Anh Chồng Ngốc Của Tôi

Anh Chồng Ngốc Của Tôi - Chương 11




“Đan Đan sao rồi?” Cố Dĩ Ninh nghe được tin dữ cũng vội bay đến, khi thấy Diệp Tu ngồi dưới đất liền hoảng hốt hỏi.

“Cô ấy đã vào trong một tiếng rồi vẫn chưa ra!” Diệp Tu mệt mỏi vò đầu.

“Anh… là ai?” Cố Dĩ Ninh sững sờ, người đàn ông trước mặt cô là ai? Người này không phải Diệp Tu mà cô biết, nếu là Diệp Tu mà cô biết hẳn bây giờ đang khóc nức nở đi, làm sao lộ vẻ mệt mỏi bất lực như vậy.

“Tôi là Diệp Tu, chồng của Đan Đan” Diệp Tu khó hiểu trước câu hỏi của Cố Dĩ Ninh, vì khi Diệp Tu ngốc mới gặp Cố Dĩ Ninh nên anh hoàn toàn không biết cô.

“Không phải! Anh không phải Diệp Tu! Diệp Tu đâu rồi? Anh là anh em sinh đôi của anh ấy sao?” Cố Dĩ Ninh không tin chuyện mình vừa nghe, dường như cô đã đoán được lý do mà Tống Đan Đan sinh non…

“Tôi nhớ lại tất cả rồi, cũng bình thường rồi, chỉ là… quên mất cô ấy!” Diệp Tu bất lực nói, anh không muốn quên cô, anh không muốn đánh mất người con gái rất yêu anh đó, anh không muốn thấy cô đau khổ vì anh.

Cố Dĩ Ninh nghe Diệp Tu nói vậy cũng bật khóc, chuyện này Tống Đan Đan có tâm sự với cô, nhưng cô không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra nhanh như vậy.

“Em không thể bắt cậu ấy ngốc mãi được” Doãn Tư Dật - chồng của Cố Dĩ Ninh ôm lấy cô mà nói.

“Em biết… em biết… Đan Đan cậu ấy cũng có nói với em… cậu ấy biết thế nào cũng sẽ có một ngày như vậy… nhưng cậu ấy quyết không hối hận…” Cố Dĩ Ninh coi Tống Đan Đan như người thân trong nhà, cô đau lòng vì chuyện của cô ấy là đương nhiên, nếu đổi lại cô là người có chuyện, Tống Đan Đan cũng sẽ vứt bộ mặt lạnh nhạt mà khóc vì cô.

Cả nhà họ Diệp cùng ba Tống và vợ chồng Cố Dĩ Ninh ngồi chờ trước phòng giải phẫu trong không khí vô cùng căng thẳng, họ không ngừng ngồi khẩn cầu cho mẹ con Tống Đan Đan bình an. Khi đèn phòng giải phẫu tắt, họ đều cảm thấy như vừa được rút đi lệnh tử hình mà thở phào nhẹ nhõm. Thấy một vị bác sĩ đi ra, Diệp Tu vội bay lại hỏi bác sĩ.

“Đứa bé sinh non chưa đủ tháng rất nhỏ và nhẹ ký hơn mấy đứa trẻ đủ tháng, cần phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi, còn người mẹ thì… nên nằm viện quan sát thêm”.

Không bao lâu sau Tống Đan Đan được đẩy ra, nhìn gương mặt nhợt nhạt và đôi môi trắng bệch của cô khiến ai cũng đau lòng. Diệp Tu cũng không rời xa cô dù chỉ một chút, anh tự hỏi, đây là anh vì cô chịu trách nhiệm hay sao? Hay là xuất phát từ một tình cảm khác? Diệp Tu lắc đầu cười khổ, cho dù anh muốn chịu trách nhiệm với cô thì sao? Tống Đan Đan chắc chắn cũng không cần cái trách nhiệm này, vì người cô cần không phải là anh mà là A Tu ngốc của cô!

Tống Đan Đan hôn mê hết hai ngày, khi cô mở mắt ra đập vào mắt mình là gương mặt của Diệp Tu, khóe miệng cô cong lên, nhưng rồi cô chợt nhớ lại… anh không còn là A Tu của cô nữa, trong phút chốc, nước mắt cô lại dâng lên, chua xót. Diệp Tu bị cảnh này làm cho phát hoảng, anh vội nói.

“Em đừng khóc! Khóc sẽ không tốt cho sức khỏe!”

“Diệp Tu… anh về đi…” Tống Đan Đan nhìn hai mắt Diệp Tu thâm quầng, râu cũng mọc dài ra, cô liền biết được anh luôn ở đây trông chừng cô, nhưng anh không còn là A Tu của cô nữa, anh không cần chăm sóc người xa lạ như cô nữa.

“Anh là chồng em, anh muốn chăm sóc cho em!” Diệp Tu vươn tay lau nước mắt cho Tống Đan Đan, đau lòng nói.

