Quý Kỳ An về nhà trước cả tôi, đã thay đồ ngủ ngồi trên sofa chơi game, miệng còn đang buôn chuyện: "Thao tác này của anh đỉnh chưa, anh trai siêu phàm đấy nhé!"
Giọng điệu vênh váo, tâm trạng có vẻ cũng không tệ.
Tôi bước tới ngồi cạnh anh: "Đang chơi game à?"
Quý Kỳ An tháo tai nghe xuống: "Ừ."
Anh ngập ngừng: "Với một người bạn cũ."
Tuy tôi không chơi game, nhưng Dương Nam Nam thì có, tiện thể còn dùng để cưa trai nữa.
Chiêu trò cày rank hộ gái của Quý Kỳ An, tôi biết thừa.
Tôi im lặng lấy một miếng bánh ngọt trên bàn trà, định đợi anh chơi xong, nhưng Quý Kỳ An lại trực tiếp thoát game.
"Em đợi anh chơi xong cũng được mà."
Thoát game giữa chừng sẽ bị đồng đội mắng đấy, phải không?
"Không sao, cô ấy không để ý đâu." Quý Kỳ An tiện tay ném điện thoại lên ghế sô pha, "Em gấp gáp gọi anh về như vậy, là có chuyện gì à?"
Tôi hơi sững sờ.
Là mối quan hệ tốt đến mức nào, là hiểu đối phương đến mức nào, mới có thể chắc chắn nói rằng "không để ý".
Mấy ngày nay tôi suy nghĩ lung tung hơi nhiều, bèn lắc đầu cố gắng ép bản thân phải lý trí một chút.
Tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn trà.
"Kỳ An, chúng ta ly hôn đi."
Tay Quý Kỳ An đang rót trà cho tôi khựng lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Em nói gì cơ?"
"Anh rõ ràng nghe thấy rồi mà."
Nước trà tràn ra khỏi cốc.
Tôi nhận lấy ấm trà tử sa trong tay Quý Kỳ An, cẩn thận đặt lên bàn.
"Ban đầu chúng ta kết hôn cũng là vì lợi ích chung của hai nhà, chủ yếu là anh đã giúp em, em rất biết ơn anh.
"Chúng ta chia tay, sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác sau này giữa Giang Thị và Quý Thị.
"Sau này nếu Quý Thị có việc cần đến em, em cũng sẽ không chối từ."
"Hai nhà..." Anh có vẻ hơi tủi thân, khàn giọng hỏi, "Vậy còn chúng ta?"
"Còn chúng ta." Tôi nghĩ đến những hành động khác thường gần đây của anh, nói, "Anh có quyền đi theo đuổi hạnh phúc của mình."
"Vậy còn em?" Quý Kỳ An vội vàng nói, "Em cũng muốn đi theo đuổi hạnh phúc của mình sao?"
Tâm trạng Quý Kỳ An thay đổi quá nhanh.
Trong phút chốc tôi hơi choáng váng, chỉ có thể thuận theo lời anh mà nói tiếp.
"Nếu có, em đương nhiên cũng sẽ không từ chối–”
"Anh đột nhiên nhớ ra công ty còn có việc, gấp lắm, anh phải đi trước đây."
Lời còn chưa dứt, đã bị Quý Kỳ An đột ngột cắt ngang. Anh đứng dậy, chạy như bay ra khỏi cửa.
Lúc tôi hoàn hồn lại, tiếng động cơ xe đã vang lên.
Tôi đã nghĩ Quý Kỳ An sẽ hơi bất ngờ, nhưng không ngờ phản ứng của anh lại lớn đến vậy.
Sau đó, tôi gọi điện cho anh hoàn toàn không nghe máy.
Tôi hơi lo lắng, do dự một lúc rồi vẫn cầm chìa khóa xe, lái xe đến Quý Thị.