Anh Chỉ Muốn Nắm Tay Em Thôi

Chương 3




Gavin lợi dụng đôi môi Sabrina đang hé mở vì ngạc nhiên để miết lưỡi anh lên mặt lưỡi trơn mượt của cô. Tiếng thét phản đối vừa phát ra đã bị anh nuốt gọn. Nhưng khi anh còn chưa chịu thả cô ra, cú sốc khiến Sabrina đờ người đã dịu dần, đôi tay đang chặn trên ngực anh thả lỏng, luồn vào trong lóp áo, ôm chặt lấy anh. Gavin thấy tim mình đập đầy mãn nguyện.

Anh không ngờ cuộc đổi chác bất đắc dĩ lại có cảm giác tuyệt vời thế này, vị ngọt của món bánh, vị nồng của món cay cùng sự nóng bỏng của đàn bà tác động mạnh không kém gì cú đâĩp móc của một tay quyền anh, khiến đầu óc anh choáng váng.

Lạy Trời, lẽ ra anh không nên có cảm giác ham muốn một người phụ nữ bị gán cho mình như một điều kiện mua bán, nhưng rõ ràng giữa cả hai có gì đó. Sức hấp dẫn này có thể chỉ là thoáng chốc, nhưng lúc này nó đê mê và đáng khám phá hơn anh nghĩ.

Cô đáp lại nụ hôn đó, mới đầu còn dè dặt, chỉ là những đợt run rẩy của đôi môi cô trên môi anh, rồi càng ngày càng ép mạnh hơn, khao khát hơn. Tay cô trượt lên trên cho tới khi những đầu móng cắt gọn gàng khẽ chạm vào quai hàm anh. Những đầu ngón tay lạnh toát trên lớp da nóng bỏng, nhưng nụ hôn của cô rất nồng nhiệt. Anh vòng tay ôm ngang hông, xốc cô dậy, quỳ thẳng trên hai đầu gối. Cô tì người lên khuôn ngực anh, hai tay bấu chặt lấy bờ vai.

Vừa thầm rủa lớp vải ngăn cách khi lưỡi hai người quyện lại và hơi thở hòa vào nhau, anh hôn sâu hơn, luồn tay qua những lọn tóc quăn thoạt nhìn tưởng xơ xác, thực ra lại rất mềm mại. Thế này không đủ. Không đủ không khí. Hay không có đủ cô. Cả người anh nóng rực lên sau lớp áo. Giá lúc này anh được áp vào tận da thịt cô. Anh lần lên chiếc khóa kéo dưới cằm cô.

Cô hốt hoảng, gạt tay anh ra rồi đột ngột giật nảy người lại, ngã bệt xuống nền đất. Đôi mắt cô mở tròn vì sợ hãi, hơi thở cả hai người dồn dập, phả thành những luồng khói trên khoảng không ngăn cách họ. Cô giật lùi trên tâm mền trảị, ngón tay ép chặt lên miệng, “Cái gì vậy?”

“Bằng chứng”. Anh chỉ nói được có vậy. Vị của Sabrina vương vất trên mặt lưỡi còn ướt, khiến anh chỉ muốn kéo cô xuống trên nền vải để được áp lên cả cơ thể cô.

Vẻ bàng hoàng của cô chuyển thành ngờ vực, “Bằng chứng gì?”

Máu anh từ từ dổn lên, làm hồi lại những tế bào thần kinh vừa bị nụ hôn với cô làm tê liệt, “Là em muốn tôi. Tin tôi đi, Sabrina, đây là tình cảm từ cả hai phía”.

Cô vừa lắc đầu vừa đứng bật dậy, "Không. Anh nhầm rồi. Tôi không muốn liên quan gì tới anh hết. Hay bất kỳ ai cũng thế. Đưa tôi về nhà đi, Gavin".

Nhưng hành dộng của cô trái ngược hẳn với những lời nói đó, vì ngay lúc này gò má ửng hồng và nhịp thở hổn hển hiện trên lồng ngực đã tố cáo cảm xúc đột ngột dâng trào trong cô. Có điều anh không muốn làm cô hoảng sợ. Nên anh từ từ đứng dậy, cố gắng không làm động tới phần nổi cộm sau khóa quần, "Chưa được".

