Anh Chồng, Xin Đừng Manh Động!

Chương 3: Trêu đùa




Khoảng cách giữa Châu Yên Thục với người đàn ông giờ đây đang tồn tại một tầng quan hệ cấm kỵ, cản trở làm cho hai người không thể đến được với nhau. Quan hệ giữa cô và hắn ta tồn tại ba chữ "người yêu cũ" hoặc là quan hệ em dâu và anh chồng.

Một vách tường ngăn cách tưởng chừng như quá mỏng manh nhưng không thể nào bước qua được vạch giới hạn ấy.

Số phận đã an bài, không thể nào đi ngược lại với sự thật của nó.

"Xin lỗi, xin lỗi! Em chỉ biết xin lỗi thôi sao? Em không còn câu khác để nói với tôi sao? Tại sao em lại tàn nhẫn với tôi như vậy chứ? Tôi đã đợi em! Còn em thì sao? Vội vàng quay lưng lấy người mà mình không hề yêu! Có phải em vì tiền tài che mờ con mắt cho nên mới ngu muội, dại dột lấy em trai tôi?"

Châu Yên Thục nhắm nghiền đôi mắt lại, rèm mi như cánh bướm không ngừng run rẩy. Đối diện với ngọn lửa phẫn nộ này, cô gái nhỏ chỉ biết im lặng, lắng nghe những lời nói oán trách, điên tiết của người đàn ông.

Trái tim của Châu Yên Thục như hiu quạnh lại, xót xa biết nhường nào. Không tự chủ cảm xúc dưới đáy lòng mình mà nước mắt cứ tuôn rơi, rớt thành từng giọt một lắng đọng xuống mu bàn tay đang run rẩy đặt trên đùi.

"Tại sao người trao nhẫn cưới cho em không phải là tôi? Người làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho em sao lại không phải là tôi?"

"...."

"...."

Người đàn ông gằn giọng, trách móc cớ sao cô lại vô tình với một mình hắn.

"Tại sao mọi chuyện lại như vậy?"

Hắn trách cô, tại sao không chờ hắn công tác trở về mà đã vội vàng gả cho người khác?

Hắn trách cô tại sao người làm chồng cô không phải là hắn mà lại là người đàn ông khác?

Hắn trách cô tại sao người nằm chung giường với cô, ôm cô vào lòng mà trao nụ hôn yêu thương, chúc vợ yêu mỗi tối ngủ ngon sao lại không phải là hắn?

Hắn trách cô tại người trao nhẫn cưới lại không phải là hắn?

Hắn trách cô tại nụ hôn đầu của cô lại không thuộc về hắn?

Hắn trách cô về mọi thứ, trách rất nhiều, không thể nào đếm xuể được hết.

Một người mình từng xem như cả sinh mạng của cuộc đời, nguyện hy sinh tất cả để người đó có được một cuộc sống vui vẻ ấy nay lại đột ngột thay lòng, tự tay đập vỡ lời thề son sắc đã từng ước hẹn.

Theo đuổi một thời gian, đã xin nàng được trái tim vàng nhưng nàng không trân trọng mà một tay bóp nát, cuộc tình gói gọn hơn một năm bỗng chốc vỡ vụn, tan thành mây khói.

"Tất cả chỉ là trò đùa, có đúng không?"

Rõ ràng nửa tháng trước vẫn còn ôm nhau thắm thiết, vẫn còn nở nụ cười nồng cháy với nhau, vẫn còn hẹn hò nhau dưới ánh trăng vằng vặc, cùng nhau ăn tối ở bên vỉa hè. Vậy mà nửa tháng sau khi công tác bên Mỹ về, người đàn ông nhận được tin cực sốc. Hắn sững người khi nghe tin người con gái mình yêu đã đi lấy chồng. Điều mà hắn càng ngạc nhiên hơn, chồng của cô bạn gái không ai khác lại chính là người em trai mắc chứng bệnh tự kỷ và tâm thần không được ổn định, hay nói cách khác, gã đó chính là người em trai cùng cha khác mẹ của người đàn ông.

