Edit: Sani + Moko
Đơn đăng ký nguyện vọng nghệ thuật được phê duyệt trước. Vào ngày thứ ba sau khi có kết quả thi, Hạ Thụ đã điền thêm một nguyện vọng trên trang web đăng ký nguyện vọng.
—– Khoa nghệ thuật violon, đại học A.
Thành tích thi đại học của Hạ Thụ rất tốt, tổng điểm 623 điểm. Cộng cả điểm cộng giải nhất cuộc thi nghệ thuật của chính phủ, đứng đầu toàn tỉnh, đỗ đại học A.
Tất cả mọi người đều vui mừng thay cô.
Vào ngày có kết quả, Hạ Thụ vô cùng lo lắng, cô mất ngủ cả đêm, cuối cùng cũng đến mười giờ sáng, cô cầm ipad không dám tra.
Hoắc Cận Hành ở bên cạnh tra kết quả cho cô, anh cũng chắc chắn kết quả của cô sẽ không thấp hơn 590 điểm, nhưng cô lại cãi là không tin.
Cô nhắm mắt đến khi tra điểm xong, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn ôm Hoắc Cận Hành hôn nửa ngày.
Hoắc Cận Hành vừa vui vừa bất lực, mặc cô để lại chi chít vết dâu trên cổ anh, anh chỉ khẽ búng vào trán cô.
Vào hai ngày diễn ra kỳ thi đại học, sau khi Hạ Thụ vào phòng thi, Hoắc Cận Hành vẫn đứng chờ bên ngoài trường thi, không rời đi.
Sau mười phút, đề thi đã xuất hiện trên mạng, cô ở bên trong làm bài, Hoắc Cận Hành cũng xem lướt qua đề, sau đó ước lượng số điểm cô có thể đạt được.
Anh nói rằng tổng điểm thấp nhất của cô là 590 điểm.
Không ngờ điểm số thực tế còn hơn ba mươi điểm.
Hoắc Cận Hành cười hỏi: “Em vui không?”
“Vâng!” Mặt Hạ Thụ đỏ như quả táo, vùi đầu vào ngực anh, lưu luyến ngửi mùi hương trên cơ thể anh.
Mặc dù muộn tám năm, không thể làm bạn đại học với anh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô sẽ được học ngôi trường anh từng học, ngồi phòng học anh từng học, đi qua con đường anh từng đi, dường như cũng rất phấn khởi.
“Vậy…” Hoắc Cận Hành nhìn vào mắt cô: “Có nhớ trước đó em đã đồng ý gì với anh không?”
—- “Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, chúng ta kết hôn.”
Đương nhiên Hạ Thụ nhớ rõ, ánh mắt lấp lánh, cô lấy sổ hộ khẩu, căn cước công dân, giấy kiểm tra sức khỏe đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, cô còn lấy ra chín nhân dân tệ, nó hơi nhăn, có vẻ do bị gập để lâu.
Hoắc Cận Hành không ngờ cô sẽ chuẩn bị những thứ này, anh khó tin, con ngươi híp mặt.
“A Hành, em đã tra rồi.” Cô nắm lấy tay anh, cười: “Cục dân chính năm giờ rưỡi mới đóng cửa.”
–
Ngày 20 tháng 6, đối với Hoắc Cận Hành là một ngày rất quan trọng.
Hạ Thụ điền nguyện vọng, họ đăng ký kết hôn… Đi ra khỏi cục dân chính, Hoắc Cận Hành vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Tên của cô và anh được viết cùng một chỗ trên quyển sổ màu đỏ đó.
Hoắc Cận Hành
Hạ Thụ
Lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, nhìn kỹ thì có thể thấy nó hơi run rẩy.
Sau đó là đám cưới.
Về đám cưới, Hoắc Cận Hành vẫn chưa ra quyết định cuối cùng. Anh biết hầu hết con gái đều có khao khát một hôn lễ lãng mạn và cổ tích, vậy nên ban đầu anh đã có dự định tổ chức một hôn lễ long trọng cho Hạ Thụ.
