Anh Chồng 70 Vạn

Chương 12: (Hoàn)




Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mũi tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện. Tôi nằm nhìn lên trần nhà một lúc, ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa kính. Mẹ tôi đang ngồi bên giường bệnh gọt táo, nhìn thấy tôi tỉnh lại liền đặt quả táo xuống, đứng dậy chỉ vào tôi mắng: “Được rồi, Hạ Vi Lan, loại đàn ông nào có thể quyến rũ đến mức con phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy?”

Ủa tôi có làm gì đâu, chỉ đi ngăn người ta làm chuyện dại dột thôi mà: "…"

Mẹ mắng tôi thêm vài câu, sau đó hạ giọng, dịu giọng nói: “Quên đi, thằng bé ban nảy trông rất đẹp trai, lại giống một người nữa. Nhìn thấy anh chàng đẹp trai thì ngất xỉu luôn, con có thể thay đổi được không? Hơn nữa, không phải con vừa chạy về nhà khóc lóc và nói rằng mình thất tình vì tên xấu xí đó đã từ chối con sao? Chậc, quả nhiên những gì người như con nói, cho tiền mẹ cũng không tin. Khi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, vết thương lòng của anh sẽ lập tức được chữa lành."

Không, chờ đã tôi không hiểu mẹ tôi đang nói gì nữa, mẹ tôi còn muốn nói gì đó, nhưng khi Lâm Cảnh Chi đã gõ cửa phòng bệnh, mẹ tôi nuốt hết lời mắng mỏ, tức giận: “Đây, anh chàng đẹp trai mà dù đang bệnh vật vã cũng muốn gặp?”

Đó là cùng một người, nhưng tôi không dám nói. Lâm Cảnh Chi đứng cạnh giường bệnh hỏi tôi: “Em không sao chứ?”

Tôi nắm lấy chiếc chăn, không muốn nhìn thẳng vào anh ấy: “Không sao đâu.”

Chỉ cần nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của anh ấy, nghĩ đến những điều Lâm Kỳ An đã khóc trước đó, tim tôi chợt thắt lại. Không suy nghĩ nhiều, anh ngồi dậy, đưa tay nhấc quần áo lên, kéo lên ngang eo. Tôi sờ lên xuống, trái phải, sau khi kiểm tra cẩn thận, hình như không có dấu vết như đã bị mổ?

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng khá hơn: “Không sao rồi, chỉ cần còn ở đó là được.”

Mẹ tôi khi thấy tôi đang sờ mông trai nhà lành, bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ngẩng đầu nhìn Lâm Cảnh Chi lần nữa, mặt anh ấy đỏ bừng, tôi nhận ra mình đã làm gì. Quay lại nhìn mẹ, mẹ tôi đang che miệng với sự sốc hiện rõ trong mắt.

Tôi ngượng ngùng giải thích với bà ấy: “Không, ý còn là…”

"Con… con còn dùng tay chạm vào người khác."

Chợt nhận ra tay tôi vẫn đang ở trong quần của anh ấy, tôi rút tay lại nhưng mẹ vẫn tiếp tục nói: “Không sao đâu, đừng giả vờ nữa, con là loại biến thái nào, mẹ có thể không biết sao? Mẹ sợ con ở đây sẽ trực tiếp đè người ta ra làm xằng bậy, dọa chết anh chàng đẹp trai nhỏ.”



Tôi hoài nghi mình có phải con ruột hay không: "…"

Tôi lại nhìn Lâm Cảnh Chi, chỉ thấy anh ấy đang đỏ mặt, nghiêng đầu, đưa tay ấn nắm đấm lên môi. Mẹ tôi rất tinh tế trong việc tạo không gian cho con gái:

“Con không sao nữa rồi nên mẹ đi trước, bố con vẫn đang chờ mẹ về để hẹn hò với mẹ.”

Nói xong cô ấy rời đi, trong phòng bệnh rộng lớn chỉ có tôi và Lâm Cảnh Chi. Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu vào gối, mẹ kiếp tôi sờ vào mông của anh.