"Vậy thì tôi đi bộ".

Không thể để cô đi được. Nhất là khi cuộc mua bán đã được thỏa thuận rồi. Cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý gặp anh nữa, chứ đừng nói là dồng ý kết hôn. Mà lúc này, cuộc hôn nhân cũng không còn giống án tử hình như trước kia nữa.

Anh tóm lấy khuỷu tay cô, "Không nên đi bộ ra đó. Đường xa mà trời lạnh lắm. Tôi đưa cô lên đây để thăm hầm mỏ mà. Xem một chút thôi, rồi tôi sẽ chở cô về".

Cô nhìn quanh một hồi như muốn tìm lôi vào hầm. Hay nói đúng hơn là lối thoát.

Anh giữ chặt hai vai cô xoay sang bên trái, rồi chỉ. Cô cứng đờ người trong đôi bàn tay anh, "Lối vào ở sau rặng thông kia. Tôi trồng chỗ đó hồi mười mấy tuổi để che lối vào hang đấy".

Cô vừa nói vừa hất tay anh khỏi người, "Tôi đã xem mỏ cũ rồi. Cả vùng đầy rẫy những chỗ thế này. Khỏi cần xem thêm nữa làm gì".

"Kể cả việc ông bà cô đã có thời thăm thú chỗ này cũng không đáng gì sao?"

Cô cắn môi, máu tò mò bắt đầu nổi lên; cuối cùng, cô đành dợm bước, hai tay thọc sâu vào túi, “Là ông kể lại à? Anh có nói ông nội sở hữu chỗ này rồi, nhưng sao lại biết chuyện ông hay bà tôi từng lui tới đây?”

“Sau khi khám phá ra chuyện ông Henry sở hữu hầm mỏ này, tôi chợt nhớ ra ngay cái tên viết tắt khắc ở trên xà là của ông, rồi lúc nghe nói tên bà cô là Colleen, tôi đoán luôn được những chữ cái xếp ngay bên cạnh đó”.

“Chắc một mình ông khắc cả hai tên”.

“Cứ vào rồi xem có đúng không”.

“Tôi gọi rồi hỏi ông luôn cũng được chứ sao”. Nói rồi cô rút điện thoại ra.

“Ở trên này mà có sóng thì cũng yếu lắm”.

Cô xem màn hình, cau mày, rồi dúi nó lại vào trong túi. Mắt cô nhìn đầy nghi hoặc, “Hay là định cho tôi xem chữ do chính tay anh khắc?”

Lòi buộc tội của cô làm anh đột nhiên phá ra cười. Sabrina vốn đã khó nuốt, mà lại còn không ưa anh nữa. Thắng được cô gái này không phải là chuyện dễ, “Đúng là hồi còn vắt mũi chưa sạch tôi có dùng mánh đó. Nhưng bây giờ tôi chẳng cần đến một kho chuyện ma với một cái hầm vừa lạnh vừa tối để có được đàn bà đâu”.

Cô khoanh tay lại, “Thế mà hai ta lại ở đây. Đã cho anh ghi điểm vì chuyến dã ngoại rất đặc biệt, hóa ra lại là trò tán tỉnh thường ngày của anh à?”

Trúng tim đen rồi, “Đây là chỗ tôi rất thích. Tôi chỉ muốn chia sẻ với cô. Đeo găng vào đi, rồi tôi sẽ cho cô tham quan một chút về nguồn gốc... của cô. Của chúng ta”.

Cô chuyển chân, ngoái lại nhìn con đường phía dưới, thở ra một hơi lạnh buốt, rồi vớ lấy đôi găng, “Nhanh lên”.

Nếu cô chỉ tò mò bằng phân nửa mức anh mong đợi thì càng không thể “nhanh” được. Anh còn rất nhiều điều cần biết về người sắp làm vợ mình, mà muốn truy xem ông già kia có lừa anh lấy một ả lập dị không, chỉ còn cách tiếp cận Sabrina, “Đi theo tôi”.