Anh còn cố ý mời Cố Vũ Thuần, Tần Xu, Diệp Nhược, thậm chí cả Cận Ân để tham khảo phương án. Ý tưởng của họ cũng rất đa dạng, nào là hôn lễ trên du thuyền, hôn lễ khinh khí cầu, hôn lễ trực thăng, hôn lễ tàu ngầm.
Phía Hạ Thụ không muốn phô trương, cô chủ động đề nghị với Hoắc Cận Hành muốn tổ chức hôn lễ phong cách Trung Quốc.
Mấy người phụ nữ kia đều cực kỳ khó hiểu, cảm thấy hôn lễ không có váy cưới, nhẫn kim cương, lễ nghi rườm rà, có gì tốt?
Hạ Thụ lại rất mong chờ, cô nói lễ cưới theo phong cách xưa rất tốt! Mặc dù không có váy cưới kim cương màu trắng, nhưng lại có váy đỏ, nghi lễ tết tóc, nghe rất lãng mạn.
Dù sao cũng là thứ cô thích, đương nhiên Hoắc Cận Hành cũng nghe theo cô, quyết định tổ chức hôn lễ theo phong cách Trung Quốc.
Hoắc Cận Hành mời nhà thiết kế Hán phục và nhà thiết kế bối cảnh nổi tiếng trong nước để thiết kế hán phục và trang trí bối cảnh ở tầng cao nhất khách sạn Hoàng Đô.
Hôn lễ diễn ra vào ngày 24 tháng 6 âm lịch.
Cho dù Hoắc Cận Hành bề bộn nhiều việc, nhưng mấy tháng nay, anh hoàn toàn không để Hạ Thụ vất vả vì chuyện hôn lễ.
Mỗi khi Hạ Thụ hỏi, anh đều trả lời sẽ chuẩn bị cho cô một bất ngờ, ngay cả địa điểm tổ chức lễ cưới, cô cũng chỉ mới đến một, hai lần.
Hạ Thụ cũng chưa được nhìn đồ cưới của mình, cô chỉ biết nó rất đẹp, được may theo yêu cầu, dùng vải tơ tằm, thêu chim phượng hoàng và hoa hợp hoan bằng chỉ màu vàng và bạc.
Đêm hôm trước ngày diễn ra lễ cưới, Hạ Thụ vừa tò mờ vừa lo lắng, cô lén chạy tới khách sạn Hoàng Đô để xem rốt cuộc lễ cưới sẽ như thế nào.
Có một lần Hạ Thụ rảnh rỗi đến tập đoàn Quân Dục tìm Hoắc Cận Hành, nhưng lại bị ngăn lại bên dưới, hôm đó anh bận họp nên cô phải đợi rất lâu. Hoắc Cận Hành lo lắng lần sau sẽ có tình huống như vậy, nên đã đặc biệt phê duyệt thẻ ra vào Quân Dục cho cô, quyền hạn giống như anh.
Hạ Thụ thuận lợi đi thẳng lên tầng cao nhất, cô không dám bật nhiều đèn, chỉ bật một chiếc đèn nhỏ trên tường để quan sát toàn bộ sảnh.
Cô hít sâu một hơi.
Đồ sộ.
Đúng vậy, đồ sộ.
Đây là phản ứng đầu tiên của Hạ Thụ.
Cô nhìn xung quanh, đầy rẫy màu đỏ, những sợi dây màu vàng lơ lửng, trần nhà làm bằng gỗ lim được chạm khắc, hoa rơi bay tán loạn.
Những thứ dùng cho nghi thức ngày mai được đặt trên chiếc bàn cách đó không xa, cô đi qua, cầm lấy chiếc quạt tròn thêu chỉ vàng lên.
“Em làm gì vậy?” Bỗng có một giọng nói vang lên.
Hạ Thụ hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì thấy một bóng người đang tiến vào.
