Cuối cùng Tống Hành cũng ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, Hoặc Cận Diễm nhàn nhạt, nói: “Em cũng có thể chọn không quay về, ba mẹ đều thương em. Chỉ cần em giữ thái độ cương quyết, anh tin tưởng ba mẹ sẽ không đành lòng ép buộc em, nhưng em chắc chắn phải biết rằng có một số chuyện, mặc dù em không về, thì ba mẹ vẫn cho người đi theo em như bây giờ. Mỗi lần em ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo, và họ sẽ thường xuyên báo cáo từng hành động của em. Cuộc sống của em không thể nào giống hệt như trước đây được.”
Ngọn lửa hi vọng vừa bùng lên trong lòng Tống Hành lập tức biến thành ngọn lửa tức giận, anh cau mày: “Anh uy hiếp tôi?”
“Anh chỉ đang nói sự thật.” Hoắc Cận Diễm vẫn luôn bình tĩnh: “Đương nhiên, anh vẫn thật lòng khuyên em nên quay trở về.”
“Không có khả năng.”
“Hạ Thụ.” Hoắc Cận Diễm đột nhiên nói.
Tống Hành sững sờ, không tin nhìn anh ấy: “Anh nói cái gì?”
“Hạ Thụ.” Anh ấy không ngại nhắc lại một lần nữa, giọng nói thản nhiên: “Em thích cô bé đó.”
Bí mật cất giấu sâu trong lòng mình bỗng bị phát hiện, vẻ mặt Tống Hành hơi thay đổi: “Anh đang nói bậy bạ gì đó.”
“Trên người cô bé ấy có miếng ngọc của em.” Anh ấy cũng không nhiều lời vô ích, một lời vạch trần.
Hoắc Cận Diễm cũng có một miếng ngọc như vậy, đương nhiên anh ấy biết tầm quan trọng của nó.
Cho dù Tiểu Hành không có ký ức, không nhớ miếng ngọc đó đại biểu cho cái gì, nhưng anh ấy tin rằng, đối với một đứa trẻ mồ côi chỉ có một miếng ngọc này trên cơ thể, anh sẽ không coi nó như một thứ tầm thường, có thể tùy ý tặng người khác.
Trong lòng Tống Hành có chút hỗn loạn, lời nói mơ hồ có chứa sự cảnh giác: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Lấy cô ấy ra uy hiếp tôi?”
“Anh chỉ là muốn nói, vì cô bé, em nên trở về.”
Tống Hành khẽ giật mình.
“Tiểu Hành” Hoắc Cận Diễm khẽ thở dài nói: “Nhà họ Hoắc và những gì mà em tưởng tượng không giống nhau, nó vô cùng rộng lớn và phức tạp khó lường, ở đó em có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà em chưa từng thấy trước đây, cũng có thể có được những thứ em chưa từng có.”
“Nếu em muốn ở bên cô bé thì nên quay trở lại, đứng ở chỗ cao nhất, là người mạnh mẽ nhất và dành cho cô bé mọi thứ tốt nhất. Đây chính cách bảo vệ người mình yêu.”
“… Cho dù tôi không quay về, tôi cũng có thể chăm sóc cô ấy thật tốt.” Giọng Tống Hành khàn khàn: “Thành tích của tôi cũng không tệ, tôi sẽ cố gắng hết sức, để có thể cho cô ấy những thứ cô ấy muốn, để cô ấy tận hưởng cuộc sống mà mình yêu thích, sẽ không khiến cô ấy cảm thấy bị thiệt thòi.”
“Anh tin tưởng em.” Hoắc Cận Diễm gật đầu: “Em rất ưu tú, anh không thể phủ nhận. Thế nhưng sớm muộn em cũng sẽ hiểu rằng, trên thế giới này không hề có sự công bằng, có những người cố gắng cả đời nhưng lại không bằng điểm xuất phát của người khác. Em đã từng chịu khổ, chắc hẳn em cũng hiểu điều này.”
“…”
“Anh cũng có cô gái mình thích.” Thấy một lúc lâu mà anh vẫn không trả lời, Hoắc Cận Diễm tỏ vẻ không sao cả, cười: “Trở thành người mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, mới có đủ tư cách để nói rằng sẽ không bao giờ để cô ấy phải thiệt thòi. Đó là tất cả những gì anh muốn nói, em cứ từ từ suy nghĩ lại đi.”
