Trần Hạo nhàm chán làm biếng ở bộ phận bảo an cả một buổi chiều.
Lúc sắp tan làm, thư ký của Bạch Phi Nhi đến tìm anh.
Đến văn phòng Tổng giám đốc, Trần Hạo thấy Bạch Phi Nhi có vẻ khá mệt mỏi.
“Vợ à, tìm anh trong thời gian làm việc phải chăng là vì nhớ anh rồi?”, Trần Hạo chẹp miệng nói, đặt mông ngồi phịch xuống đối diện Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi nhíu mày: “Ở công ty thì anh nên gọi chức vụ của tôi”.
“Đều là người nhà cả, cô cứ xa cách vậy làm gì, ai không biết còn nghĩ cô giở thói quan liêu”.
“…”, Bạch Phi Nhi thấy chi bằng Trần Hạo cứ giữ im lặng làm một tên ngốc còn hơn.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”, Trần Hạo nghĩ còn đùa giỡn kiểu đó nữa có khi lại bị đánh nên anh bèn tỏ ra đứng đắn hơn.
“Bộ phận bảo an rốt cuộc có chuyện gì đấy?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Ồ, họ thấy năng lực không bằng tôi nên thấy hổ thẹn tự rời đi! Tôi có khuyên họ nhưng vẫn không giữ lại được.
Cô biết đấy, làm người quá ưu tú cũng là một phiền phức mà”.
“…”, Bạch Phi Nhi nhìn Trần Hạo nói như thật, cô lại có cảm giác muốn đánh người.
“Anh có biết hậu quả không? Nhân sự ở các bộ phận trong công ty rất phức tạp, tôi mong anh đừng đừng làm xằng làm bậy”.
Trần Hạo nhún vai thành thật nói, anh vẫn cần chút thời gian để điều tra một vài chuyện.
Làm một nhân viên rỗi việc ở Bạch Thị là lựa chọn tốt nhất với anh!
Còn về một số chuyện rách nát của nhà họ Bạch, anh chẳng muốn xen vào! Nhưng nếu Bạch Phi Nhi cần giúp, anh cũng sẵn sàng ra tay giải quyết.
Ai bảo anh nợ cô làm gì?
Còn hậu quả à? Có hậu quả gì mà Trần Hạo anh không thể gánh nổi chứ?
“Làm bậy thì chắc chắn sẽ không, nhưng tôi nghĩ mấy thứ phức tạp mà cô nói cũng có thể là do cô nghĩ phức tạp vấn đề lên mà thôi! Đưa cho tôi, chỉ cần ba ngày là giải quyết xong.
Hay là cô suy xét thử xem?”, Trần Hạo bật cười nói.
Bạch Phi Nhi lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thật sự muốn đánh người, muốn yêu cầu người khác cút xéo.
Ba ngày là giải quyết xong? Sao không nói là mình có thể bay lên trời sóng vai cùng với mặt trời luôn đi?
Một tập đoàn lớn như tập đoàn Bạch Thị chỉ cần xảy ra chuyện gì nhỏ thôi đã gây ra chấn động.
Nhìn vào thì đúng là doanh nghiệp trị giá hàng tỷ đấy, nhưng nếu xử lý không tốt, chuyện diệt vong trong một sớm một chiều cũng không hề hiếm!
Nhưng sao Trần Hạo nói ra lại biến thành chuyện dễ dàng như trò chơi của con nít vậy?
“Anh mà giải quyết thì tôi không cần! Tôi chỉ mong anh có thể an phận một chút, đừng gây thêm chuyện gì nữa!”
Trần Hạo vừa muốn nói gì đó thì điện thoại vang lên, màn hình điện thoại hiện lên ba chữ Tống Ninh Mông.
Anh do dự một lát nhưng vẫn bắt máy.
“Ninh Mông à, hôm nay anh không muốn ra ngoài, không muốn bắt ruồi, không có Ferrari!”
“Anh Hạo, ông bảo anh đi dự tiệc từ thiện với em! Không đi bắt ruồi, không phải đi chơi! Ông sắp xếp chuyện nghiêm túc!”
