Anh Chồng 70 Vạn

Chương 3




Không chỉ Lâm Cảnh Chi bị sốc mà mẹ tôi cũng sốc sắp ngất đến nơi, chỉ là chạm môi thôi, không biết họ sốc vì điều gì.

Tôi dụi dụi đầu vào ngực Lâm Cảnh Chi đang đứng ngu ngơ: “Nhìn xem, bây giờ họ sẽ không nói xấu anh được nữa, ai nói thì tôi bẻ hết răng.”

Anh dường như vừa mới bình tĩnh lại, đột nhiên lùi lại một bước, suýt ngã khỏi sân khấu, một tay che miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Nhưng vì kem nền Châu Phi của anh ấy có sắc tố đậm nên tôi không thể biết được liệu anh ấy có đang đỏ mặt hay không.

"Em… tôi, cái này cũng quá kích thích rồi..."

Mẹ tôi đã ổn định chỗ ngồi, đội múa đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi kéo Lâm Cảnh Chi rời khỏi sân khấu: “Mẹ thay con ở lại trên sân khấu và tiếp tục buổi tiệc nha.”

“Anh có biết khiêu vũ không?” Nói chung con trai con gái nhà giàu lẽ ra phải học một số nhạc cụ và khiêu vũ từ khi còn nhỏ, nên tôi hỏi rất tự nhiên, tôi cũng không cảm thấy hỏi là không thích hợp.

"Tôi không.”

Tại sao không chứ tôi rất muốn nhảy nhưng bị anh kéo đi, mà cũng không sao đẹp trai đã là một điểm cộng rồi. Trở lại phòng khách, anh bỏ tay ra khỏi tay tôi.

Mặc dù trời quá tối để có thể nhìn rõ nét mặt của anh ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng. "Hôm nay...cảm ơn em rất nhiều, nhưng lần sau em có thể không cần phải giúp tôi nữa đâu."

Sẽ có những điều tốt đẹp như vậy xảy ra lần nữa sao, Lâm Cảnh Chi ngồi xuống một bên, nhắc đến ba mẹ anh và quan khách ở đây, giọng điệu anh đột nhiên trở nên bình tĩnh:

“Bọn họ đang nhắm vào tôi, vô cớ gây phiền phức cho em, tôi có chút bối rối muốn xin lỗi.”

Ánh mắt anh chớp động, lại lấy tay che miệng, đột nhiên rất ngượng ngùng nói tiếp: “Hơn nữa loại chuyện này đối với con gái còn là quá đáng.”

Hóa ra anh là một người tốt biết quan tâm đến cảm giác của người khác. Mẹ ơi! Con đã tìm thấy người mình yêu rồi, không những mlem mà còn dễ thương vô đối. Công sức bỏ ra không phải vô ích, từ khi tôi mười tuổi, hàng năm tôi đều đến chùa Linh Ẩn để cầu duyên, nay đã có kết quả rồi tôi phải phi về nhà cúng đầu Heo mới được.

“Không sao đâu.” Tôi tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt anh.

Anh ta: "???"

"Bỗng dưng kết hôn thế này có ổn không? Lát nữa tôi có bị đánh ghen hay không, em thường xuyên đóng giả kiểu này?"

“Ừ, không… không có!” Hiểu lầm lớn rồi anh trai ơi, tôi lập tức đứng dậy giơ tay thề, chứng minh mình vô tội. "Em chỉ làm vậy với anh thôi, lần đầu tiên á!"

Lâm Cảnh Chi mím môi quay đầu lại, anh ấy có vẻ không tin điều đó. Từ khi biết anh ấy là một anh chàng đẹp trai, lòng bao dung của tôi đối với anh ấy tăng lên rất nhiều, ngay cả khuôn mặt bây giờ lấm lem của anh ấy, tôi cũng có thể nhìn chằm chằm đến nở vài bông hoa. A, lông mi thật dài, đường quai hàm cũng gợi cảm, phần sau của đầu cũng hoàn hảo.

Vì lý do gì mà anh lại muốn che đậy vẻ đẹp của mình như thế này? Tôi ôm cằm nhìn anh hồi lâu, không hề biết mình đang nhìn anh như sói đói sơ hở là ăn luôn anh, cuối cùng anh bất lực nhìn lại tôi.

"Sao em chưa đi, lại còn ngồi nhìn tôi nữa?"

Anh ấy cũng hỏi tôi điều tương tự khi lần đầu gặp tôi. Chỉ là lúc đó giọng điệu của anh rất lười biếng, có chút thờ ơ và xa lánh, làm tôi đau lòng muốn chết.

Tôi nhìn anh cười ngốc nghếch, lần này là chân thành: “Nhìn anh.”

Thật tinh tế, thật dễ thương, tôi không biết mê trai đến ngu người là như thế nào, bây giờ lại xuất hiện trên người tôi. Lâm Cảnh Chi lần này không nói gì, chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, một lúc lâu sau, anh chậm rãi nói:

"Tôi là con ngoài giá thú, Lâm gia không muốn thừa nhận, nịnh nọt tôi nhiều như vậy, em sẽ không lấy được cái gì cả.”