…
Đêm đó, sau khi trở về, Tống Hành đã tự nhốt mình trong phòng, sau đó lục lọi ra những đồ vật cũ.
Tống Hành có rất ít đồ, trong mười năm từ khi từ ở cô nhi viện đến nhà họ Hạ, tất cả những thứ cộng lại chỉ có tầm một nửa cái hòm.
Trên thực tế, có nhiều thứ không dùng được nữa, có thể vứt bỏ nhưng anh vẫn luôn giữ lại. Anh là một người thích nhìn vật để nhớ những chuyện cũ.
Bộ đồ taekwondo anh mặc khi còn nhỏ, quyển truyện cổ tích, chiếc chong chóng mua vào lần đầu tiên đi chơi cùng cô, còn có quà Giáng sinh lần đầu tiên cô tặng anh.
Bên dưới cùng hòm có một quyển album.
Anh lấy nó ra.
Trang bìa có chữ “A Hành” được viết bằng bút sáp màu xanh, có thể nhìn thấy nét viết cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn để lộ sự trẻ con.
Đây là quyển album cô tặng anh.
Tống Hành không thích chụp ảnh, từ nhỏ đến lớn anh luôn nghe những người khác bảo rằng chụp ảnh là để lưu lại những kỉ niệm tốt đẹp nhất, nhưng bản thân anh thì chẳng có gì để lưu lại.
Ảnh chụp của cô hầu hết đều là cô lôi kéo bắt chụp, nên mới có một hai tấm. Vì vậy ảnh chụp của anh, đa số đều có cô chụp cùng.
Anh xem từng bức ảnh một.
Bức ảnh này… Hình như là lúc bảy tuổi, đi khu vui chơi, chụp cùng bức tượng chú vịt Donald.
Lúc đó anh có vẻ không tình nguyện, vì vậy vẻ mặt ỉu xìu, không hề tươi cười.
Còn tấm này là lúc học cấp 1, khoảng lớp 4, tay cô miết nhẹ khóe môi anh ép anh “cười”, còn cô thì vui vẻ nhìn vào máy ảnh, trong khi khuôn mặt anh thì méo mó.
Anh vẫn khi đó cô nói: “A Hành đẹp trai như vậy, chụp ảnh thì phải cười! Nhìn cười thế này, không phải càng đẹp trai hơn sao?”
Tấm này chụp khi tốt nghiệp cấp 2 cuối cùng cũng có một tấm ảnh anh tự nguyện cười.
Anh và Hạ Thụ mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng giống nhau, anh đứng nghiêm còn cô thì đứng bên cạnh anh, nhân lúc anh không nhìn thấy, trộm giơ tay hình chữ V sau lưng anh.
Tấm ảnh này chụp khi cô tham gia cuộc thi kéo đàn cello. Anh đang ở khán đài, cô ở trong hậu trường chụp lén anh.
Tấm này…
Anh chậm rãi lật từng trang một, lặng lẽ nhìn chúng rồi nở nụ cười đầy dịu dàng, đáy mắt anh bỗng có những giọt nước mắt.
Hạ Thụ…
Khoảng thời gian đầu khi vừa đến nhà họ Hạ, anh hoàn toàn không ôm chút hy vọng gì. Nghĩ rằng chỉ cần nghe lời, cư xử tốt thì sẽ không bị đuổi về, anh muốn có một nơi ở ổn định.
Khi đó cô tựa như một vầng sáng, mặc trên mình một chiếc váy đỏ, cả người rực rỡ như đốm lửa nhỏ, bùng cháy giữa mùa đông khiến tay anh ấm áp, đồng thời cũng sưởi ấm trái tim anh.Trên thế gian này, có vài người đã định trước là mặt trời, dùng nhiệt độ để lan tỏa hơi ấm đến mọi người.
Mà cũng có những người, sinh ra đã là bị vây quanh bởi mây đen mù mịt. Anh có thể hấp thu năng lượng của mặt trời để sinh tồn, thế nhưng anh sẽ không bao giờ có được mặt trời.
