“Không cần chơi chiêu đó với tôi! Nên giúp thì tôi sẽ giúp!”, Trần Hạo thản nhiên nói.
Có lời này của anh đảm bảo, tảng đá trong lòng Mễ Giang Hàn coi như cũng rơi xuống.
.
truyện đam mỹ
Nếu như Trần Hạo có thể giải quyết được chuyện này thì đây cũng là công lớn! Cũng là bàn đạp tốt nhất để ông ta có thể tiến lên!
Chẳng bao lâu sau xe đã tới công trường, lúc này quanh công trường thi công đã có rất nhiều công chức nhà nước, có người phụ trách công trình, có người phân công công việc, còn có rất nhiều nhân vật quan trọng khác của tỉnh.
Trong đó có hai người được mọi người vây quanh, bên trái chính là người đứng đầu tỉnh, Vu Thừa Dân.
Lái xe đỗ vào trong công trường, nhìn thấy tình huống này, sau khi xuống xe Mễ Giang Hàn nhanh nhẹn dẫn Trần Hạo tới trước mặt Vu Thừa Dân.
Giờ phút này Vu Thừa Dân đang rất phiền muộn.
Nhìn thấy Mễ Giang Hàn đến, mới miễn cưỡng nở một nụ cười.
Mễ Giang Hàn tiến đến nắm tay ông ta: “Ông Vu, tôi đã dẫn Trần đại sư lúc trước đề cập với ông đến rồi, trong phương diện huyền học này cậu ấy có tài nghệ rất cao, để cậu ấy hỗ trợ xem xét một chút, nhất định có thể giải quyết việc này!”
Vu Thừa Dân nghe vậy lập tức liếc mắt nhìn Trần Hạo, thấy anh không có chút dáng vẻ của một đại sư, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Chuyện thăng chức của Mễ Giang Hàn đã được báo cáo lên cấp trên, có lẽ rất nhanh thôi ông ta sẽ trở thành đối thủ trực tiếp của Vu Thừa Dân, mà Mễ Giang Hàn lại rất nhiệt tình với việc này, điều đó khiến cho Vu Thừa Dân không thể không đề phòng, ông ta đã mời được đại sư phong thuỷ La Tam Thanh đến đây, cho nên đối với sự xuất hiện của Trần Hạo ông ta cũng không thèm để ý.
“Lão Mễ, chuyện này cứ để sang một bên đi, tôi đã mời được La đại sư, La Tam Thanh rồi, ông bảo cậu ta ở đây chờ đi!”
Vu Thừa Dân vừa nói xong liền chuẩn bị quay về đội ngũ, trong đội ngũ, thư ký của ông ta đang đứng bên cạnh một gã đàn ông tầm hơn sáu mươi tuổi, gã ta mặc một bộ trang phục nhà Đường trông rất có dáng vẻ của thần tiên, lúc này, gã ta đang đứng ở hiện trường cách đó không xa chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.
Mễ Giang Hàn đuổi theo nói: “Lão Vu, năng lực của Trần đại sư cũng không nhỏ, tôi cảm thấy nên để cho cậu ấy xem thử một chút! Hai người cùng xem xét vẫn tốt hơn so với việc chỉ nghe theo ý kiến của một người!”
Nghe vậy, Vu Thừa Dân chỉ có thể dừng bước, bất đắc dĩ nói: “Gọi cậu ta lại đây!”
Rất nhanh, Mễ Giang Hàn đã đưa Trần Hạo đến chỗ của Vu Thừa Dân, ông ta cẩn thận đánh giá Trần Hạo lần nữa, nhìn thấy Trần Hạo vừa trẻ tuổi, lại vừa không có phong thái của một bậc thầy phong thuỷ, trong lòng ông ta không khỏi thất vọng.
Vu Thừa Dân không thể hiểu nổi, Mễ Giang Hàn đang làm cái trò gì vậy? Tại sao lại sùng bái một tên nhãi ranh như thế?
Trong tưởng tượng của Vu Thừa Dân, đại sư phong thuỷ cũng nên có dáng vẻ tầm năm mươi, sáu mươi tuổi, phong thái thần tiên, không dính bụi trần, cho nên ông ta mới quyết định mời La Tam Thanh tới, còn người trẻ tuổi như Trần Hạo càng nhìn lại càng thấy giống tên lừa đảo!
Nhưng ở ngoài mặt, Vu Thừa Dân vẫn phải chừa lại mặt mũi cho Mễ Giang Hàn, ông ta không phản bác, chỉ đơn giản nói với Trần Hạo: “Đã làm phiền cậu Trần rồi, để cho cậu phải đi một quãng đường xa xôi như vậy để đến tận đây thật ngại quá, đợi cho đại sư La Tam Thanh ở bên kia xem xong, chúng ta lại nói chuyện tiếp!”.