Anh bước vào miệng hầm chạy ngang thông qua vách núi, thắp chiếc đèn dầu để sẵn ở lối vào, “Thỉnh thoảng có mấy con dơi, nhưng chúng không làm gì đâu”.

Cô giật mình liếc sang phía anh, “Mong rằng đây không phải mánh lới của anh để đụng vào tôi thêm lần nữa”.

Thông minh đấy. Anh phải nghiêng đầu né một cái xà ngang để không bị phát hiện lúc đang cười, “Phải hay không thì cô sẽ tự biết thôi. Đi sát theo tôi, cẩn thận kẻo bị đập đầu. Mỏ này nhỏ, nhưng tôi không muốn cô đi lạc đâu”.

“Vâng ạ, cảm ơn. Tôi có cần rải vụn bánh mì không đây?”

“Không cần, trừ phi muốn thú hoang mò tới tìm cô”.

Cô hốt hoảng lùi lại.

“Tôi sẽ trông nom cô cẩn thận, Sabrina ạ. Đi nào”.

Anh đã quen với bóng tối hắt ra từ chiếc đèn, nhưng Sabrina thì chưa. Thi thoảng cô lại giật nảy mình rồi luống cuống xô lại gần anh hơn.

Đến đoạn hầm thông gió đầu tiên, cô dừng lại, ngước lên cái lỗ đen ngòm rồi nhìn xuống, giậm mạnh chân, “Không ngờ chỗ này cũng có sàn gỗ”.

“Mặt sàn rắn giúp đẩy xe goòng ra dễ hơn. Mấy tấm ván bám tốt vì trong này khô mà thoáng mát. Nếu tới thăm các khu mỏ to hơn, cô sẽ thấy ở đó có đường ray. Còn ở đây, dù đã được kị nội tôi giúp dựng giàn chông, phần lớn cũng chỉ đủ cho một người thao tác”.

Cô nhìn những khung gỗ vuông vức đầy cảnh giác, “Giàn chông này chắc chắn cỡ nào?”

Nghe vẻ sợ sệt trong giọng cô, Gavin dừng lại, làm cô mất đà, suýt lao vào người anh. Luồng sáng tù túng buộc họ phải đứng sát nhau. Cô ngước nhìn lên, đôi mắt tròn to, cặp môi hé mở, cảm xúc trong anh dâng trào. Phải chật vật lắm anh mới có thể kìm cho mọi việc đi chậm lại, nhất là khi trên miệng và trong đầu anh vẫn còn vương vị ngọt của Sabrina. Nếu giờ buông theo cảm xúc, anh có thể sẽ làm cô sợ.

“Hồi còn nhỏ tôi thường ở đây hàng giờ liền, lúc làm kỹ sư được một thời gian, thậm chí còn tới chỗ này thường xuyên hơn. Hầm mỏ này an toàn lắm. Còn đã xuống lòng đất thì lúc nào chẳng có rủi ro”. Gavin nói với cô để cố kìm cảm giác cồn cào lại.

“Anh lại làm tôi sợ rồi đấy”.

“Đừng sợ. Trừ phi có động đất - mà cái đó cũng khó xảy ra - còn lại cô vẫn sẽ an toàn. Từ lúc trở về, tôi đã đến chỗ này rất nhiều lần để kiểm tra xem có vị khách không mời nào ngủ đông ở đây không rồi”. Anh không có mục đích gì khi nói ra câu này, nhưng cô vẫn giật mình và chúi lại gần hơn.

Sabrina trừng mắt, “Đừng nói nữa. Nhưng này, tôi cảnh cáo anh, Gavin Jarrod, nếu có bất kỳ con gấu hay con gì khác mò tới, tôi sẽ đẩy anh cho chúng xơi tái rồi chạy thoát thân đấy”.

“Cảm ơn vì đã báo trước”. Yêu một cô gái tính khí nóng nảy thế này chắc chắn sẽ thú vị lắm đây. Anh dẫn cô tới khu vực mới nhất của hầm mỏ, “Nhiều mỏ có hố sâu hoặc giếng mù dốc đứng. Các cụ tôi đã san hầm khá bằng phẳng, nhưng vẫn còn rất nhiều hầm ngang để ta khám phá”.