Anh cũng không dám vọng tưởng rằng cô sẽ thuộc về riêng anh.
Nhưng khi anh thấy Thẩm Hoài Xuyên, thấy cô Hạ vui vẻ tác hợp hai bọn họ,thấy hai người họ ngồi chung một chỗ, nghe thấy tiếng cười của cô, anh không khống chế được sự ghen tỵ. Anh không hy vọng cô chia sẻ ánh sáng đó cho người khác, lần đâu tiên anh muốn hoàn toàn giữ lấy.
Anh biết mình không có tư cách.
Thời điểm đó, anh chỉ biết hận.
Hận bản thân vô dụng, hận cuộc sống cô đơn, tẻ nhạt.
Trách định mệnh vô tình tại sao cứ trêu anh. Cho anh và cô ở gần nhau, cho anh một trái tim chưa từng rung động, nhưng lại giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau.
Thậm chí anh còn trách cô.
Trách cô tại sao lại tốt như vậy? Tại sao lại đối xử với anh tốt như vậy?
Anh rất muốn phá lệ một lần, rất muốn yêu đương cuồng nhiệt với cô.
Muốn đối xử tốt với cô, muốn ở bên cô, muốn nắm tay cô không buông. Nếu cô nguyện ý, chỉ cần cô nói một câu, anh có thể sẵn sàng hy sinh bản thân.
Nếu anh chưa từng gặp cô, anh sẽ giống con thuyền trôi dạt trên sông, mặc kệ phong ba bão táp, anh khuất phục là được.
Nhưng cố tình, cô xuất hiện, anh yêu cô, anh muốn một kết cục tốt đẹp.
Bóng tối nặng nề, trong căn phòng nhỏ chỉ có một ngọn đèn leo lắt, cực kỳ yên tĩnh, thời gian dần trôi qua như cát chảy.
–
Chiều hôm nay Hạ Thụ có tiết học đàn cello, đến tận năm giờ rưỡi mới tan học.
Hoàng hôn đã buông xuống.
Cô cười chào tạm biệt bạn cùng lớp, bỏ đàn vào hộp rồi ra khỏi phòng học. Vừa ra khỏi cổng Cung thiếu niên, thấy một bóng người màu trắng quen thuộc đứng xa xa, được ánh đèn ấm áp bao phủ.
Hạ Thụ ngẩn người.
Người kia mỉm cười nhẹ nhàng với cô, Tống Hành bước lên trước, hỏi: “Tan học?”
Hạ Thụ ngước đầu nhìn anh, rồi lại gật đầu, quên mất phải trả lời.
Tính ra bốn ngày rồi hai người bọn họ chưa nói chuyện với nhau. Trước đây cũng từng cãi nhau, chiến tranh lạnh, nhưng hầu như chỉ cần anh dỗ cô là cô hết giận, họ chưa từng giận nhau được qua một đêm.
Hạ Thụ thoáng nghĩ, cô cảm giác lần này họ không được tự nhiên là do cô tưởng tượng.
Anh không tức giận, người nhà họ Hoắc chưa từng đến, tất thảy đều là giả thuyết.
Hạ Thụ cúi đầu: “Tớ còn tưởng rằng, cậu sẽ không bao giờ… Để ý đến tớ nữa.”
Tống Hành đau lòng, giọng nói khàn khàn: “Sẽ không.”
Sao anh có thể từ bỏ được.
Chỉ là anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, không biết phải làm gì khi thấy cô khóc, càng không biết phải làm gì với lời khuyên anh rời đi của cô, nên anh dứt khoát trốn tránh.
Hạ Thụ bỗng thấy tủi thân, nhưng cô chỉ im lặng cụp mắt xuống, không nói gì.
Tống Hành cầm hộp đàn cho cô: “Có muốn đi dạo không?”
Hoàng hôn buông xuống, ánh trời chiều dần tắt.
Những con phố cũ của thị trấn nhỏ vẫn huyên náo như trước khói thức ăn dày đặc.
Giẫm lên những dải vàng óng ánh trên đất, Hạ Thụ vẫn không chủ động lên tiếng.
Bạn đang đọc bộ truyện Anh Chỉ Muốn Em tại truyen35.com
Tống Hành nhìn cô chằm chằm: “Tớ xin lỗi”.