Nhị thiếu gia nhà họ Nhậm từ trước đến nay người ta thường biết đến chỉ vì mắc bệnh nặng, đến khi chữa khỏi nhưng do di chứng của những ca phẫu thuật để lại, sự nhận thức của Nhậm Hiểu Đăng không được tốt như người bình thường, ngơ đễnh thậm chí mắc bệnh tự kỷ khi lên sáu tuổi.

Người đàn ông từng là bạn trai của cô gái, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi bỗng chốc trở thành anh chồng bất đắc dĩ trong khi hắn không hề muốn.

Nhậm Khuất Phong đâu thể dễ dàng cho qua chuyện này, chỉ là có một người luôn đứng ra làm vật ngáng đường khiến cho hắn không thể nào tiếp cận gần người con gái, dù chỉ là nửa bước.

Tối nay khi dùng bữa tối cùng gia đình, Nhậm Khuất Phong không có tâm trạng để ăn uống, cố gắng nuốt trôi cục tức xuống bụng nhưng không sao khắc phục được tâm trạng ngổn ngang như cồn lửa đang bốc cháy mãnh liệt trong đáy lòng mình được.

Ánh mắt hắn lạnh lùng mang theo tia ghen tuông khi nhìn thấy người mình yêu gắp thức ăn ngon vào bát em trai mình. Lúc đấy Nhậm Khuất Phong hận không thể ăn tươi nuốt sống người con gái đó ngay tức khắc. Cả bữa cơm hắn không động đũa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, như thể một con sư tử bị bỏ đói nhiều ngày đang rình rập một con lai bị lạc bầy, đứng ngơ ngác giữa chốn rừng sâu thăm thẳm. Cố gắng muốn nhảy tới ngoạm cắn vào điểm chí mạng con mồi, nhưng tiếc thay lại để hụt mất, chỉ biết trơ mắt nhìn sự ung dung, bình thản rời đi của con mồi.

Bữa tối kết thúc, hắn tìm đủ mọi cách để tiếp cận Châu Yên Thục. Khổ nỗi thằng em ngốc của hắn vẫn cứ luôn đeo bám theo cô dai như đỉa đói, thậm chí không rời nửa bước. Lúc đó Nhậm Khuất Phong chỉ biết ôm hận vào trong lòng, sải rộng bước chân về phòng riêng của mình.

Khi đã qua mười hai giờ đêm, người đàn ông trằn trọc, lăn qua lăn lại không ngủ được. Đối diện với màn đêm cô đơn, bất chợt trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng không được đẹp đẽ cho lắm. Nhậm Khuất Phong nghĩ giờ này người con gái mình yêu chắc hẳn đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ấm áp nuông chiều, được thằng em ngốc nghếch ôm vào lòng, trao cho nhau nụ hôn nồng thắm, và cả những hình ảnh cấm cũng hiện ra trong ý nghĩ của hắn.

Nhậm Khuất Phong chịu không nổi mà lần mò tìm đến phòng ngủ của thằng em trai ngốc kia. Cũng may thay tên ngốc mắc chứng bệnh tự kỷ đó không có thói quen khoá trái cửa. Điều này càng tạo điều kiện thuận lợi để cho tên trộm háo sắc đột nhập vào bên trong căn phòng.

Hắn nhìn thấy cô gái đang nằm ngủ trên giường, quai áo ngủ đã trễ xuống vai, để lộ ra bầu ngực đẫy đà lúc ẩn lúc hiện trong tầm nhìn của hắn. Dục vọng nguyên thuỷ bấy lâu nay hắn kìm nén bỗng trong vài giây ngắn ngủi đã cháy bừng bừng trong lòng. Tính chiếm hữu làm của riêng trỗi dậy mà mang cô về phòng.