Lâm Cảnh Chi ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi, nhặt quả táo mẹ tôi còn chưa gọt xong, tiếp tục gọt vỏ cẩn thận: “Anh đã nghe Kỳ An nói rồi. Biết rằng em là đến đây để thăm…"

Tôi lập tức xua tay ngăn anh ta nói tiếp: "Được rồi, anh không cần phải nói gì nữa, tôi chỉ… tôi chỉ…"

“Ừm, cái thẻ của em mà anh chưa thể trả, anh để đây nha.”Anh rời mắt khỏi quả táo, nhẹ nhàng đặt chúng lên tay tôi và cong môi thành một nụ cười quyến rũ.

Trong khoảnh khắc, tôi quên đi những gì đã xảy ra trước đó. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn khi đối mặt với những anh chàng đẹp trai, chẳng hạn như Lâm Cảnh Chi:

"Cách đây không lâu… anh bận suy nghĩ về việc đó. Nhưng may mắn thay, nó đã kết thúc một cách suôn sẻ. Có người sẵn sàng hiến tặng và tỷ lệ phù hợp rất cao."

Hôm nay anh ấy có vẻ thích nói chuyện, cũng dịu dàng với tôi hơn, không biết có phải tôi đang mơ. Anh nắm lấy tay tôi, hàng mi dài cụp xuống:

“Trước đây anh luôn nghĩ cuộc sống là như thế này, khi anh còn nhỏ, mẹ anh chỉ biết ăn mặc đẹp và nghĩ cách để thu hút người đàn ông đó. Bà chưa bao giờ quan tâm đến anh và Kỳ An. Sau đó, người đàn ông đó không đến nữa, bà ấy bị bệnh nặng, khi nằm ở bên giường bệnh, điều duy nhất bà ấy có thể nghĩ đến chính là người đàn ông đó. Anh chưa bao giờ hiểu tình yêu là loại cảm xúc gì, anh cũng chưa bao giờ hiểu được sức mạnh kỳ diệu của tình yêu có thể hủy diệt một con người như thế này”.

Khi anh kể lại, giọng anh rất đều đều, như thể đang nói chuyện gì đó không liên quan gì đến mình. “Sau đó, người đàn ông đó đến cô nhi viện tìm Kỳ An và anh, để cứu mạng đứa con trai cưng của ông ấy. Thật trùng hợp, cả cô nhi viện chỉ có anh và Kỳ An là phù hợp nhất."

Những điều sau đây về cơ bản có thể giống với những gì Lâm Kỳ An đã nói. Bởi vì từ nhỏ đã ghét người cha như cầm thú đó, Lâm Kỳ An luôn lo lắng về việc Lâm Cảnh Chi về nhà Lâm và sự hiểu lầm ngày càng sâu sắc. Mãi cho đến cách đây không lâu, anh ta mới biết được anh trai mình đã có giao dịch gì với người đàn ông đó, khiến anh ta vô cùng hối hận.

“Anh có thể làm gì đây, lúc đó dì Ngô cũng bị bệnh nặng và rất cần tiền, thậm chí bọn anh còn tưởng dì sẽ không qua khỏi, lúc đó anh chỉ mới 17 tuổi. Hôm qua Kỳ An cũng vì thiếu kiên nhẫn nên đã hiểu lầm. anh thay mặt nó xin lỗi, vì đã làm em lo."

"Không sao là tốt rồi." Bỗng dưng anh mỉm cười chua xót làm tôi đau lòng ghê.

“Trước đây anh nói anh thích em, nhưng anh không thể ở bên em, bởi vì anh biết một ngày nào đó anh sẽ…” Anh lại mỉm cười, nhưng hình như khóe mắt anh đã ửng đỏ: “Mặc dù ngay từ đầu anh đã biết sức khỏe em không được tốt, nhưng Vi Lan, anh thích em không liên quan gì đến điều đó cả. Trước đây anh không hiểu tại sao mẹ anh lại nhớ người đàn ông đó cho đến khi bà mất, nhưng sau khi gặp được em, anh nghĩ có lẽ anh đã hiểu được một chút. Bởi vì bản thân em khi 'thích' anh đã rất ấm áp rồi, cảm ơn em."