“Anh không…”

Tống Đan Đan chưa kịp nói hết đã bị Diệp Tu hôn lên môi, anh biết, cô sẽ nói gì, anh biết… Nhưng anh không muốn cô đau lòng như vậy, nhìn cô như vậy anh cũng rất đau lòng.

“Anh hiện tại không nhớ ra em nhưng không phải sau này sẽ không nhớ! Tại sao em lại cho A Tu ngốc kia bước vào trái tim em lại không cho anh có cơ hội bước vào? Anh không tin khi anh nhớ lại kỉ niệm của hai chúng ta, tình cảm anh dành cho em sẽ ít hơn A Tu kia. Hơn nữa, khi em khóc, tim anh rất đau, thật đó, tin anh, cho anh cơ hội được không?” Diệp Tu ôn nhu cười nói, miệng không ngừng hôn lên mặt của Tống Đan Đan.

Tống Đan Đan hít một hơi, trời ạ, cho dù là Diệp Tu ngốc hay Diệp Tu trưởng thành đều đáng sợ như nhau, Diệp Tu trưởng thành còn đáng sợ hơn. Ánh mắt của Diệp Tu ngốc khi nhìn cô khiến cô cảm thấy yêu thương anh, muốn bảo vệ anh, còn ánh mắt của Diệp Tu hiện tại lại mạnh mẽ, sâu thẳm, muốn khóa cô một chỗ khiến cô không cách nào từ chối hay phản kháng.

“Nếu anh mãi mãi không nhớ ra em thì sao?”

“Không nhớ ra thì thôi, em cũng đâu có biến mất, em khiến A Tu kia ngốc như vậy còn yêu em, trong khi anh là người có tư duy bình thường như vậy lại không thể yêu em hay sao?” Diệp Tu cười quyến rũ, còn vuốt má của Tống Đan Đan.

Thịch! Tống Đan Đan thề với trời, cô sống hai mươi năm, còn sinh một đứa bé, lần đầu tiên cảm thấy trái tim mình đập lệch nhịp. Diệp Tu ngốc hay Diệp Tu trưởng thành đều yêu nghiệt như nhau, Diệp Tu kia ngốc nghếch đáng yêu còn Diệp Tu này thì lại quyến rũ yêu nghiệt. Tống Đan Đan sững sờ, bây giờ cô mới nhớ đến con, con của cô đâu rồi?

“Bảo bảo… bảo bảo đâu rồi?” cô hoảng hốt ngồi bật dậy, đụng mạnh đến vết khâu ở bụng khiến cô đau đến cắn răng.

“Yên nào… bảo bảo đang ở phòng bam sóc đặc biệt, không sao cả, em có thể đi xem” Diệp Tu vội đỡ lấy Tống Đan Đan.

“Mình đi xem bảo bảo đi anh”

Diệp Tu bảo cô đợi một chút liền đi lấy xe lăn đến, anh không muốn cô cử động quá nhiều ảnh hưởng đến vết mổ. Khi thấy được bảo bảo, Tống Đan Đan không kiềm nỗi nước mắt, là do cô vô dụng, quá kích động làm gì khiến bảo bảo sinh thiếu tháng. Nhìn bé con nhỏ xíu phải gắn chi chít ống thở khiến cô vô cùng đau lòng, tại cô, tất cả là lỗi của cô.

“Đừng khóc! Bảo bảo có hơi nhỏ, nhưng bác sĩ nói chăm sóc kĩ lưỡng sẽ phát triển bình thường như mấy đứa trẻ khác” Diệp Tu ôm cô an ủi.

“Thật sao?”

“Em không tin anh sao?” Diệp Tu giả vờ buồn buồn nói.

“A Tu!” bỗng dưng Tống Đan Đan kinh ngạc kêu lên.

“Sao?”

“Bộ dáng đó… A Tu ngốc của em…”

Diệp Tu kinh ngạc nhìn Tống Đan Đan khóc trong lòng mình, anh đột nhiên hiểu ra, A Tu ngốc kia chính là tính cách thật của anh, Diệp Tu từ nhỏ vô cùng thông minh, đối với những con số cũng rất nhanh nhạy. Vì vậy năm mười sáu tuổi, Diệp Tu đã ra nước ngoài du học, mười tám tuổi quay về phụ giúp anh trai quản lý công ty. Trên thương trường đã rèn luyện anh, anh không tùy tiện biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác biết, bộ dạng không mặn không nhạt. Ngay cả nụ cười cũng là khách sáo lịch sự, không phải là nụ cười thật lòng. Còn Diệp Tu mà Tống Đan Đan biết, có lẽ là anh của trước kia, ở trước mặt của Tống Đan Đan, anh sẽ thoải mái mà bộc lộ tính cách thật của mình mà không sợ chuyện gì cả.