Anh Chỉ Muốn Em

Chương 34: NHỚ ANH




Edit: Bunny

Beta: Sani

Mới sáng ra cả công ty Giải trí Hoa Nhất đã thảo luận sôi nổi.

“Này anh ta đẹp trai quá! Lại còn trẻ nữa chứ!”

“Hơn nữa cũng rất có khí chất! Dù có hơi lạnh lùng, vừa nãy đi dọc đường không thấy anh ta cười lần nào, không biết có phải tâm trạng không tốt không?”

“Lạnh lùng như thế mới tốt! Mọi người nhìn anh ta trẻ như vậy, nếu không điềm tĩnh lạnh lùng thì sao quản lý được người khác, tôi cảm thấy anh ta rất mạnh mẽ.”

“Tìm được rồi!” Có người cầm điện thoại kích động nói. 

“Hoắc Cận Hành, con trai thứ hai của chủ tịch Hoắc Chấn Xuyên tập đoàn Quân Dục, là người nhà họ Hoắc! Là chi trưởng! Tốt nghiệp Đại học A, năm nay mới hai mươi bốn tuổi.” 

“Quân Dục…”

“Nhà họ Hoắc…”

…. 

Hạ Thụ ngồi ở phòng trà ngẩn ra, cuộc thảo luận như những mảnh vỡ rời rạc rơi vào tai cô, nghe cũng không rõ ràng. 

Tiểu Na đi đến bên cạnh cô, thấy cô đang ngẩn ngơ, lặng lẽ thì thầm vào tai cô rồi nói to: “Chị Hạ Sấu.” 

Hạ Thụ giật mình, hoảng sợ vỗ ngực: “Tiểu Na, em làm chị sợ đó.” 

Tiểu Na cười: “Chị Hạ Sấu đang nghĩ gì vậy?”

Hạ Thụ lắc đầu.

Lúc này cổ đông mới đang ở trên tầng ký thỏa thuận cổ phần, không lâu sau có người đến nói trợ lý có thể rời đi được rồi. Hạ Thụ và Tiểu Na cùng ra ngoài. 

Trong lúc chờ thang máy, Hạ Thụ ngập ngừng hồi lâu nhưng vẫn nói: “Tiểu Na, em đi trước đi, chị quên chút đồ.” Khi cô quay lại khu làm việc, tình cờ gặp Abel.

Ngẩng lên thấy Hạ Thụ, anh ấy mỉm cười rồi chào: “Tiểu Hạ, em chưa đi hả?”

Anh ấy đi về phía văn phòng của anh ấy.

Hạ Thụ gọi: “Anh Abel” 

Abel dừng bước: “Sao thế?”

Cô hơi bối rối, miết ngón tay vào mép quần áo, lông mi dài khẽ chớp: “Em có chuyện này muốn nói với anh.” 

Abel nhìn thái độ của cô có hơi không bình thường, hơi khó hiểu, quan sát cô rồi mỉm cười gật đầu: “Được, đến văn phòng của anh rồi nói.”



“Từ chức?!”

Trong văn phòng, Abel chưa kịp ngồi nóng ghế, lại vì hai từ này mà sốc đến mức đứng lên.

Không nghĩ rằng phản ứng của anh ấy lại lớn đến vậy, Hạ Thụ cười áy náy: “À, Abel, đừng lo, em chỉ là báo trước thôi, em sẽ đợi trợ lý mới đến, bàn giao lại công việc, về phía tiểu thư Tần em sẽ tự mình giải thích, chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho anh.” 

“Không, không!” Abel sốt ruột bước hai bước đến trước mặt cô, “Khoan nói đến chuyện đó đã, sao em lại rời đi? Có chỗ nào không hài lòng sao? Hay tiền lương không hợp lý? Hay có người bắt nạt em?” 