Anh đang ngồi trên ghế sô pha, ngay cả khi bắt chéo chân cũng vô cùng tao nhã. Anh uể oải nói tiếp: “Việc kết hôn chỉ là vẻ bề ngoài với thế giới bên ngoài, để chứng tỏ họ không hề đối xử khắc nghiệt với tôi. Tôi mất mẹ từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng phải tự lo mà không có một sự hỗ trợ nào từ nhà họ Lâm, không giàu có, không thông minh và rất khó tự nuôi sống mình. Khi họ tìm thấy tôi, tôi vẫn đang phụ bán hàng cùng chú hàng xóm."

Ánh mắt anh trở nên đượm buồn, mắt cụp xuống gần như đóng lại: “Bây giờ tôi chỉ ăn mặc đẹp thôi, bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ. Tôi chỉ là một công cụ trong mắt họ, nếu em nghĩ rằng em có thể nhận được một số lợi ích khi xây dựng mối quan hệ tốt với tôi, tôi khuyên em nên bỏ đi. Mau chóng tránh xa những chuyện vô ích này càng xa càng tốt."

Tôi lại hoang mang lần thứ n với khứa này: "???"

Vậy chúng ta đã đạt đến giai đoạn có thể chia sẻ những câu chuyện bi thảm của chính mình cho nhau rồi hả. Hình như anh đang cố ý đuổi tôi ra xa để tránh những phiền phức từ anh mà ra.

"Nếu hiểu được thì có thể đi."

Không thiếu người thừa kế, thật khó để hiểu được những người giàu. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy trong nửa phút, trong nửa phút này, tôi nghĩ về cuộc đời mình, không có gì để thể hiện điều đó, ngoại trừ một khuôn mặt tôi đã đỏ như cà chua. Tôi thích nhìn mỹ nam, nhưng cả đời tôi cũng chưa từng thấy qua mỹ nam đúng nghĩa toàn gặp phải mấy ông chú, mặc dù mỗi năm ta ở Linh Ẩn Tự đều yêu cầu chính là cho tôi một mỹ nam! Gặp được một anh đẹp trai như vậy, lại còn là người tốt có đuổi tôi cũng không đi.

Tôi vừa lười biếng vừa ngu ngốc, tốt nghiệp đại học không có việc làm phải về thừa kế tiệm quần áo. Nhưng một con gà yếu đuối như tôi chắc chắn sẽ không điều hành được, và nếu không điều hành được thì tôi sẽ phá sản, mà phá sản thì phải vay tiền, vay tiền là nợ, nợ xong lại phải đi trốn. Cộng với sức khỏe kém, tôi thường xuyên cảm thấy mệt đến mức muốn đăng xuất, tôi cảm thấy biết ơn vì đã sống đến tuổi ba mươi.

Vậy tại sao tôi không cố gắng làm điều mình thích khi còn sống, cuộc sống vốn dĩ quan trọng, hãy tận hưởng thời gian. Và đối phương của tôi là một anh chàng đẹp trai nhưng hoàn cảnh hơi bất ổn, có thể sẽ phải đau khổ, nhưng không sao đẹp trai là được.

Tôi gật đầu, vỗ nhẹ lên vai Lâm Cảnh Chi, ra hiệu cho anh ấy xem tôi biểu diễn. “Trước hết, tôi không quan tâm đến tiền của anh, tôi sẽ giơ một ngón tay lên thề. Tôi chỉ tham lam thân thể của anh, tôi hy vọng anh hiểu điều đó.”

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Anh hôn tôi và tuyên thệ với tôi trước mặt mọi người, anh phải có trách nhiệm với tôi. Hôm nay hoặc ngày mai anh có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh chọn ngày đi. Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình phức tạp của anh chẳng phải chỉ thiếu một người bạn đời lâu dài thôi sao?”

Tôi chỉ vào mình, vỗ ngực đảm bảo với anh: “Tôi có hơi vô tri nhưng làm vợ thì có thể.”

Lâm Cảnh Chi nhìn tôi hồi lâu rồi đột nhiên mỉm cười: "Công ty tổ chức đám cưới của em thực sự tận tâm...Bỗng dưng có vợ cũng hơi lạ. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người như em."

Anh đứng dậy, cúi xuống đưa tay về phía tôi, không còn thoải mái như trước trên sân khấu mà có chút ngượng ngùng. Thấy thế tôi lại giở trò trêu anh: “Vậy là anh vẫn chưa biết tên cô dâu à?”

Anh lắc đầu trông mặt hơi ngơ, thôi tôi đành giới thiệu luôn. "Hà Vi Lan, là hoa Lan bé nhỏ á, có điều em cũng được 1m63."

Tôi cười toe toét và cảm ơn người mẹ xinh đẹp đã đặt cho tôi một cái tên có văn hóa như vậy. Từ khi còn nhỏ, việc tôi thích nhất là giới thiệu bản thân.

Lâm Kinh Chi hiển nhiên sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: "Lâm Cảnh Chi, Cảnh trong sáng suốt, Chi trong viên mãn, rất vui được gặp em, Hà tiểu thư."