“Gì cơ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Tớ xin lỗi.” Anh nói lại lần nữa, giọng điệu bình tĩnh nhưng hết sức chân thành, tất cả sự lạnh nhạt cũng phai dần đi, “Hai ngày này lạnh nhạt với cậu, không quan tâm đến cậu. Tớ biết cậu đau lòng, xin lỗi.”
Đôi mắt long lanh khẽ chớp: “Không có.”
Cô nói: “Cũng do tớ không tốt, rõ ràng biết cậu không muốn đi, nhưng lại không đứng ở vị trí của cậu để nhìn nhận vấn đề, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Lúc đó tớ đã khiến cậu khó chịu đúng không? Tớ nên xin lỗi cậu. A Hành, rất xin lỗi.”
Tống Hành mím môi.
Trong chớp mắt, bao nhiêu sự bất bình, mất mát, buồn bã, oán hận tích tụ trong những ngày qua dường như đã sụp đổ, chỉ còn lại cõi lòng chua xót.
Tim anh đập nhanh, thấp giọng nói: “Không”.
Ánh chiều vàng phía xa nhạt dần, mặt trời chưa lặn hoàn toàn, nhưng ánh trăng màu trắng phía chân trời đã dần hiện ra.
Ở phía trước có một siêu thị bán đồ nhập khẩu, Hạ Thụ dừng lại, ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào: “A Hành, chờ tớ một lát”.
Nụ cười ấy giống như trước kia, trong veo tựa ánh nắng. Tống Hành nhìn không chớp mắt.
Anh nhìn thấy cô chạy vào siêu thị nhập khẩu.
Đến khi đi ra, cô giấu gì đó sau lưng, rồi đi thẳng đến trước mặt anh, xòe bàn tay đang giấu vật quý ra: “Ta đa”
Là một túi kẹo gấu.
Anh khó hiểu nhìn cô.
Gió mát nhưng tay cô vẫn ấm áp.
Hạ Thụ đặt kẹo vào tay anh.
“Trước kia mỗi lần tớ tức giận, cậu đều mang kẹo dỗ dành tớ, sau đó tớ sẽ không tức giận.. A Hành, giờ đến lượt tớ dỗ cậu, tớ cho cậu kẹo gấu, cậu không được giận tớ nữa.”
Ngực anh dường như thắt lại, nắm chặt kẹo gấu trong tay.
“Hạ Thụ”.
Con phố dài yên tĩnh, ánh trăng sáng trong.
Anh gằn từng chữ, khó khăn nhưng rõ ràng: “Nếu tớ quay về nhà họ Hoắc..”
Anh chỉ mới nói vài lời, mắt cô chợt đỏ lên, vội cúi đầu để che giấu.
Anh không dám nói thêm gì nữa, lòng anh nặng trĩu.
Khoảng một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, nước trong mắt cô long lanh, nhưng không hề rơi xuống.
Cô mỉm cười nhìn anh: “Như vậy rất tốt.”
Cổ họng của Tống Hành như bị ai bóp nghẹn, anh nắm chặt tay thành nắm đấm, vành mắt đỏ lên.
Hạ Thụ chăm chú nhìn biểu cảm của anh, nói khẽ: “A Hành”.
Thật ra…
Khi hôm nay cậu đến đây, khi bắt gặp ánh mắt của cậu, tớ đã biết, tớ sẽ mất cậu.
Từ trước đến nay cậu luôn cứng rắn và kiên định. Chỉ khi đối diện với vấn đề liên quan đến tớ, cậu mới có sự do dự. Cậu thấy đó, tớ vẫn luôn hiểu cậu.
Chẳng qua, tớ không dám hỏi, không dám nói, càng không dám chủ động nhắc đến.
Tớ sợ sau này khi nghĩ lại, sẽ nhận ra chính tớ là người đẩy cậu ra xa.
Vì vậy tớ rất xin lỗi cậu.
Tớ ích kỷ, để cậu nói ra chuyện tàn nhẫn này.
…
Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, khuôn mặt ướt nhẹp. Cuối cùng không nói ra những lời đó, chỉ nói: “Tớ sẽ ủng hộ mọi quyết định của cậu.”