Trần Hạo hiểu ra ngay, ông già này muốn tìm cơ hội để người khác biết tên ngốc nhà anh đã hồi phục rồi!
Trầm ngâm mất một lúc nhưng Trần Hạo vẫn đáp: “Em đang ở đâu?”
“Em đang đợi anh ở dưới công ty nè!”, nói rồi Tống Ninh Mông vui vẻ cúp máy.
Trần Hạo cầm điện thoại ngây người hồi lâu, sau đó anh nhìn Bạch Phi Nhi nói: “Có một bữa tiệc từ thiện, cô đi không?”
“Tối nay tôi có cuộc họp với chủ tịch!”
Bạch Phi Nhi nghe rõ ràng những lời Tống Ninh Mông nói trong điện thoại, thật ra ông cụ Bạch bảo cô đi cùng với Trần Hạo, Tống Ninh Mông chẳng qua chỉ bị bắt đi thay cô thôi.
“Ồ được rồi! Vậy tôi làm theo ý ông cụ vậy, đi dạo đây!”, Trần Hạo đứng dậy đi ra ngoài.
Anh vừa đi đến cửa, Bạch Phi Nhi bỗng gọi anh lại: “Ờ, anh… tuy ông nội có ý của ông nhưng tôi mong anh nên khiêm tốn chút.
Người trong bữa tiệc khá…”
“Câu này có được coi như cô đang lo lắng cho tôi không?”, Trần Hạo cười nói.
“Anh đi luôn đi!”, Bạch Phi Nhi vẫy tay, cô không thể nào nói chuyện bình thường với cái tên này được.
“…”
Ở dưới lầu, nhìn thấy Trần Hạo, Tống Ninh Mông kích động hạ cửa kính xe xuống vẫy tay với anh.
Trần Hạo lên xe rồi bất lực nói: “Sao nhìn em trông kích động thế? Anh thấy hôm nay chẳng có chuyện gì tốt lành rồi đấy”.
“…”, Tống Ninh Mông rất muốn cho Trần Hạo biết rõ ai mới là tên phiền phức gây chuyện.
“Đi thôi!”
“Anh không muốn biết ai là người tổ chức tiệc từ thiện này sao?”
“Ai vậy?”
“Là cô hai nhà họ Mễ tổ chức đấy, có rất nhiều người tham dự.
Nghe nói tối nay ông cụ Mễ cũng có mặt”.
“…”
Tiệc từ thiện của nhà họ Mễ được tổ chức ở tòa nhà Vọng Giang.
Tòa Vọng Giang được gọi là tòa nhà số một của Hải Dương, không chỉ có thể ngắm cảnh mà còn thể hiện được thân phận.
Muốn trở thành thành viên của tòa Vọng Giang thì không thể thiếu cả tiền tài lẫn thế lực.
Buổi tối, trước tòa Vọng Giang tấp nập xe hơi sang trọng, doanh nhân và những người nổi tiếng nối đuôi nhau vào trong, hơn một nửa trong đó là người đến dự tiệc từ thiện của nhà họ Mễ.
Lúc Tống Ninh Mông dẫn Trần Hạo vào, hội trường đã chật kín người, nhà họ Mễ bao trọn cả sảnh tiệc lớn nhất của tòa nhà Vọng Giang.
Sảnh tiệc lộng lẫy và xa hoa, được trang hoàng bằng vàng, trên các bức tường điểm xuyết thêm những bức tranh nổi tiếng, đèn chùm pha lê Nam Phi treo trên trần nhà sáng rực rỡ cả sảnh tiệc.
Tống Ninh Mông thân thiết khoác tay Trần Hạo đi vào trong, đắc ý nói: “Anh rể, nơi này sang trọng nhỉ? Thế mà anh còn không muốn đến, em dẫn anh đi mở rộng tầm mắt đấy chứ”.
“…”
Trần Hạo cạn lời liếc nhìn cô nhóc, thầm nghĩ năm đó Hoàng tử Sa Mạc mời anh đến bảo khố của hoàng cung uống rượu, tiền vàng, kim cương các thứ vương vãi khắp xung quanh, đó mới gọi là xa hoa thật sự! Chỉ có chút xíu này thôi đã là cái quần gì!
