Anh Chồng Ngốc Của Tôi

Anh Chồng Ngốc Của Tôi - Chương 1




“Haiz! Mình ghét nhất tham gia mấy buổi tiệc thế này!” Tống Đan Đan mệt mỏi nói.

“Chịu thôi! Mình cũng có thích tham gia đâu, nhưng mà chủ nhân buổi tiệc là anh rể của mình, mình buộc phải đi” Cố Dĩ Ninh cũng khổ sở nói.

“Thật là… ba ba mình dẫn mình đi rồi ném mình ở đây, nếu không có cậu chắc chắn tớ sẽ chán chết đây”.

“Chờ một chút! Gia gia gọi mình, cậu chờ đây nha!”

Cố Dĩ Ninh vỗ vỗ đầu bạn tốt rồi chạy mất, Tống Đan Đan bĩu môi, xem ra bữa tiệc này cô phải đứng một mình rồi. Nhìn quanh một lát, Tống Đan Đan liền tránh đám đông đi ra ngoài, cũng may hôm nay là một bữa tiệc tại gia, phía sau biệt thự có một hồ bơi nhỏ. Không khí trong lành, thoáng mát yên tĩnh, Tống Đan Đan bước lại ngồi cạnh hồ bơi, cởi bỏ đôi giày cao gót khiến cô đau chân kia ném qua một bên, ngồi nghịch nước hồ. Cô bắt đầu vui vẻ ngâm nga một bài hát gần đây cô cùng Cố Dĩ Ninh hát. Bỗng dưng có tiếng động, Tống Đan Đan im bặt, quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng động.

Tống Đan Đan thấy một chàng trai tuấn tú, mặc trên người một bộ vest trắng vừa đụng ngã mấy dụng cụ vệ sinh được đặt gần hồ bơi. Chàng trai bối rối gãi gãi đầu nhìn chằm chằm Tống Đan Đan, lúc nãy anh nghe một giọng hát rất hay nên tò mò tiến lại xem. Anh thấy Tống Đan Đan xinh đẹp như tiên nữ trong phim, hơn nữa còn hát rất hay nên muốn đi lại xem, không ngờ lại đụng ngã mấy thứ này.

Tống Đan Đan thấy mình bị làm phiền nên liền đứng dậy định bỏ đi, không ngờ cánh tay lại bị giữ lại, cô đối mắt với chàng trai đứng trước mắt. Anh bối rối xấu hổ một hồi mới nói: “Đừng đi… em hát… hát hay lắm… em hát nữa đi…”

Nghe chàng trai nói chuyện, Tống Đan Đan sững sốt, cô quan sát anh một chút, chàng trai đứng trước mặt cô có một phong thái nho nhã lịch sự, bộ dạng vô cùng điển trai, nhưng đôi mắt thực sự có vấn đề. Làm sao một chàng trai cao lớn, chững chạc như vậy lại có đôi mắt ngây thơ trong sáng như một đứa bé mới mười tuổi thế kia?

“Anh tên gì?” Tống Đan Đan nghi ngờ hỏi, không phải là nhân vật mà cô nghĩ đến chứ?

“Diệp Tu”

Ách! Tống Đan Đan không ngờ cô lại gặp được nhân vật truyền thuyết này, cô có nghe Cố Dĩ Ninh nói, anh rể của Cố Dĩ Ninh có một em trai tên là Diệp Tu. Diệp Tu năm hai mươi tuổi đã lấy được bằng đại học Havard, là một nhân vật rất tài giỏi, thông minh lanh lợi, nhưng vì một tai nạn, mạng sống còn giữ được nhưng trí óc lại trở thành một đứa trẻ mười tuổi. Đây là điều đáng tiếc của Diệp gia, từ đó trên thương trường, danh tiếng của Diệp Tu hoàn toàn không còn, hình ảnh cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

“Sao anh lại ở đây?” Tống Đan Đan thở dài hỏi.

“Nghe em hát, hay lắm nha ~” Diệp Tu vui vẻ nói, ánh mắt sáng như sao trời, khiến Tống Đan Đan ngây ngẩn, người đẹp trai như vậy, bỗng dưng bị tai nạn trở nên ngốc ngếch, thật sự rất đáng tiếc.

“Đan Đan! Cậu đi đâu vậy? Làm mình tìm từ nãy giờ!” Cố Dĩ Ninh từ xa chạy lại phía chỗ cô.

“Mình đi dạo ngoài hồ bơi thôi, tiệc bắt đầu rồi hả?”

“Ừm… Anh Diệp Tu! Sao anh ở đây?”

Cố Dĩ Ninh giật mình khi thấy chàng trai đứng sau lưng Tống Đan Đan, cụ Diệp tìm anh từ nãy đến giờ, tại sao anh lại xuất hiện cùng Tống Đan Đan?

“Anh nghe Đan Đan hát hay lắm nha!” Diệp Tu vui vẻ nói, thì ra là cô tên Đan Đan a ~, anh sẽ nhớ kĩ.

Tống Đan Đan cảm thấy nhức đầu, Diệp Tu từ nãy giờ cứ đi theo cô, cô đuổi anh đi thì anh lại ủy khuất nhìn cô như tiểu tử Diệp Hạo - con trai năm tuổi của anh rể Cố Dĩ Ninh, làm cô không nỡ đuổi đi. Anh cứ đi theo sau cô như một cái đuôi nhỏ, cô đi đâu thì anh đi đấy, bám cô mãi không rời.

