu nạt lại một tiếng, không nghe lời Chu Thần Diệp mà vẫn nhặt hai tấm ảnh trước mặt lên.

Là bức ảnh của Nguyễn Nam Tô khi tốt nghiệp đại học, lúc đó thiếu nữ vẫn còn vô tư, nụ cười tươi sáng trên mặt không hề giả dối.

Nhưng Chu Thần Diệp tựa như bị kích thích, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha, nhấc chân đạp mạnh vào vai Trình Chiếu.

“Đệt!” Trình Chiếu bị đau, miệng thốt ra một câu chửi thề: “Cậu điên rồi phải không?”

“Trình Chiếu...” Chu Thần Diệp khàn giọng gọi anh ta, trong giọng nói nhuốm chút cầu xin, “Đừng động vào...đừng động vào ảnh của cô ấy...”

 

------oOo------