Hội trường rộng lớn, yên tĩnh, tiếng bước chân rất rõ ràng, khiến tim Hạ Thụ nhảy dựng.
Hoắc Cận Hành đi đến gần cô.
Hạ Thụ thấy là anh thì thở phào, ánh mắt sáng ngời, ngạc nhiên hỏi: “A Hành, sao anh lại ở đây?”
“Em cũng ở đây?” Hai tay anh đút trong túi quần, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ánh đèn hắt vào người anh trông có vẻ dịu dàng: “Anh không ngủ được, đến đây nhìn xem.”
“Ồ…”
Người nhà Hoắc Cận Hành không ở Đế Đô, anh ở chung cư một mình quá cô quạnh, không thích hợp với ngày kết hôn, vậy nên anh không tổ chức lễ đón dâu về chung cư, nên đã thuê một phòng ở Hoàng Đô làm phòng tân hôn.
Mấy ngày nay anh bận rộn công việc chuẩn bị hôn lễ ở Hoàng Đô, tính ra, hai ba ngày rồi Hạ Thụ không gặp anh.
Hạ Thụ lưu luyến nhìn anh, cô bỗng nghĩ đến cái gì đó, nâng quạt tròn trong tay lên che kín mặt.
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên: “Em làm gì vậy?”
“Em làm theo tập tục!” Cô không được nhìn anh, nhưng cô rất muốn nhìn anh, cô di chuyển quạt tròn xuống, chỉ để lộ đôi mắt, chớp chớp mắt nhìn anh: “A Hành, ngày xưa ngày trước lễ cưới, cô dâu không được gặp mặt chú rể, nếu không sẽ có điềm xấu!”
Hoắc Cận Hành bị trê cười, anh chìa tay lấy cây quạt lại.
Hạ Thụ ngạc nhiên, vội vàng lấy tay che mặt.
“Lúc anh năm tuổi đã biết em như thế nào rồi.” Anh mạnh mẽ kéo tay cô xuống: “Bây giờ che cũng không kịp.”
Cô rất muốn cố chấp với anh, nhưng không thể lay chuyển được anh, cô nhắm mắt lại, tự lừa mình dối người, dù sao cũng không nhìn anh.
Cô nhắm mắt, còn cố ý lè lưỡi với anh, cố ý chọc giận anh.
Hoắc Cận Hành hết cách, anh cúi xuống vành tai cô: “Em mau mở mắt ra.”
Hơi thở ấm áp bỗng phảng phất qua lỗ tai, Hạ Thụ vội rụt cổ lại.
Không mở.
“Không mở sẽ hôn em.”
Đôi mắt hạnh bỗng mở ra như bị ấn công tắc, Hạ Thụ tức giận trừng anh, hai má phồng lên như cá nóc.
Anh véo má cô.
Ánh mắt Hạ Thụ lại liếc nhìn xung quanh hội trường, cô cực kỳ hưng phấn: “A Hành, đây là bất ngờ anh nói sao?”
“Ừ.” Anh chậm chạp đi theo sau cô, nhìn cô chạm vào đèn lồ ng nhỏ, chốc lát lại giật nhẹ đuôi phượng hoàng, ánh mắt anh không rời khỏi người cô.
“Thích không?”
“Có!” Hạ Thụ đứng giữa những đóa hoa cẩm tú, cô quay đầu lại: “Rất thích.”
Hoắc Cận Hành nhìn cô: “Chờ ngày mai được chiếu sáng sẽ càng hấp dẫn hơn.”
Hạ Thụ nở nụ cười, hào hứng nhào vào lòng anh, ôm cổ anh, hôn lên ôm anh.
Hoắc Cận Hành ôm lấy eo cô.
Đồ cưới của bọn họ được treo cẩn thận trên sân khấu, được là ủi, không có một nếp nhăn, không có một hạt bụi, còn có mùi hương dễ ngửi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thụ nhìn thấy trang phục của Hoắc Cận Hành, nó có màu đỏ thẫm với đường viền màu đen, đai lưng được thêu hoa văn mây và rồng, và cây trúc, tượng trưng cho sự thanh liêm chính trực.
