Anh Chồng, Xin Đừng Manh Động!

Chương 5: Con muỗi nó chích




Giọng điệu của người đàn tràn ngập tính quyết đoán, lời nói vừa dứt, Nhậm Khuất Phong hành động ngay tức khắc.

Hắn lật người Châu Yên Thục nằm sấp trên nệm giường mềm mại, mặc cho cô cố giãy giụa thế nào đi chăng nữa, hắn đè lên thắt lưng của cô, hai tay bắt đầu bấm huyệt, xoa bóp những điểm mấu khiến cho dây thần kinh xúc giác của người con gái cảm thấy tê rần.

"Ưm... hư..."

Một cỗ cảm giác lạ lẫm, khoái cảm tê dại, dễ chịu dội lên thẳng dây thần kinh gắn liền với đại não.

Thoải mái muốn chết, bao nhiêu căng thẳng, mệt mỏi phút chốc tan biến.

Ngón tay của người đàn ông du ngạo trên tấm lưng trần của cô gái. Những nơi ngón tay thô ráp mang theo vết chai sần ấy ấn xuống là một lần hơi thở thoải mái của cô khẽ thoát ra, hệt như một tiếng rên nhè nhẹ khi vừa trút khỏi gánh nặng chèn ép.

Nhậm Khuất Phong thay đổi hướng di chuyển của tay. Lòng bàn tay ấm áp của hắn xoa nắn hai bên xương sườn khiến cho Châu Yên Thục cựa quậy vì nhột. Nhân cơ hội đó, bàn tay to khoẻ rắn chắc của người đàn ông luồn về phía trước, thâu tóm gọn gàng đôi thỏ ngọc đang đùa nghịch trên da thịt trắng tuyết non mềm của cô gái.

Hắn ve vỡn khối thịt mềm như muốn biến dạng, đầu ngón tay trỏ thi thoảng lại thay nhau luân phiên gảy nhẹ viên trân châu trắng hồng đang nằm gọn trên đỉnh ngọn đồi núi. Nơi đây đã tập trung các dây thần kinh nhạy cảm, chỉ cần một tác động nhỏ vừa rồi cũng đã đủ kích thích bản năng nhạy bén có trong người của cô gái, xấu hổ thẹn thùng, lưng cong hình cánh cung.

"Ưm... đừng... nhột..."

Châu Yên Thục bị ép quỳ rạp trên nệm giường mềm mại. Một tay chống trên drap giường trắng tinh khôi, tay còn lại đưa lên miệng ngăn chặn lại tiếng rên la mờ ám thoát ra từ cuống họng của chính mình.

Đây đích thị không phải giọng nói trong veo thường ngày của cô.

Hình như người con gái bị ma xui quỷ khiến, thế cho nên Châu Yên Thục mới phát ra thứ âm thanh không thuộc về mình.

Thấy vật trêu đùa trong tay mình cố gắng kiềm chế đi thứ âm thanh vốn có của bản thân, ánh mắt của Nhậm Khuất Phong trở nên thâm hiểm hơn, tốc độ gảy phím đàn theo đà đó mà tăng lên, khiến cho Châu Yên Thục không chịu được khoái cảm gián tiếp này mà hét chói tai, vội vàng van xin anh buông tha.

"Không... Khuất Phong... đừng mà... em xin anh... hãy dừng lại... huhu..."

Người đàn ông hiện rõ dáng vẻ gian tà, cả cơ thể của hắn dán chặt lên tấm lưng trần của cô gái, đôi môi ấm nóng phả hơi thở nóng rực bên tai mẫn cảm của cô, sau đó hé răng cắn nhẹ vào vành tai sớm đã ửng hồng, thì thào to nhỏ, thanh âm vỡ vụn càng khiến lòng người xao xuyến, rung động.

"Cơ thể em quyến rũ như vậy, làm sao tôi có thể dừng lại được!"

Châu Thục Đan lắc đầu từ chối, giọng nói đến bây giờ vẫn còn run rẩy, đáp lại giọng điệu cợt bỡn của người đàn ông.

"Không! Anh đừng như vậy mà! Chồng em… anh ấy đang đợi em ở trong phòng."

"Muốn về phòng sao?"