“Em…” 

Nói đến chuyện bị bắt nạt, Abel vỗ trán phát hiện ra điều gì đó, một tay chỉ ra ngoài, “Có phải thằng Tần Dã lại bắt nạt em đúng không? Mẹ nó…”

Anh ấy nói xong liền hầm hừ tức giận đi ra ngoài,  Hạ Thụ thấy thế thì giật nảy mình, cô vội vàng ngăn anh ấy lại. 

“Không phải, không phải đâu anh Abel!”

Cô không thể nhịn cười, kèm theo một chút bất lực. 

Nhưng cũng có phần vui mừng.

“Không phải, Abel, không có ai bắt nạt em hết, Tần Dã cũng không, chỉ là chuyện cá nhân của em thôi.” 

Chẳng qua là cô chẳng biết phải đối mặt với Hoắc Cận Hành như thế nào. 

Từ ngày biết anh quen biết Tần Dã, bắt gặp anh ở bên ngoài khu ghi hình, cô đã nghĩ đến chuyện nghỉ việc. 

Cô không muốn chuyện tình cảm xen vào công việc, càng không muốn vì chuyện cá nhân mà làm hỏng việc. Kể cả chỉ có một chút liên quan đến, dù đó là bạn anh.

Chẳng qua cô không nghĩ là nhanh như vậy, nghĩ là sẽ định hình lại thói quen của Tần Dã rồi nói sau. Nhưng cô không ngờ anh lại chính là cổ đông mới của công ty. 

Abel không đồng ý, “Không, nhưng, nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết!  Nếu như vậy, nếu em có việc cá nhân, em có thể nghỉ phép rồi giải quyết bất cứ lúc nào mà, được chứ? Anh sẽ giữ lại vị trí cho em, không cần từ chức. Nếu em có gì khó khăn, công ty sẽ giúp em.”

“Nhưng…”

“Hoặc là!” Abel vỗ đùi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt anh ấy sáng lên, “Hạ Sấu, em chuyển thành làm người đại diện đi.” 

“… Hả?” Hạ Thụ sửng sốt, ngây ra nhìn anh. 

Anh ấy đi đến bàn làm việc rồi lấy ra một tập tài liệu. 

Abel biết nghề trợ lý ít có cơ hội phát triển, lương cũng thấp, nhưng lại đòi hỏi rất cao, cho dù làm tốt, cũng chỉ dừng lại ở đó. 

Bình thường thì lúc đăng tuyển dụng, có nhiều cô gái trẻ đến ứng tuyển cho vị trí trợ lý, nhưng họ cũng bỏ cuộc cũng rất nhanh. Đa phần đều là do tiền lương thấp và công việc vất vả.

Anh ấy đoán Hạ Sấu cũng vì lý do đó nhưng xấu hổ không muốn nói ra.

Nhưng người đại diện thì hoàn toàn khác. 

Anh ấy nói: “Em cũng biết đó, công ty chúng ta đang muốn mở rộng và phát triển hơn. Thực tế, từ hai năm trước, công ty đã chọn lọc thực tập sinh để đến Hàn Quốc ra mắt. Lúc này đột nhiên mở rộng nên công ty cấp bách tuyển dụng nhiều người, bất kể là trợ lý hay là người đại diện. Anh thấy em có điều kiện tốt, làm trợ lý thì đáng tiếc, nói cách khác, em có thể thử trở thành người đại diện.”

Anh ấy đưa tài liệu cho cô xem.

Hạ Thụ từ chối, “Không, không, không, không! Abel đừng đùa nữa, sao em làm người đại diện được.”

“Sao lại không? Nhìn em xem, rất nghiêm túc trong công việc, EQ cũng không thấp. Kể cả thằng nhóc thối Tần Dã em cũng trị được, nhiều người đại diện không làm được như em đâu. Hơn nữa, ai chẳng đi từ con số không? Coi như em là người mới, cũng dẫn dắt một người mới. Hơn nữa em làm việc dưới trướng anh, anh cũng sẽ giúp em.”

Hạ Thụ thấy việc này rất vớ vẩn, nói gì cũng lắc đầu từ chối. 

Abel nói đến mức khô cả miệng, cuối cùng nhét tài liệu vào tay cô, “Đừng vội từ chối, em xem qua trước đi, rồi cân nhắc.”