Cô vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm quần áo của anh, sau đó tưởng tượng dáng vẻ anh mặc vào, vui vẻ đề nghị: “A Hành, anh mặc vào cho em xem được không?”
“Không phải ngày mai có thể nhìn thấy sao?”
“Anh mặc thử đi mà, mặc cho mình em nhìn thôi!”
Hạ Thụ rất muốn nhìn bây giờ, ôm anh làm nũng. Hoắc Cận Hành hết cách với cô, chỉ có thể lấy quần áo xuống, mặc khoác vào.
Trang phục có rất nhiều lớp, mặc vào cũng phức tạp, từ áo bên trong, áo ngắn, áo khoác ngoài…
Sau khi mặc xong, Hoắc Cận Hành mới xoay người lại về phía Hạ Thụ.
Hạ Thụ cũng đang tùy ý kéo vạt áo cưới, nghịch nghịch tay áo, khi ngước mắt lên, trong mắt cô phản chiếu chàng trai mặc đồ đỏ.
Cô ngây người.
Tỉ lệ dáng người của Hoắc Cận Hành rất chuẩn, anh có dáng người cao, chân dài, mặc hán phục vào tạo nên cảm giác công tử tự tin kiêu ngạo.
Anh đứng cách Hạ Thụ mấy bước, có một cây hoa anh đào giả phía sau anh.
Đóa hoa rũ xuống, anh thong dong bước đến, phảng phất giống như thật sự là chàng trai nổi bật nhất ở thành cổ Trường An.
Hạ Thụ ngẩn người, trong đầu xuất hiện một câu thơ.
Cô bật thốt ra: “Du xuân, hoa hạnh thổi bay rợp đầu. Thiếu niên nhà ai trên đường, thập phần phong lưu.” ( Bài thơ Tư Đế Hương của Vi Trang thời Đường)
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, anh nhanh chân bước đến cạnh cô.
“Quả nhiên là trình độ đại học.” Anh xoa đầu cô: “Từ ngữ phong phú như vậy.”
Hạ Thụ mím môi cười, ngẩng đầu không nhịn được nhìn anh nhiều thêm.
Trên đỉnh đầu bọn họ có một bóng đèn mờ nhạt, rọi xuống hai người, Hoắc Cận Hành bỗng nói: “Nhà em.”
“Cái gì?” Một câu không đầu không đuôi, Hạ Thụ mở to mắt, cô không hiểu.
“Thiếu niên nhà ai trên đường.”
Hoắc Cận Hành thong thả thuật lại, ánh mắt dừng trên mặt cô: “Nhà em.”
Tim Hạ Thụ đập mạch, đầu ngón tay miết chặt vạt áo: “Lễ cưới còn chưa xong đâu…”
Anh cũng không phủ nhận, lại hỏi: “Còn nhớ câu tiếp theo không?”
“…” Hạ Thụ nhớ lại, hai má đỏ bừng, cúi đầu không nhìn anh.
“Em nói đi.” Anh biết cô nhớ rõ, anh cười: “Anh muốn nghe.”
Hạ Thụ xấu hổ lườm anh, cô nói chầm chậm.
“Thiếp… Muốn gả cho chàng ấy, trao cả đời… Dẫu có bị bỏ rơi vô tình, cũng không tủi hổ…”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành thâm trầm.
Hoắc Cận Hành chậm rãi vuốt v e gò má của cô, anh thấp giọng nói: “Có tình, mãi không dứt.”
Hốc mắt Hạ Thụ nóng lên, vui vẻ ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Cận Hành cũng yên lặng nhìn cô.