Anh cất những quả táo đã cắt đi: “Anh chỉ nghĩ nên nói với em điều này. Anh không có ý phá hỏng mối quan hệ giữa em và anh chàng kia.”

Anh chàng nào nữa vậy, lời nói của anh ấy nhiều đến mức tôi không có thời gian để suy nghĩ về chúng. Anh lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn cạnh giường ngủ. "Thẻ này anh trả lại nguyên vẹn cho em.”



Bây giờ tôi có thời gian để suy nghĩ rồi nè: "Anh có muốn suy nghĩ thêm một lát không?"

"Anh mặt dày lắm mới tiếp tục giữ nó. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh đi trước nha."

Tôi không biết phải nói gì để ngăn anh lại, tôi chỉ có linh cảm rằng nếu tôi không làm gì cả, chúng tôi thực sự sẽ chia tay mãi mãi, rồi sau đó tôi đi tu luôn. Thế là tôi nắm chặt lấy tay anh ấy, tôi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của anh ấy nhưng vẫn nói:

"Ngày mốt… ngày mốt là sinh nhật của em, anh có thể đến được không?"

Buồn cười thật, ngày kia căn bản không phải là sinh nhật của tôi, kỳ thực còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật của tôi. Lâm Cảnh Chi đồng ý không suy nghĩ, dường như sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lâm, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mặc dù anh ấy vẫn thích phong cách trang điểm xấu xí của mình.

Tôi sợ anh ấy không đến dự tiệc sinh nhật của tôi (dù là giả) nên trưa hôm đó tôi đã ngồi xổm trước nhà anh ấy. Người mở cửa là một người đàn ông có khuôn mặt ngăm đen, tôi đã đoán trước nên đá anh rõ đau, tôi muốn có một khuôn mặt tự nhiên.

Anh buộc phải làm theo, đứng trước cửa phòng tắm nhìn anh từ từ lấy nước rửa mặt, anh ngoan như vậy khiến tôi mơ tưởng sau này anh sẽ cưng chiều tôi như công chúa.

Anh vừa lau mặt vừa hỏi tôi, lời nói đầy cám dỗ khiến tôi muốn phạm tội: "Sao em lại quay về với anh? Em không sợ bạn trai của em tức giận sao?"

Lần trước anh ấy toàn nói những lời khó hiểu, ai là của tôi... À, hình như tôi biết rồi, bình dấm đã bắt đầu lên men. Sự hiểu lầm này có chút không tốt, nếu không giải thích rõ ràng thì sẽ là vô tâm, nếu giải thích tốt sẽ giống như một kẻ cặn bã.

Bật chế độ giả điên thôi chứ biết làm sao: “Lúc đó em chỉ đang tức giận nên nói thôi. Em và anh ta không liên quan gì cả, chỉ là giao dịch tiền bạc thông thường mà thôi.”

Anh ấy nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy và không nói gì. Tôi nhận ra lời nói của mình có gì đó không rõ ràng, lập tức sửa lại: “Không, em trả tiền để anh ấy hát cho em nghe…”

Lâm Cảnh vẫn nhìn tôi, không nói gì, càng nói tôi càng thấy kỳ lạ hơn.

Tôi có chút lo lắng: “Anh không thể nghi ngờ tấm lòng chung thủy của em. Thứ em thích chính là khuôn mặt của anh, trên đời này có ai đẹp hơn anh không? Anh yêu em nghĩ cho em nhiều như vậy, làm sao em có thể yêu người khác được."

Sao tôi vô thức lại bắt đầu đọc thuộc lòng mấy câu văn chương sến súa nữa rồi.Tôi ngậm miệng lại và không muốn nói thêm gì nữa.