Hạ Thụ không còn sự lựa chọn nào ngoài mở tập tài liệu. 

Tài liệu nói về kế hoạch đào tạo cho người mới, và danh sách người dự định sẽ cho ra mắt. 

Hạ Thụ mơ hồ lướt xem, ánh mắt lướt qua một cái tên. 

Bỗng nhiên dừng lại. 



Ánh tà dương buổi chiều thật chói mắt. Hạ Thụ đi theo Abel vào văn phòng, cố điều chỉnh hô hấp của mình. 

Ngồi trong văn phòng là một cô gái trẻ, chỉ tầm hơn hai mươi. 

Nghe thấy có người đến, cô gái đứng dậy, cúi đầu gọi một tiếng: “Anh Abel”

“Ừ.” Abel cười: “Tiểu Vũ, người đại diện mới của em đã được sắp xếp rồi, hôm nay em có thể gặp, cũng làm quen luôn.”

Anh ấy nói, ra hiệu cho Hạ Thụ đi vào. 

Hạ Thụ nhìn cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

“Vũ Thuần.”

Cố Vũ Thuần trợn tròn mắt, hoàn toàn không dám tin, “Tiểu Mộc?!”

Lần này đến lượt Abel giật mình, nhìn tới nhìn lui cả hai người, “Hai người… Biết nhau sao?”

Hạ Thụ cười hối lỗi, “Xin lỗi, Abel, em chưa nói với anh là bọn em quen biết nhau. Vũ Thuần và em…”

Cô nhìn về phía Cố Vũ Thuần, ánh mắt mang nhiều điều phức tạp, “Bọn em là bạn tốt từ nhỏ.”

Abel đột nhiên hiểu ra, tại sao cô lại đột nhiên đồng ý sau khi thấy tên Cố Vũ Thuần. 

Mà vậy cũng tốt, người quen biết thì dễ làm việc chung hơn. Anh ấy hăng hái nói: “Được, vậy anh không cần giới thiệu nữa. Hai người nói chuyện trước đi, anh ra ngoài, cần gì thì cứ gọi.” 

Anh để lại không gian cho hai cô gái.

Cánh cửa kính vừa đóng lại, Cố Vũ Thuần nhanh chóng bước đến rồi nhìn cô thật kỹ, cứ ngỡ là mơ. “Tiểu Mộc? Thật sự là cậu sao, Tiểu Mộc! Mấy năm nay cậu đã ở đâu vậy? Đột nhiên biến mất mà không nói tiếng nào, không liên lạc được luôn! Bọn tớ cứ nghĩ là cậu đi du học rồi!”

Hạ Thụ cười, nhẹ nắm tay cô ấy, “Tớ không đi du học, ở Trung Quốc thôi. Không liên lạc với cậu là vì có vài chuyện, tớ xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ!” Cố Vũ Thuần nhìn cô, vành mắt đỏ lên. 

Cô nhìn ra chỗ khác. 

Hạ Thụ cười khúc khích rồi chọt má cô ấy, trêu cô ấy, “Đừng nói về tớ nữa, nói về cậu đi. Nhiều năm không gặp, sao chớp mắt cậu lại thành ngôi sao lớn thế này?” 

“Ngôi sao lớn cái quỷ gì!” Cố Vũ Thuần nói, “Diễn viên tuyến một ngàn tám trăm, không có lý tưởng gì.”

Năm đó gia đình Hạ Thụ gặp chuyện không may nghỉ học. Lúc đầu thì có liên lạc với Cố Vũ Thuần, sau đó lại đột nhiên cắt đứt liên lạc, nhà họ Hạ thì dọn trống không. 

Ban đầu Cố Vũ Thuần  còn thông qua ông nội cô ấy để tìm, nhưng vẫn không có kết quả. 

Kỳ thi đại học, cô ấy trúng tuyển vào một trường đại học ở Hải Thành.