Trong chớp mắt, Tống Hành cảm tưởng như có vạn mũi dao đâm xuyên tâm can, muốn ôm cô nhưng lại không dám chạm vào, cuối cùng chậm rãi đặt tay lên vai cô.
“Hạ Thụ.” Anh nói bằng giọng trầm: “Một năm rưỡi.”
“…”
“Chỉ một năm rưỡi thôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đại học A, được không?Tớ xin lỗi.. Cậu đợi tớ một năm rưỡi nhé, được không?”
Cô cúi đầu, nước mắt rơi làm ướt giày, cô khẽ gật đầu.
Ánh trời chiều đã hoàn toàn biến mất.
Đèn đường cũng dần sáng lên, tối nay trời không có sao.
Cô lau nước mắt, hỏi: “Khi nào thì cậu đi?”
“Ngày 21.”
Cô im lặng.
Ngày 21.
21 tháng 3…
Là ngày cô tham gia cuộc thi Cello.
Giọng cô run rẩy: “Không thể hoãn lại một ngày sao?”
Anh không dám nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói: “Ba mẹ tớ có việc phải đi Châu Âu, anh em tớ cũng phải nhanh chóng về Nam Xuyên. Dự báo thời tiết nói Nam Xuyên sẽ có mưa lớn vào ngày 22, nên ngày 21 là hạn chót.”
Cô hiểu rõ, không nói thêm gì nữa. Chỉ cảm thấy tiếc nuối.
“Cậu đã soạn đồ hết chưa?”
“… Rồi.”
“Vậy…” Cô khẽ nói: “Thượng lộ bình an.”
Môi Tống Hành tái nhợt, nhìn lên bầu trời nhuộm ánh bạc từ mặt trăng, giọng vô cùng khàn: “Tớ đưa cậu về.”
Hạ Thụ mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu.”
Ngôi nhà đó… Đã không còn có cậu.
Tớ chẳng muốn nhìn thấy cậu cùng tớ trở về nhà, rồi lại rời đi.
Cô lấy hộp đàn của mình ra khỏi vai anh, mỉm cười với đôi mắt đỏ hoe: “A Hành, cậu đi đi! Tớ nhìn cậu đi.”
“Nhưng…”
Cô lùi về sau hai bước, cách anh xa hơn một chút, cười nhìn anh, nói: “Hôm cậu đi, tớ không tiễn được, chỉ có thể làm như thế này. A Hành đi đi, tớ đang dõi theo cậu đấy.”
Trong lòng Tống Hành đau đớn như bị kim châm, cuối cùng cũng chẳng thể chịu đựng được nữa, khẽ nhắm mắt: “Được.”
Anh xoay người.
Nhìn thấy anh bước đi,ngày càng xa cô, nụ cười trên môi Hạ Thụ dần hạ xuống, liên tục rơi nước mắt.
Cô buộc bản thân không phát ra tiếng, đột nhiên hét lên: “A Hành.”
Anh dừng lại.
Trước khi anh quay người lại, cô hét lên: “Đừng quay lại.”
“…”Khuôn mặt Tống Hành cũng giàn dụa nước mắt, anh không dám quay đầu lại, chỉ có thể đứng yên.
Cơn gió nhẹ lướt qua góc áo anh.
Cô hét lên ở phía sau: “Sau này hãy nhớ, khi buồn thì cứ khóc, vui thì cười, trong lòng có tâm sự thì tìm người để chia sẻ, đừng cố gắng giữ trong lòng. Có rất nhiều người thương yêu cậu, họ không muốn cậu tự mình chịu đựng. Mặt trời sẽ lên mỗi ngày và mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Anh nắm chặt tay, trả lời cô: “Được.”
“Phải bảo vệ bản thân thật tốt. Cậu rất hay bị thương, vì vậy khi tập Taekwondo phải mặc đồ bảo hộ. Khi bị thương phải bôi thuốc, đừng lờ đi. Nhóm máu của chúng ta rất hiếm, nên phải thật cẩn thận,không ai được bị thương.”
“… Được.”
“Còn có…” Giọng cô nghẹn ngào, nhìn bóng lưng anh một hồi lâu, cuối cùng nói: “Tạm biệt.”
Câu tớ thích cậu.
Cuối cùng cũng không thể nói ra.