Lâm Cảnh Chi mỉm cười, xoa đầu tôi y hệt lúc trước: "Được rồi, anh hiểu rồi."

Vì là sinh nhật giả nên cũng không có nhiều người đến. Nhưng không ngờ bạn tôi lại gọi anh chàng đẹp trai kia đến dự chung, Lâm Cảnh Chi im lặng liếc nhìn cô ấy thêm vài cái. Bạn tôi không biết gì về chuyện đó, còn hào hứng ôm cổ tôi thì thầm: “Được rồi, mình nói cho cậu biết, dựa trên sở thích của cậu, làm sao cậu có thể thích người đàn ông xấu xí mặt đen lúc trước?

Thánh phá game xuất hiện rồi, không dễ gì mới giải thích được với anh iu mà: "…"

Bản thân người đàn ông mặt đen xấu xí: "..."



Tôi cười vài tiếng rồi thì thầm vào tai cô ấy: “Anh ấy đấy."

Bạn tôi không ngờ đến, trợn to mắt nhìn tôi: "Anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ khi nào? Người mà lần trước cậu tìm cũng có nốt ruồi?"

Tôi nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô ấy lại, khô khốc nói: "Mình biết cậu muốn ăn thịt nướng. Nào, chúng ta ra ngoài nướng thịt với mọi người đi!"

Lâm Cảnh Chi chỉ cười không nói lời nào, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy bạn tôi chịu rời đi. Bên ngoài mùi khói nồng nặc nên tôi không ra ngoài. Trong khi mọi người đang bận rộn nướng thịt bên ngoài thì Lâm Cảnh Chi ngồi cạnh tôi và nói với giọng rất nhẹ nhàng:

"Anh biết hôm nay không phải sinh nhật em, nhưng hôm nay anh đã đến chùa Linh Ẩn để cầu An, Phật dạy hôm nay là ngày tốt để đi du lịch, kết hôn và… tỏ tình.”

Tôi choáng váng và có một linh cảm không thể giải thích được. Nhưng tôi không dám xác nhận, tôi sợ phạm sai lầm lần nữa.

Lâm Cảnh Chi đùa nữa, anh nhìn chiếc bánh sinh nhật có nến rồi nhẹ giọng nói: “Mặc dù không phải sinh nhật của em nhưng em không thể lãng phí cơ hội được. Chúng ta hãy ước một điều đi.”

Tôi từ nhỏ đã không thích bánh kem, thông thường trong tình huống này, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ước một điều. Ngoài ra, hôm nay không phải là sinh nhật thật của tôi nên khi nhắm mắt ước nguyện, tôi vẫn cảm thấy có chút tội lỗi. Phật ơi, thấy con mấy chục năm leo núi thắp hương cho người, xin hãy bảo vệ con! Cầu trời cho tôi có cơ hội thực hiện được tâm nguyện của mình với anh chàng đẹp trai trước mặt này.

Khi nhắm mắt lại, các giác quan khác của tôi sẽ nhạy bén hơn, chẳng hạn như tôi cảm nhận rõ ràng có vật mềm mềm nào chạm vào môi mình. Tôi kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy lông mi của Lâm Cảnh Chi hơi rũ xuống, che mất hai nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt.

"Không phải em đã nói như vậy sao? Khi ai đó nhắm mắt lại là đang chờ đợi một nụ hôn."

Anh mỉm cười làm tâm trí tôi bối rối.

Ngay ngày hôm sau, chúng tôi đã cùng nhau đi đăng ký kết hôn. Thật ra thì anh và Lâm Kỳ An đã lừa ông cha cầm thú kia được một công ty nhỏ, cũng đủ để chúng tôi có thể sống. Khi tôi gặp lại mẹ thì không ngờ anh đã thông báo cho bà biết hết rồi. Lần đầu tiên tôi mê trai thành công, cũng quá là lãi rồi.