Bởi vì nhớ Hạ Thụ từng nói muốn thi vào đại học A, kỳ nghỉ hè năm đó cô ấy đến Đế Đô tìm thử. Cô gặp người săn tài năng của Hoa Nhất ở trạm tàu điện ngầm, nói rằng cảm thấy điều kiện của cô ấy không tệ, muốn đào tạo cho cô ấy trở thành ngôi sao. 

Ngay lúc đó, cô ấy nghĩ mình gặp lừa đảo. 

Sau khi tìm hiểu thì mới biết là không phải, cô ấy cũng cảm thấy giới giải trí khá thú vị, hơn nữa cô cũng không thích học chuyên ngành kế toán lắm, thế nên cô ấy đến Hàn Quốc dưới áp lực của gia đình. 

Hạ Thụ yên lặng lắng nghe, nhìn cô gái sáng ngời và xinh đẹp trước mắt mình, đột nhiên cảm thấy hàng ngàn cảm xúc dâng trong tim. 

Quả nhiên là khác nhau. 

Vũ Thuần trong trí nhớ của cô là một nàng tomboy lúc nào cũng đi cùng cô, không câu nệ tiểu tiết, tùy tiện, dù xinh đẹp nhưng lại không biết cách ăn mặc. 

Thời gian bảy năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ. 

“Đúng rồi!” Cố Vũ Thuần đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, dừng chủ đề đó lại, “Tiểu Mộc, cậu gặp Tống Hành chưa?”

Nghe thấy cái tên đó giống như đã bị bụi thời gian vùi lấp, khiến tim Hạ Thụ hẫng một nhịp. 

Cô nhìn xuống, “Đã gặp rồi.”

“À, vậy được rồi, vậy tốt!” Cô ấy vỗ vỗ ngực, thở nhẹ, “Tớ còn nói trước đây cậu biến mất liền biến mất, làm sao mà ngay cả Tống Hành cũng không để ý, lúc đó cậu ấy còn về Thanh Thành tìm hỏi tớ, hai người không cãi nhau là được rồi.”

Hạ Thụ hoàn toàn chú ý chỗ khác, tim bỗng nhiên đập kịch liệt, “Cậu mới nói gì? Cậu ấy quay về Thanh Thành?” 

“Đúng vậy.” Cố Vũ Thuần nói. 

Có lẽ là vào tháng 1 của bảy năm trước. 

Cô ấy nhớ rõ rằng hôm đó là ngày thi, tuyết rơi nhiều. Lúc đó vừa đi đến cổng trường thì bị chặn lại bởi một thân hình cao và gầy. 

Khi cô ấy nhìn thấy Tống Hành, cứ ngỡ là ảo giác. 

Cũng không biết anh đã đứng chờ bao lâu, anh mặc quần áo phù hợp với thời tiết miền nam. Người rất gầy, môi anh hơi tím vì lạnh, hỏi cô ấy có biết tin tức gì về nhà họ Hạ không. 

Cũng rất lâu rồi, nên Cố Vũ Thuần cũng không nhớ lúc đó mình đã nói gì. 

Chỉ nhớ rằng tuyết rơi sau lưng làm gợi lên sự mất mát hằn trong ánh mắt của anh khi cô ấy nói điều đó. 

Tâm trí Hạ Thụ như bị chặn, não cũng chẳng hoạt động. Tim đập kịch liệt từ từ bĩnh tĩnh lại, nhưng lại như có gì đó đè nặng trong ngực. 

Cố Vũ Thuần tò mò, “Vậy tiểu Mộc, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Có hay không ~hả? Tớ nghe nói bây giờ cậu ấy là cổ đông công ty, rất đẹp trai! Như vậy cậu sẽ trở thành phu nhân của cổ đông đúng không?”

Cô ấy khoa tay múa chân, hôn một cái ôm một cái.

Hạ Thụ nói, “Lâu rồi bọn mình không gặp nhau.”

“Hả?” Cô ấy ngạc nhiên, còn muốn hỏi tiếp.