Thấy Trần Hạo không nói gì, Tống Ninh Mông còn tưởng anh bị choáng ngợp bởi sự xa hoa này đến nỗi không nói nên lời, bèn cười hi hi nhưng cũng không trêu chọc nhiều.
Vốn dĩ Trần Hạo không có hứng thú với mấy loại tiệc rượu này.
Người xung quanh đều bàn tán về các chủ đề kinh tế quốc tế, anh càng không quan tâm, cứ thế bước thẳng đến bàn tiệc buffet.
Tống Ninh Mông thật sự cạn lời với anh, Trần Hạo vừa thấy thức ăn là ăn như hổ đói.
Dù cô bé tự nhận mình là công chúa hào sảng cũng cảm thấy nóng mặt: “Anh rể, sao anh cứ như quỷ đói đầu thai vậy?”
“Ừm ừm… ngon lắm!”, Trần Hạo cho một miếng bít tết vào miệng, rất bất nhã cắn miếng bít tết.
Tống Ninh Mông trợn trắng mắt, vừa định nói gì đó nhưng lại thấy một bóng người quen thuộc đi đến, cô bé vội vã chọc vào người Trần Hạo: “Anh rể, đối thủ một mất một còn của anh đến rồi!”
“Hửm?”, Trần Hạo nhìn theo ánh mắt của Tống Ninh Mông.
Chỉ thấy Bạch Chân Chân đang sải bước đi vào, ánh mắt hai người chạm phải nhau từ phía xa.
Khuôn mặt Bạch Chân Chân hiện lên vẻ mất tự nhiên, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét và mất kiên nhẫn như thể chỉ muốn làm Trần Hạo biến mất ngay lập tức.
Vừa đi đến trước mặt anh, Bạch Chân Chân nhìn quanh thấy không ai chú ý bên này mới nhỏ giọng tức giận nói: “Sao anh lại ở đây? Ai cho anh đến?”
Trần Hạo liếc nhìn Bạch Chân Chân, chưa kịp nói gì đã nghe thấy một tràng mắng mỏ đầy sốt ruột của cô ta:
“Đồ lợn không có não, tôi đang hỏi anh đấy? Đây là nơi nào? Anh đến đây với tư cách gì? Chỉ biết có ăn, mặt mũi nhà họ Bạch chúng tôi đều bị anh làm cho mất sạch rồi! Còn không mau nhân lúc không ai chú ý đến mà cút về nhà đi à?”
Bạch Chân Chân rất sốt ruột, trong mấy trường hợp này, nếu có tên nào có quan hệ bất hòa với nhà họ Bạch mà nhận ra tên ngốc này thì chẳng phải cô ta sẽ trở thành trò cười sao?
Trần Hạo vẫn chưa nói gì nhưng Tống Ninh Mông đã tức giận nói: “Bạch Chân Chân, sao cô lại ăn nói với anh rể mình như vậy? Không thấy còn có tôi ở đây à? Cô bị ngứa da sao? Dạo này cô lại bị đuổi ra khỏi nhà nên tức giận muốn tìm người trút giận à? Xin lỗi nhé, có tôi ở đây, cô có tức cũng đành… nhịn đi!”
Khóe môi Trần Hạo nhếch lên ý cười, trong trí nhớ của anh, Tống Ninh Mông đã không ít lần ra mặt vì anh như lúc này.
Ngoài sự ấm lòng ra, anh cũng thật sự không có nhiều kiên nhẫn với Bạch Chân Chân.
“Liên quan gì đến cô, cô đâu phải họ Bạch! Tôi dạy dỗ tên ngốc nhà họ Bạch nào đến lượt cô nói này nói nọ!”, Bạch Chân Chân hung hăng nói.
“Dạy dỗ? Cô được bao nhiêu tuổi? Cô có muốn dạy dỗ luôn cả tôi, cùng đuổi đi một lượt không?”
Ánh mắt Tống Ninh Mông hiện lên vẻ đầy ngạo nghễ, cánh tay thuận thế ôm chặt Trần Hạo.
Trần Hạo không biết nên hưởng thụ cánh tay mềm mại hay là hét lên thật tội lỗi đây!
- ------------------.