“Hầm ngang?”

“Các ngõ cụt trong mỏ. Chỗ ông cô để lại vết khắc là ở phía trước, bên tay phải kia”. Anh giơ cao chiếc đèn, chiếu rõ chỗ ngoặt họ đang tới gần, “Cái tên thứ hai có độ sâu và hình dạng khác so với tên đầu. Trông có vẻ không phải do cùng một người viết”.

Cô tiến lại gần, lối đi hẹp nên hai người áp sát nhau. Thoáng ngửi thấy hương hoa tỏa ra từ người cô át đi mùi đất trong hầm, lập tức các mạch máu trong cơ thể anh đập rộn lên. Cô lột một bên găng, đưa ngón tay viền ba chữ khắc tiếp theo, “CDC Colleen Douglas Caldwell. Đúng thật. Đây là tên viết tắt của bà. Bà lúc nào cũng thêm một trái tim nhỏ thế này đằng sau”.

Anh ước giá như lúc này được luồn tay cuộn một lọn tóc của cô, nhưng giờ phải tập trung vào mục đích đưa Sabrina tới đây, “Hồi tôi đi học đại học, vẫn chưa có chỗ này và cả chữ viết nữa, tôi nhớ là cũng không thấy chúng mỗi kỳ nghỉ về nhà chơi. Ông bà cô hẳn đã đào chỗ này khoảng sáu năm trở lại đây”.

“Bà tôi mất từ năm năm trước rồi”.

Trong giọng nói của cô nghe vẫn còn nỗi đau, “Cô gắn bó với bà lắm thì phải?”

Cô dè dặt rồi hạ tay xuống, như không muốn dứt bỏ mối liên kết này, “Suốt những tháng hè đó bà còn làm được hiểu hơn cả những gì mẹ tôi làm trong cả năm. Nói vậy không phải mẹ tôi không tốt. Chỉ là bà quá dam mê với các loài động vật vùng Bắc cực thôi”.

“Tôi xin chia buồn”. Anh rờ tay vào túi, lôi ra một con dao rọc giấy rồi bật lưỡi ra. Sabrina lập cập lùi lại, nỗi sợ hãi lóe lên trong ánh mắt. Chưa bao giờ làm cho cô gái nào sợ, vì vậy Gavin không thích cảm giác này chút nào.

Anh chìa cán dao cho cô, “Làm theo ông bà cô, khắc tên lên thanh xà đi”.

Vẻ cảnh giác trên mặt cô tan biến, thay vào đó là nét yếu mềm khiến mạch anh loạn nhịp. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng. Nhưng nếu làm vậy, anh sẽ lại hôn cô - và như thế chỉ càng khẳng định mối nghi ngờ của cô về việc anh giở mánh cũ là đúng.

“Cám ơn. Tôi cũng muốn thử”. Nói rồi, cô nhận lấy con dao từ tay anh.

Cô vừa làm vừa liếm môi. Cử chỉ ấy thật đáng yêu. Còn rất gợi cảm nữa. Trong ánh đèn lồng anh thoáng thấy vệt nước mắt ánh lên lấp lánh trong mắt cô rồi lăn xuống gò má. Anh chợt nhận ra kế hoạch kết hôn có thể làm cô bị tổn thương.

Nhưng ngoài việc tiếp tục, liệu anh còn lựa chọn nào khác? Cả gia đình đang trông đợi vào anh.

***

Cô phải tống khứ Gavin Jarrod đi, Sabrina đã quyết định như vậy lúc được hộ tống về tới tận cửa quán trọ khi chiều xuống. Nhưng việc cấp bách hơn là cô phải tránh không hôn anh thêm lần nữa.

Sợ hãi và mặc cảm tội lỗi quặn lên trong cô. Lúc còn ở trên núi, chỉ giây lát cô đã để mất tự chủ trong vòng tay của Gavin khi anh ôm cô và trong nụ hôn say đắm khi môi anh áp chặt vào môi cô. Cô đã bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ từ cơ thể cường tráng của Gavin, mùi của anh, vị của anh - những thứ đầy nam tính mà cuộc sống của cô đang thiếu vắng - và đam mê đánh thức cơ thể cô.