Hạ Thụ đột nhiên dang tay ôm chặt cô ấy, tựa đầu trên vai cô ấy.

Cố Vũ Thuần cứng đờ, biết đây là chuyện không nên nói, cô ấy đặt tay lên lưng cô ấy, vỗ về để cô cảm thấy thoải mái, “Được rồi, được rồi, không buồn, không buồn…”

“Vũ Thuần.” Mắt Hạ Thụ ươn ướt, không nhìn rõ phương hướng, “Mấy năm nay, tớ thật sự rất nhớ cậu.”

Cũng nhớ cậu ấy rất nhiều. 

Trước khi về nhà vào buổi chiều, Hạ Thụ đột nhiên nhận được tin nhắn từ Dịch Hiên, hỏi cô có thể mua trứng đem tới tiệm cơm Hiên Dương được không. 

Tiệm cơm Hiên Dương là quán ăn gia đình được ông nội Dịch mở, nằm ở ngay bên cạnh ngõ nhỏ, tên được đặt theo tên của hai người cháu trai, Dịch Hiên và Dịch Dương. 

Khi Hạ Thụ mới đến Đế Đô không tìm được việc, đã làm phục vụ ở đây vài ngày. 

Dù sao cũng thuê nhà của nhà người ta, cô sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt nhất có thể.

Tới tiệm cơm Hiên Dương thì hoàng hôn vừa xuống, ánh tà dương phủ kín trời.

Cô cười rồi đưa trứng cho cậu ta, “Này, Dịch Hiên, tôi mua bốn cân không biết đủ không, nếu không đủ thì tôi đi mua tiếp.” 

Cô gái cười lóa mắt tựa vầng sáng trong thời tiết lạnh, Dịch Hiên lung lay, vội vàng gật đầu, “Đủ, đủ, đủ rồi, thật ra là nhiều rồi, bao nhiêu vậy?” 

Dịch Hiên là chàng trai trẻ hai mươi tuổi, rất nhiều năng lượng. 

Theo ông nội Dịch thì cậu ta học không giỏi lắm, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không học nữa, ở nhà phụ quán cơm.

Gia đình cậu ta có rất nhiều phòng cho thuê, người cũng kiên định và có tài năng, chỉ vài năm mà việc buôn bán tiệm cơm rất phát đạt.

Sau khi nhận tiền từ Wechat, Hạ Thụ nói,”Vậy Dịch Hiên, nếu không còn việc gì thì tôi về trước. Tạm biệt.”

Cô xoay người rời đi, nhưng Dịch Hiên nhanh chóng ngăn lại, “Hạ Sấu, chờ một lát!”

Đường viền váy của cô xoay nhẹ như hoa dại trong khe đá, cô nhìn lại, “Sao vậy?”

“…” Dịch Hiên tự nhiên lại thấy xấu hổ. 

Dưới ánh chiều tà, mặt cậu trai có chút đỏ, dường như rất khó để mở miệng, nói chậm rãi và khó khăn. 

“Hạ Sấu, chị có người trong lòng rồi sao?” 

“Hả?” Hạ Thụ giật mình. 

“Thì là…” Cậu ta không dám nói thẳng, cũng không dám nhìn vào cô, nhưng mắt cậu ta sáng lên, “Hiện tại tôi thích một cô gái, tôi muốn tỏ tình, nhưng không dám nói thẳng. Tôi chỉ muốn biết con gái thích kiểu tỏ tình như thế nào? Mắc công lại biến khéo thành vụng.” 

“Vậy sao…” Hạ Thụ nghe xong rồi cười nhẹ nhàng. 

Mặt Dịch Hiên đỏ hơn nữa. 

“Ừ thì…” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hạ Thụ nói, “Tôi không biết, mỗi cô gái đều có một sở thích khác nhau, đúng không? Nhưng nếu đó là lời tỏ tình từ người mà cô ấy thích, thì tôi nghĩ rằng tỏ tình như thế nào không quan trọng, cô ấy đều sẽ thích thôi.” 

