Cạch... két... két...
Tiếng động vang lên trong màn đêm đen tối nhưng chẳng thể nào xé toạc được không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng vọng đến bên tai tiếng gió xào xạc vội vàng lướt ngang qua.
Cánh cửa phòng chậm rãi mở toang ra, kế sau đó bóng dáng của một kẻ lạ mặt từ từ xuất hiện.
Người đàn ông hệt như đang gánh mặt trăng trên vai, chùm sáng vàng chảy xuống soi sáng cơ thể của hắn, nửa thân trên không một mảnh vải che chắn để lộ ra cơ ngực tráng kiện, nửa thân dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông.
Ánh sáng yếu ớt bao trùm lên thân ảnh cao ráo của người đàn ông như ẩn như hiện, từng nhất cử nhất động đều được in hằn lên cái bóng màu đen kéo dài trên mặt sàn. Hắn sải từng bước nhẹ nhàng đi về phía chiếc giường, nơi có một nam một nữ đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Động tác của hắn rất khẽ khàng, tựa như một làn gió lướt vội qua mặt đất, tinh tế đến nỗi không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Trong căn phòng tĩnh mịch chỉ phát ra nhịp thở đều đặn của người đang ngủ, thi thoảng vang lên những câu nói vớ vẩn không đúng chủ đề của chàng trai nằm trên giường.
Người đàn ông nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ, khoé môi không tự chủ được mà giật nhẹ vài cái, bạc môi cong lên để lộ một nụ cười đầy ma mị.
"Đúng là tướng ngủ chẳng thể nào sửa được!"
Người kia cười khẩy một cái, hắn chậm rãi bước về phía bên mép giường của người con gái, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương dưới ánh đèn vàng nhạt.
Ánh mắt của người đàn ông càng trở nên u tối, cánh tay trần khoanh lại trước ngực, nửa người hơi khom xuống, đem khuôn mặt của mình ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương.
Khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại, chỉ gần trong gang tấc.
"Nha đầu ngốc, tôi không ngờ em có thể ngủ ngon trong khi tôi trằn trọc không thể ngủ được."
Đối diện với màn đêm cô đơn, người đàn ông chẳng thể nào chợp mắt nổi, trong đầu không ngừng xuất hiện hình bóng của cô gái.
Vật quý giá trong tay ngang nhiên bị cướp mất, hắn làm sao có thể để phi vụ này trót lọt qua một cách dễ dàng được?
Cho dù người đó có cùng huyết thống với mình, nhưng lại có ý đồ bất chính với người phụ nữ của hắn, hắn đâu thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
"Em đúng là một người phụ nữ vô tâm! Em vô tâm, thờ ơ tôi như vậy thì làm sao tôi có thể dịu dàng, nhẹ nhàng với em được chứ?"
Hơi thở nóng rực tràn đầy tính chiếm hữu thoát ra từ khoang mũi phà vào da thịt mịn màng khiến cho cô gái giật mình, mặt nhăn mày nhó khó chịu hậm hực. Cô đưa tay lên gãi nhẹ lấy chóp mũi, không cảm nhận ra có điều gì bất thường ngay trước mặt mình mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Người đàn ông cười nhẹ một cái, ngắm nhìn cô gái nhỏ một lúc lâu, dường như đang đấu tranh nội tâm về vấn đề gì đó. Sau cùng hắn lại cười thầm một mình, thì thào to nhỏ vào bên tai của người con gái.
"Thật ngốc nghếch! Nếu như đêm nay tôi không ngủ được thì em cũng đừng hòng được ngủ ngon giấc."
Vừa nói, hắn cúi thấp xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán của cô nàng.
"Phải trừng phạt em rồi!"
Lời nói đi đôi với hành động, người đàn ông vươn đôi bàn tay to khoẻ ra, nhẹ nhàng đỡ cô gái nhỏ đang say giấc nồng vào trong lòng, để đầu cô tựa vào cơ ngực rắn chắc của mình.