Vào lúc đó, cô đã quên Russell.

Cô đã quên tình yêu dành cho anh, quên những tổn thương mà sự ra đi của anh đã gây ra cho cô và lời thề cô đã nói khi đứng bên mộ anh rằng sẽ không mở lòng đón nhận một vết thương nào tương tự nữa.

Quyết tâm giữ khoảng cách với Gavin, cô đứng khựng ngay bậc cửa, quay lại rồi chìa tay ra, “Cảm ơn vì bữa trưa và vì đã chỉ cho tôi hầm mỏ”.

Mắt nhíu lại, anh nhìn chăm chú cánh tay, rồi thăm dò nét mặt cô, “Không có gì”.

Những ngón tay dài và ấm áp của anh nắm lấy bàn tay cô, nhưng thay vì bắt rồi thả ra, anh níu cô lại gần rồi hạ thấp đầu. Tim cô đập loạn lên vì hoảng sợ. Cô cúi gằm xuống để tránh nụ hôn của anh, nên môi Gavin đặt lên đúng thái dương cô. Cô cố lùi lại phía sau, nhưng bị nắm tay rắn chắc của anh giữ lại, rồi anh khẽ đưa môi mơn trớn trên má cô. Cô chợt rùng mình trấn tĩnh, cố hớp vài hơi khí lạnh mùa thu để làm mình tỉnh táo.

“Dừng lại, Gavin”, cô càu nhàu, đẩy anh ra bằng tay còn lại. Làm sao cô có thể nói với một người rằng anh ta đã làm cô tê liệt và cô thích cảm giác này?

Không nới lỏng tay, Gavin từ từ đứng thẳng người, “Tôi muốn đưa cô đi chơi nữa - chắc lần sau là tới nhà hàng cô kể lúc trước - trên thực đơn không ghi giá và một danh sách dài toàn rượu”.

Cô chớp mắt. Anh đang đùa hay thật? Anh nhìn trực diện này không có vẻ đang pha trò. Nó có gì đó đáng sợ hơn thế - sự thèm khát. Sự hoảng hốt làm cả người cô nổi gai, rồi nóng bừng lên, khiến da cô trở nên nhạy cảm cực độ.

“Thật sự tôi... hôm nay... Xin lỗi. Không ạ, cảm ơn anh”. Cô thốt lên một cách rời rạc trước cái nhìn hau háu của anh như thể muốn ngấu nghiến lấy đôi môi... và cả người cô.

“Tôi không bỏ cuộc dễ dàng như thế đâu, Sabrina. Chúng ta có điều đáng để tìm hiểu về nhau đấy”.

Dù đã thất bại trong việc tìm ra điều Gavin muốn ở ông nội, cô cũng không dám đi đâu với anh chàng này nữa. Hỏi trực tiếp dù sao vẫn an toàn hơn. Cô sẽ moi bằng được bí mật từ ông, “Chúng ta không có điểm gì chung cả, ngoại trừ việc có tổ tiên định cư ở đây vào cùng thời điểm”.

Miệng anh nhếch lên thành nụ cười nửa miệng rất hấp dẫn, “Có vẻ cô thích thách thức người khác thì phải?”

Cô dứt tay mình ra rồi vòng hai tay ôm lấy bụng, “Đây không phải là thách thức. Tôi biết anh rất tốt, nhưng giờ tôi không có thời gian để giao lưu. Từ giờ tới thời điểm bắt đầu mùa du lịch còn nhiều việc phải làm lắm. Đi mà chơi với mấy con thỏ non ở khu nghỉ dưỡng chỗ anh ấy”.

“Tôi không hứng thú với khách trọ. Tôi thích cô cơ”.

Ruột gan cô lại quặn lên trước ánh mắt chăm chú cùng giọng nói khàn và trầm của anh. Cô lắc đầu, “Chào anh, Gavin”.

Cô đưa tay về phía sau dò tay nắm cửa, nhưng cô chưa kịp rờ thấy nó thì cánh cửa đã bật mở.