Giọng nói của người đàn ông cố gắng đè thấp lại, một tay hắn vòng qua ôm trọn lấy vòng eo thon thả của cô vào trong lòng, tay còn lại đưa lên nắm chặt hai bên gò má của cô gái. Hắn đem vành tai của cô ngậm hết vào trong khoang miệng, sao đó nhấn nhá vài cái khiến cho toàn thân của Châu Yên Thục nóng rực lên như cồn thổi lửa.

Đầu lưỡi trơn ướt của người đàn ông bao xung quanh, trượt lên trượt xuống, khi thì nhẹ nhàng ngậm lấy, khi thì mạnh bạo cắn miết không thôi, làm cho Châu Yên Thục nức nở bật khóc thành tiếng. Đôi chân ngọc ngà quỳ rạp trên drap giường mềm mại không trụ nổi khoái cảm tê rân đang dần ăn mòn lý trí của bản thân, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi thụp xuống.

"Ưm... đừng cắn... đau... anh đang làm em đau..."

Âm thanh yếu ớt thoát ra từ cuống họng của người con gái, cùng với ánh mắt long lanh ngấn lệ ngoái lại nhìn người phía trên, càng khiến cho dục vọng nguyên thuỷ có trong người của hắn bị xúc tác phản ứng gián tiếp, bốc lửa cháy phập phồng, thái dương nhễ nhại mồ hôi chảy từng đường một kéo dài vắt qua cái yết hầu cao ngạo đang chuyển động lên xuống.

Mặc dù trong lòng đói khát vô cùng nhưng người đàn ông vẫn phải nhẫn nhịn cảm xúc rạo rực đang bùng cháy mãnh liệt lại để thực hiện với cô gái nhỏ một cuộc chơi mèo vờn chuột này.

Nhậm Khuất Phong cưỡng chế khuôn mặt cô gái hơi ngoảnh lại phía sau, ngay lập tức bốn cánh môi cuốn lấy nhau, âm thanh ướt át giữa hai đầu lưỡi giao hoà vang vọng trong căn phòng.

Hai cơ thể dính liền lại với nhau hận không thể hoà lại thành một. Khoảng cách hai người gần trong gang tấc. Gần đến nỗi Châu Yên Thục có thể cảm nhận được hết hương vị quen thuộc có trên cơ thể của người đàn ông, kể cả trong khoang miệng của hắn vẫn còn đọng một chút hương men cay nồng của rượu vang hoà trộn cùng với mùi thuốc lá bạc hà dễ chịu. Từng luồng hơi thở ấm áp từ trong khoang mũi của hắn ta thoát ra, phà vào da thịt mỏng manh trắng hồng của cô gái, đến nỗi hơi thở của cô thoát ra ngoài cũng vương theo hơi thở đặc thù của hắn.

Dần dà, hơi thở của Nhậm Khuất Phong trở nên nặng nề, hắn dùng sức lực cắn lấy khoé môi khiến cho một chút máu tươi ngấm vào đầu lưỡi của hắn. Giọng nói khàn đặc cất lên, ồm ồm như vỡ giọng.

"Có muốn tiến xa hơn không?"

Nhậm Khuất Phong rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, đầu ngón tay thô ráp luồn vào bên trong khoang miệng, trêu đùa lấy đầu lưỡi đinh hương của cô gái.

Người con gái đương nhiêu hiểu rõ được hàm ý ẩn sâu trong lời nói của hắn ta, Châu Yên Thục ngay tức khắc lắc đầu từ chối kịch liệt.

"Không được! Nhậm phu nhân biết được chuyện này nhất định không để cho em được sống yên ổn."

Nếu như mẹ chồng phát hiện ra cô vụng trộm với anh chồng của mình, liệu rằng bà ta có tha thứ cho đứa con gái hư hỏng này hay không?

"Em sợ sao?"

Đương nhiên sợ!

Sợ muốn chết!

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt không vui vẻ của bà ta, nó đủ trở thành một con dao sắc bén vô hình ghim sâu vào cơ thể cô, từ từ gặm nhấm mài mòn da thịt.

Châu Yên Thục biết mẹ chồng của mình không hề đơn giản.

Nửa tháng qua khi làm dâu nhà này, ngoài có bà giúp việc dễ tính ra cùng với người bố chồng đôn hậu, dễ gần, luôn tạo cho cô một bầu không khí thoải mái thì ai trong gia đình này đều nhìn Châu Yên Thục với sắc mặt khó coi, hầu như có ẩn ý không thuận mắt cô gái cho lắm.