Giờ phút này, cô cho anh cảm giác rất khác lạ, có lẽ là do ánh sáng mông lung trên đỉnh đầu, cũng có lẽ là do bộ đồ cưới màu đỏ trên người bọn họ, phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà hồng hào như anh đào, giống như một bức tranh sống động về mỹ nữ cung Trường An.
Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc hán phục, mặc váy đỏ thẫm.
Nét đẹp minh diễm, không thể so sánh.
Anh lẳng lặng nhìn cô, không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô, đôi môi mỏng dừng trên đôi mô cô.
Hạ Thụ nhắm mắt lại, nghênh đón nụ hôn của anh.
Yếu hầu anh cuộn lên trượt xuống, anh dịu dàng nhấm nháp hơi thở của cô.
Quần áo mùa hè mỏng, áo khoác ngoài váy cưới của Hạ Thụ cũng mỏng. Tay Hoắc Cận Hành lặng lẽ luồn vào trong vạt áo của cô, lòng bàn tay đặt lên một vùng mềm mại trơn nhẵn.
Hạ Thụ giật mình, vô thức hừ một tiếng, suýt nữa không đứng vững.
Hoắc Cận Hành kịp thời ôm lấy cô.
Đã từng trải qua chuyện thế này, cô vốn đã rất mẫn cảm, cộng thêm anh biết rõ chỗ nào là công tắc của cơ thể cô, chỉ trêu chọc hai ba cái là cô đã có phản ứng rõ ràng.
Hạ Thụ cũng tự nhận ra, bàn tay lập tức đặt trên ngực anh, khẽ đẩy anh một cái, giọng nói vừa vội vàng lại yếu ớt: “A Hành…”
Hoắc Cận Hành hơi tách ra, nhìn cô.
Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vẫn đang ở bên ngoài đấy, anh đừng…”
Anh chớp mi tựa như hơi ngạc nhiên, khẽ cười: “Đâu có ai.”
“Thì cũng vẫn là ở bên ngoài!” Cô vô cùng xấu hổ, nhìn khoảng sân trống trải xung quanh, nghĩ đến ngày mai sẽ tiến hành nghi lễ ở đây, người qua người lại, bây giờ mình với anh lai…
Nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên!
Vốn Hoắc Cận Hành cũng không thật sự định làm cái gì, chỉ là nhìn dáng vẻ này của cô thì càng thấy thú vị, không nhịn được mà đùa thêm một lát: “Hạ Thụ, Hoàng Đô Thịnh Hội là của nhà họ Hoắc.
Cho nên không tính là ở bên ngoài.
“…” Hạ Thụ trốn ra phía sau giá treo đồ như thỏ con trốn chó sói, nhìn chằm chằm anh như gặp đại dịch.
Anh nở nụ cười, đứng xa xa lẳng lặng nhìn cô rồi tiến đến, Hạ Thụ lập tức vừa trốn vừa vung vẩy tay đánh anh: “Anh, anh đừng tới đây, đừng tới đây!”
Anh cười nhạt, chìa tay túm lấy cô: “Yên tâm, anh không làm gì em đâu.”
Hoắc Cận Hành kéo cô vào lòng, anh thấp giọng nói: “Đêm mai mới là đêm tân hôn, anh sẽ chờ đến đêm mai.”
Hạ Thụ căm giận nhìn anh, cô không chịu nói gì.
Có cuộc trêu ghẹo vừa rồi, mặt cô càng đỏ hơn, quần áo trên người xộc xệch, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, dưới ánh đèn trông càng trắng nõn, mịn màng hơn.
Anh nhìn chằm chằm, bên môi chứa ý cười, trong mắt chỉ có cô.
“Hạ Thụ, em nói đúng, quả nhiên hán phục màu đỏ đẹp hơn váy cưới trắng.”
Mắt Hạ Thụ gợn sóng, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Hoắc Cận Hành hôn như chuồn chuồn lướt qua môi cô, Hạ Thụ có cảm giác mình như vừa được ăn kẹo đường, rất ngọt.
Hoắc Cận Hành nói: “Ngày mai, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”