Cố Dĩ Ninh nhìn Tống Đan Đan cười, Diệp Tu rất sợ người lạ vậy mà đi theo Tống Đan Đan, xem ra cuộc sống sau này của Tống Đan Đan đầy màu sắc rồi nha.

“Này! Nụ cười của cậu như mụ phù thủy đó!” Tống Đan Đan thấy Cố Dĩ Ninh cười cười nhìn cô khiến cô nổi cả da gà.

“Hắc hắc! Vào thôi!”

Cố Dĩ Ninh không phản bác lại, chỉ vui vẻ nắm tay Tống Đan Đan đi vào trong Diệp gia. Vì Tống Đan Đan là bạn của Cố Dĩ Ninh nên cô được ưu tiên ngồi cùng bàn với Diệp gia, hơn nữa Diệp Tu cứ mãi bám theo Tống Đan Đan, cho dù cô có không ngồi thì cũng buộc phải ngồi cùng. Tống Đan Đan ngồi ăn mà cảm thấy không khí vô cùng kì lạ, hầu như tất cả mọi người đang dồn ánh mắt vào cô cùng Diệp Tu ngồi cạnh.

“Đan Đan a~ em ăn cái này đi, rất ngon đó nha~” Diệp Tu rất vui vẻ gắp thức ăn cho Tống Đan Đan, nhìn cô ăn trông thật đáng yêu.

Ba mẹ Diệp cùng cụ Diệp cũng không nén nổi ánh mắt đánh giá Tống Đan Đan, lần đầu tiên trong bảy năm qua, bọn họ nhìn thấy Diệp Tu thân thiết với một người lạ như vậy, hơn nữa còn là một cô gái khiến họ cảm thấy rất vui mừng. Họ cứ sợ Diệp Tu như vậy, chẳng có cô gái nào muốn anh, nếu có muốn anh cũng là vì gia sản của Diệp gia, nhưng Tống Đan Đan thì khác, cô không tỏ ra ghét bỏ Diệp Tu cũng không có ý nịnh nọt Diệp gia khiến ba mẹ Diệp và cụ Diệp vô cùng hài lòng.

“Đừng có gắp nữa, em ăn không hết!” nhìn cái chén thức ăn được chất chồng như núi, Tống Đan Đan nổi cáu.

Diệp Tu bị Tống Đan Đan quát, hai mắt liền mở to ủy khuất nhìn Tống Đan Đan khiến cô cảm thấy mình như đang bắt nạt em nhỏ. Hơn nữa người đàn ông tên Diệp Tu này lại vô cùng đẹp trai, trời ạ, trái tim bé bỏng của cô thật không chịu nổi.

“Trời ạ! Con cháu Diệp gia sao lại toàn yêu tinh thế này!” Tống Đan Đan thầm than một tiếng.

“Khụ! Khụ!”

Cố Dĩ Ninh bỗng ho vài tiếng, Tống Đan Đan mới sực nhớ ra mình lỡ lời, cô vội cúi mặt xuống, lập tức nhai nhai nuốt nuốt, không dám ngẩng đầu lên nữa. Xong tiệc, Tống Đan Đan cùng ba chào hỏi mấy người Diệp gia rồi ra về, nhưng cô chưa kịp bước ra khỏi cửa lớn của Diệp gia liền bị ôm chầm lấy.

“Hu hu không chịu… anh không muốn Đan Đan về đâu…” thấy Tống Đan Đan muốn về, Diệp Tu ôm lấy Tống Đan Đan mà khóc.

Ba Tống thấy cảnh này cũng kinh ngạc không thôi, Tống Đan Đan khổ sở nhìn Diệp Tu, cô muốn quát anh nữa nhưng không thể, người của Diệp gia đều đứng đó, cô không thể thất lễ với họ trước mặt của ba mình.

“Bây giờ tối rồi em phải về, để bữa nào em rảnh sẽ đến chơi với anh ha” Tống Đan Đan dụ dỗ.

“Không chịu! Nếu Đan Đan về rồi sau này sẽ không đến chơi cùng anh nữa!” Diệp Tu cứng rắn ôm chặt lấy Tống Đan Đan, không chịu buông cô ra.

Tống Đan Đan trợn mắt, ai nói Diệp Tu ngốc hả, Diệp Tu này chẳng ngốc một chút nào hết!

“A Tu ngoan nào, buông Tống tiểu thư ra để cô ấy về, hôm sau cô ấy sẽ đến chơi với con, được không?” cụ Diệp dụ dỗ.

“Ông nói dối! Đan Đan về sẽ không đến nữa, con không muốn xa Đan Đan, con rất thích Đan Đan!” Diệp Tu cứng đầu trừng mắt với cụ Diệp.

Cụ Diệp trợn mắt, đứa cháu ngoan của ông, ông yêu thương bao nhiêu năm nay bây giờ lại trừng mắt với ông vì một cô gái, ông thật có cảm giác không nói nên lời. Nhìn thấy Diệp Tu cứng đầu như vậy, ba Tống liền lên tiếng: “Hay là con ở đây chơi mấy hôm đi, dù gì cũng còn lâu mới nhập học mà!”