“Sabrina, đừng để cậu ta đứng ngoài trời lạnh thế. Mời cậu ta vào đi” ông nội nói.

Cô định cãi lại, “Ông, Gavin phải đ...i”.

“Cảm ơn, ông Henry. Cháu rất vui lòng ạ”. Gavin phớt lờ sự phản kháng của cô, tiến về phía trước, buộc Sabrina phải lúng túng đứng sang một bên để nhường đường. Lại gì nữa đây?

Ba người đứng trong tiền sảnh với cảm giác căng thẳng rất kỳ cục và khó hiểu. Sabrina có thể cảm nhận được ánh nhìn của ông nội và Gavin đổ dồn về phía mình. Cô không biết họ đang chờ đợi gì, nhưng cô cũng không nghĩ ra cách nào để lánh đi.

Gavin quay sang phía ông cô, “Tôi đang tìm cách thuyết phục Sabrina đi ăn tối cùng”.

Ông gật đầu, “Được. Ta đang thích món thịt om còn thừa bữa trước, nên tối nay con bé cũng không cần phải nấu nướng gì”.

“Ông”, Sabrina khẽ kêu lên phản kháng, “Cháu vừa mới bảo với Gavin là nhà còn nhiều việc cần làm để chuẩn bị cho khách trọ lắm rồi”.

“Lúc trước cháu cứ nằng nặc đòi thuê người làm, giờ nếu ta thuê thì chắc không bận nữa chứ?” Ông nhìn sang Gavin, “Cháu có biết ai quen dùng đồ điện mà rảnh được mỗi ngày vài giờ trong suốt ba tuần tới không?”

“Tất nhiên là cháu biết. Cháu đây”.

“Không”, Sabrina chi còn biết hét lên vì hoảng sợ, “Ta thuê ai đó trong vùng thôi. Thuê người cần tìm việc ấy ạ”. Cô ném sang phía ông nội một cái nhìn đầy cảnh báo - nhưng hình như không được ông đếm xỉa đến.

Gavin nhún vai, giơ hai bàn tay lên, “Tôi đang cần tìm việc. Không phải vì chuyện tiền nong, mà vì tôi đang ngứa ngáy chân tay khi ở khu Ridge chẳng có việc gì làm. Ớ đó có cả một đội ngũ nhân viên rồi. Họ đâu cần tôi nữa. Tôi xin nhận bất kỳ khoản lương nào nếu được mọi người tín nhiệm”.

“Như thế có phải tốt không”. Sabrina không thích cái giọng tỏ ra sung sướng của ông chút nào.

“Cháu vẫn muốn thuê dân trong vùng hơn, ông ạ”.

Gavin mỉm cười, “Tôi chẳng phải là dân trong vùng thì là gì, tôi sinh ra và lớn lên ở Aspen này đấy nhé”.

Cô nghiến răng, “Anh thừa hiểu ý tôi là gì. Trong thị trấn còn nhiều người thất nghiệp đang cần thu nhập kia kìa”.

Ông nội vỗ lên vai Gavin, “Thật mừng được cậu giúp. Nếu tối nay hai đứa không ra ngoài thì cậu ở lại dùng bữa cũng được. Khi tôi đọc xong cho cậu bản liệt kê của Sabrina, thì có lẽ con bé đã nấu xong rồi. Nó nấu ăn được lắm. Colleen của tôi dạy nó đấy”.

Sabrina chỉ muốn thét lên. Thứ duy nhất cô muốn nấu cho Gavin Jarrod là thuốc độc, “Cháu nghĩ Gavin còn có việc khác hay ho hơn để làm đây ạ”.

“Tối nay tôi rảnh mà”. Con chuột đầu lợn này trả lời với vẻ vô tội mà cô không thể tin được lấy một giây, “Ông Henry, cho cháu xem danh mục đó đi, để xem cần đồ nghề dụng cụ gì, sáng mai cháu ra cửa hàng vật liệu xây dựng ngay ạ”.

“Nghe hay đấy”, ông cô nói, rồi thoắt quay người đi về phía phòng làm việc. Động tác ấy phải lâu lắm rồi Sabrina chưa nhìn thấy ở ông.