“Vậy chị có người trong lòng rồi!” Mắt Dịch Hiên mở to, nói, “Anh ta… Có tỏ tình với chị chưa?” 

Câu hỏi này làm Hạ Thụ sững sờ một lát, con ngươi di chuyển trong khoảnh khắc, “… Đã từng.”

Dịch Hiên: “À…” 

Dường như suy nghĩ đã bay về nhiều năm trước, Hạ Thụ thì thầm, “Tên anh ấy là Hoắc Cận Hành, nhà ở Nam Xuyên, sinh ngày 16 tháng 11 năm nay hai mươi bốn tuổi, lớn hơn tôi một tuổi…”

Chàng trai của cô, tựa gió mát và trăng sáng, không một vết nhơ, không hề tầm thường khiến cô vô tình phải lòng trong nhiều năm. 

Những bông hoa dại hơi run rẩy trong gió, Hạ Thụ bàng hoàng một lúc trước khi nhận ra mình vẫn đang nói chuyện với Dịch Hiên, sau đó tỉnh ra, “Xin lỗi Dịch Hiên, cậu vừa nói gì vậy?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của cô gái, Dịch Hiên đã kìm nén sự mất mát trong tim: “… Không có gì.”

Đầu năm nay, gia đình của Hạ Sấu đã thuê một căn nhà của nhà họ Dịch, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu ta thực sự không nghĩ nhiều về điều đó, cậu ta chỉ nghĩ rằng cô gái đó hiền lành và xinh đẹp, vì vậy không chú ý nhiều đến cô.

Tiếp xúc với nhau trong vài tháng, cậu ta cảm thấy rằng tính tình cô rất tốt, tươi sáng và vui vẻ, cô rất sẵn lòng giúp đỡ người khác.

Cậu ta biết rằng điều kiện của mình không xuất sắc gì, nhưng điều kiện gia đình cậu ta được xem như ổn đối với hầu hết mọi người trong Đế Đô, vì vậy cậu ta muốn thử.

Nhưng cậu ta không ngờ cô đã có người mình thích.

Dịch Hiên rất tiếc nuối, mặt trời lặn ở phía tây, vẽ thành một đường ranh giới rõ ràng ở giữa đường, một nửa ánh sáng và một nửa bóng tối.

Một chiếc xe màu bạc dừng trong bóng tối rất lâu.

Biểu cảm của Hoắc Cận Hành rất nhạt, ánh mắt của anh nhìn về phía bên kia đường.

Có một chàng trai và một cô gái đứng đó.

Mặc dù anh ở xa, không thể nghe những gì họ nói, nhưng anh có thể đoán được từ ánh mắt không thể che giấu của chàng trai kia.

Ngày trước, anh thường nhìn cô bằng đôi mắt như thế.

Cách 100 mét, anh nhìn chàng trai khác thổ lộ với cô.

Cửa sổ mở, gió thổi vào.

Anh khẽ vuốt góc áo của mình.

Ở xa xa, dường như họ đã nói xong, cô gái mỉm cười và vẫy tay với cậu ta, rồi rời đi.

Hoắc Cận Hành rũ mi xuống.

“Này! Cậu là ai, không được đậu xe ở đây!” Ngay lúc này, một người đàn ông đứng cạnh chiếc xe, hình như là ông chủ quán ăn bên cạnh hét to.

Hoắc Cận Hành có hơi giật mình.

Giọng nói dường như truyền đến tai cô gái đã đi xa, và cô ấy nhìn lại một cách vô thức.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người bắt gặp nhau, nhịp tim của Hoắc Cận Hành đột nhiên trở nên rối loạn không kiểm soát được. Anh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt mở to kinh ngạc, trong chốc lát, đột nhiên muốn cô đến đây, liệu cô sẽ đến chứ?

Người bên ngoài xe bắt đầu gõ vào cửa sổ, “Này! Cậu có nghe thấy không? Trả lời tôi đi! Không thể đậu xe ở đây được!”

Giẫm lên bóng cây lung lay trong gió, Hạ Thụ chạy về phía anh.