Hai giờ sáng, giường bên cạnh lún xuống. Mùi nước hoa quả mọng trên người Quý Kỳ An đã được tắm rửa sạch sẽ, thoang thoảng trong không khí là mùi hương cam quýt giống như tôi.
Cảm nhận được bóng người phủ xuống, tôi trở mình. Quý Kỳ An đang đắp chăn cho tôi thì khựng lại.
"Anh làm em tỉnh giấc à?"
"Không, em vẫn chưa ngủ."
Tôi đổi sang tư thế thoải mái hơn, nhìn vào mắt anh dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.
Quý Kỳ An nhỏ hơn tôi hai tuổi. Mái tóc xoăn tự nhiên, kết hợp với đôi mắt màu sáng, gương mặt ngây thơ càng khiến anh trông nhỏ nhắn và đẹp trai.
Nói thật, Quý Kỳ An là một đối tượng kết hôn không tồi. Tính cách ôn hòa khiêm tốn, chưa bao giờ nói to với tôi.
Mọi chuyện đều hỏi ý kiến tôi, không bao giờ tự ý quyết định thay người khác.
Trên giường vừa sung mãn vừa biết chiều chuộng, lại còn biết làm nũng.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được đưa tay xoa đầu tóc xoăn của anh.
Nhớ đến quyết định trong phòng tắm, tôi thử thăm dò: "Em nhớ anh từng nói anh có một người thích."
Quý Kỳ An nuốt nước bọt: "Sao lại hỏi chuyện này?"
"Bây giờ vẫn còn thích à?"
"Ừm, vẫn rất thích."
"..."
Nghe Quý Kỳ An nói vẫn còn thích người khác, tôi không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào nữa.
Nhưng tôi đột nhiên nhận ra, tôi đã đánh giá cao bản thân mình rồi. Tôi không chấp nhận được hôn nhân tay ba, dù lúc kết hôn có nói hay ho đến đâu đi chăng nữa.
Nếu Quý Kỳ An tìm lại được người anh thật lòng yêu thương, tôi sẵn sàng tác thành cho anh.
Dù sao hai năm trước, khi tôi mới tiếp quản tập đoàn Giang Thị đang trên bờ vực phá sản, chính Quý Kỳ An đã chủ động đưa tay ra giúp đỡ tôi.
Tôi vẫn luôn nợ anh một ân tình. Tôi có chút chán nản buông tay, thu mình vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Trằn trọc mấy lần, tôi lại lên tiếng: "Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"
Trên giường có tiếng sột soạt, tôi theo bản năng mở mắt ra, Quý Kỳ An đã dịch chuyển đến rất gần tôi.
Anh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ở một nơi rất gần, rất gần anh."
Tôi ngẩn người.
Quả nhiên, nguồn gốc của mùi hương quả mọng phần lớn là từ đây.