Bị Gavin bám gót tận ba tuần với cô đúng là thảm I họa, còn tia nhìn lóe lên trong mắt anh mỗi khi tủm tỉm cười chứng tỏ anh biết rõ mình đang làm cô tức anh ách và rất khoái chí về điều đó. Anh đi theo ông cô. Nếu có cái chảo gang của bà trong tay, cô đã lẳng vào đầu anh lâu rồi.

Vì ông nội và để hoàn thành xong mọi việc quán trọ đang cần gấp, cô sẽ chịu đựng tay Gavin này. Nhưng chỉ thế thôi. Không có hẹn hò gì nữa hết.

Và cũng không bao giờ có thêm nụ hôn nào nữa.

“Cháu đưa Sabrina tới khu mỏ”, Gavin kể với Henry khi ông lão đang bới tìm trong đống giấy chất đầy trên bàn làm việc.

Cằm ông Henry nghếch lên. Ông liếc nhìn Gavin qua hai gọng kính mạ vàng, “Cậu làm vậy để làm gì?”

“Phải nịnh nọt thì cô ấy mói chịu đi chơi cùng cháu. Lúc nào cô ấy cũng bướng bỉnh thế à ông?”

“Con bé kiên quyết như thế là vì cuộc đời đã biến nó thành ra như vậy. Cũng không hẳn là xấu. Ta lại nhớ Colleen. Thời xưa bọn ta gọi đó là gan góc, và ai cũng muốn vợ mình có được cá tính ấy. Những người không như vậy thì thường không ở lại được lâu dài”.

Lời tuyên bố ẩn chứa sự cảnh cáo. Gavin đã giữ Sabrina ở lại khu mỏ hơn dự tính tận một giờ, vừa đưa cô đi xem các đường hầm và giải thích quy trình đào mỏ, vừa tra hỏi cô một cách tinh vi, nhưng moi được tin từ Sabrina là điều gần như không thể.

“Điều gì khiến Sabrina rắn rỏi như vậy?”

“Cái đó cậu phải tự tìm hiểu chứ. Ta không bày sẵn cho cậu đâu. Ta chỉ giúp đến mức thuê cậu làm cho quán trọ thôi. Nếu thích con bé, cậu phải tìm cách thuyết phục được nó, mà nói thẳng là không dễ dàng gì đâu. nhưng chúng ta đã thông nhất lý do của cuộc trao đổi này chỉ hai chúng ta được biết. Cậu đã bép xép gì ra rồi hả, Jarrod?”

“Không ạ. Cháu chỉ muốn càng thành thật với Sabrina càng tốt, mà vẫn không vi phạm thỏa thuận của ông và cháu. Cháu đã bảo cô ấy là ông đồng ý bán cho cháu mảnh đất, chứ không nói gì về điều kiện mua bán cả”.

Caldwell nhìn sâu vào mắt anh đầy nghiêm khắc, “Thế chắc là được rồi. Lúc nào cậu ký vào giấy đăng ký kết hôn, ta sẽ ký vào chứng từ”.

Henry lấy ra một mảnh giấy rồi đưa cho Gavin. Cả trang đầy nét chữ con gái mềm mại nắn nót. Chữ của Sabrina. Gavin nhìn qua danh mục một lượt. Không có gì to tát, “Thế này không mất ba tuần đâu ạ”.

“Thế thì cậu làm việc chậm thôi, còn tấn công Sabrina nhanh vào”.

Anh còn biết làm thế nào với mùa đông lạnh giá đang gần kề và cả tính cố chấp của ông già này đây? Gavin hiểu nếu cam kết không được ký sớm, sẽ phải đợi tới tận mùa xuân sang năm mới động thổ được. Trì hoãn nghĩa là sẽ phải ở lại Aspen lâu hơn, mà chuyện đó không được phép xảy ra. Vì các ông anh, Gavin mới ở lại hết năm, đừng hòng lấy thêm của anh một ngày nào nữa.

Ông già cười khùng khục, “Phải công nhận, chuyện này xem ra hay đấy”.