Động tác khéo léo, nhẹ nhàng không khiến cho cô gái tỉnh giấc, chỉ thấy trên khoé môi người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười thần bí, hệt như một kẻ sát nhân.
Thần thần bí bí chuẩn bị cho một hành trình đen tối đã được sắp đặt đợi ở phía trước.
Người đàn ông bế cô gái đi ra khỏi phòng, cánh cửa theo đà chân hắn gảy từ từ khép lại không cài chốt. Hắn đưa cô đến một căn phòng riêng của hắn ở phía trên tầng ba. Khi đến nơi, động tác hắn thuần thục hạ thân thể của cô gái xuống nệm giường êm ái.
Không biết trong mơ người con gái đã nhìn thấy cảnh tượng gì, chỉ biết hiện thực cô giật nảy mình một cái, bàng hoàng mở to mắt ra nhìn cảnh vật ngay trước mặt, tâm trạng hoảng hốt như vừa trải qua một cú sốc tinh thần nào đó.
Châu Yên Thục bàng hoàng mở to mắt trừng về phía trần nhà, cô phát hiện ra trước mắt không còn bóng tối mờ ảo như thường ngày nữa mà thay vào đó là một căn phòng tràn ngập ánh đèn vàng.
Điều khiến cô gái càng ngạc nhiên hơn rằng, thân ảnh đẹp trai tuấn tú của người đàn ông trước mặt đập thẳng vào đồng tử của cô. Trên gương mặt hắn lộ ra nét ranh mãnh của loài lang sói.
"Anh... anh..."
Người con gái hoảng sợ, vùng vẫy chống tay định gồng mình ngồi dậy nhưng lại bị người đàn ông trước mặt đè xuống giường. Hắn không một lời lẽ nào mà đỡ lấy một bên sườn mặt nhỏ nhắn, mạnh bạo xâm chiếm lấy đôi môi anh đào non mềm của cô.
"Anh... không... ưm..."
Châu Yên Thục ngạc nhiên trợn tròn mắt, không kịp phản ứng ra chuyện gì đang xảy ra với mình, đôi bàn tay thanh mảnh của cô run rẩy không thôi, cố nắm chặt lấy hai bên bả vai của người đàn ông, sau cùng vô lực mà dần dần tụt xuống.
Viền mắt của cô gái phút chốc đỏ hoe, hốc mắt ngấn lệ, sống mũi cay cay, cặp mi đen tuyền chớp động như thể đang ép giọt lệ mặn chát tuôn rơi.
Châu Yên Thục sững sờ đứng hình mất vài giây.
Cơ miệng bị người đàn ông cưỡng ép mở lớn, cảm nhận được đầu lưỡi ướt át trượt vào bên trong khoang miệng của mình, toàn thân Châu Yên Thục co rút lại, tứ chi căng cứng, sống lưng truyền đến một luồng điện vô hình, cảm giác tê rần phóng đại, kích thích mọi cơ quan mẫn cảm sâu trong cơ thể của người con gái.
Đầu lưỡi hư đốn của người đàn ông vươn ra, truy đuổi lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại, ẩm ướt đang tìm nơi ẩn náu. Táo bạo từng bước một câu dẫn, sau cùng cũng tóm được chiếc lưỡi thơm mềm của cô gái nhỏ, thô bạo cháo đảo liên hồi.
Hắn giống như hoá thành con hắc thú, tàn bạo vơ vét tất thảy thứ mật ngọt ngào đang tan chảy trong khoang miệng của cô, đầu lưỡi thô dài thăm dò mọi ngóc ngách, ngông cuồng chiếm đoạt lấy dưỡng khí có trong miệng của cô gái, khiến hô hấp của cô dần trở nên khó khăn.
Hương vị lạ lẫm khiến cho Châu Yên Thục trở lại với thực tại. Hai tay cô chống trước cơ ngực rắn chắc của người nằm trên, ra sức đẩy hắn ra khỏi cơ thể của mình, nhưng sức lực của con gái đâu thể đấu lại được sức lực khoẻ khoắn của một đấng nam nhi.