Anh Chẳng Thương Em Gì Cả

Chương 3




Kể từ khi mạt thế bùng nổ đến nay, trên phạm vi toàn thế giới đã xây dựng tổng cộng ba nghìn căn cứ cho người may mắn sống sót. Xung quanh căn cứ sử dụng đá kim cương xây thành tưởng thành cao cao để bảo vệ, trên không trung cũng sử dụng khoa học kỹ thuật cao phóng một tầng sóng năng lượng rất dày để bao phủ, đề phòng những sinh vật bên ngoài xâm nhập vào.

Nhưng hiển nhiên, tiêu chuẩn phòng vệ như này vẫn không thể nói là thành đồng vách sắt.

Thành phố D là một trong những căn cứ cho người sống sót mới được xây dựng.

Trong mạt thế, mọi người đã tưởng tượng qua vô số loại khả năng xấu nhất, nhưng phần lớn những thứ này nên xảy ra ở bên ngoài căn cứ kiên cố, không ai có thể dự đoán được sẽ có ong độc biến dị, dần dần gây nên một làn sóng lây nhiễm virus mới ở trong thành phố.

"Cho nên, theo phán đoán hiện nay của các chuyên gia có lẽ khi virus bắt đầu bùng phát thì chúng nó đã ẩn nấp trong cơ thể những con ong này rồi, sau đó thời gian trôi qua, dần dần bùng lên."

Lâm Quang kiên nhẫn phổ cập khoa học cho Ngôn Thù: "Bây giờ những căn cứ khác đều đã tiến vào giai đoạn kiểm tra nghiêm ngặt, còn người dân thì được sắp xếp vào các khu nhà an toàn bên trong căn cứ. Cậu đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt an toàn của mọi người."

Để tiện cho việc di chuyển, chiếc xe bán này vốn đã không to, hôm nay lại có thêm một Ngôn Thù nên không gian phía sau càng lộ ra chật hẹp hơn.

Ánh nắng buổi chiều vô cùng chói mắt, nhiệt độ không khí tăng cao, lúc này đã không còn lạnh như hồi sáng nữa nên Ngôn Thù kéo khóa áo xuống một chút, làn gió ấm áp từ xung quanh thổi qua làm người ta không khỏi có hơi buồn ngủ.

Hồ Nhã lanh lẹ quan sát thấy quần áo bệnh nhân ở bên trong quần áo của Ngôn Thù, cô hỏi theo bản năng: "Ơ? Cậu đi ra từ bệnh viện à?"

Ngôn Thù gật đầu trả lời lại một tiếng: "Ừ."

Hồ Nhã: "Vậy cậu khó chịu ở đâu?"

Ngôn Thù trả lời: "Tim."

Hồ Nhã vừa định tiếp tục nói thì Trác Lệ vẫn luôn ngồi chợp mắt bên cạnh bỗng nhiên mở mắt ra, anh nhìn về phía Ngôn Thù hỏi: "Ở bệnh viện nào?"

Ngôn Thù hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng trả lời: "Là một trạm y tế ở gần trạm xăng dầu."

Trác Lệ hỏi tiếp: "Ở đấy không có tang thi à?"

Ngôn Thù: "Có."

Trác Lệ hơi nhíu mày, mặc dù không tiếp tục nói gì nhưng ý của anh đã vô cùng rõ ràng – vậy cậu đi ra như thế nào?

Ngôn Thù cảm thấy bản thân mình có hơi bị xem nhẹ, cậu không vui mà học dáng vẻ nhíu mày của Trác Lệ. Trác Lệ không nói lời nào, cậu cũng không nói chuyện.

Hiếm thấy có người nào dám tranh luận với Trác Lệ, Lâm Quang không nhịn được cười lên haha, chẳng qua sau khi nhận được ánh mắt của Trác Lệ, cậu ta nhanh chóng dừng cười lại, ho nhẹ hai tiếng rồi nhìn về phía Ngôn Thù hỏi: "Vậy một mình cậu ra ngoài thế nào thế?"

Ngôn Thù thành thật nói: "Giết ra."

Vẻ mặt vô cảm thật sự tạo cho người ta một loại cảm giác dễ thương làm mình làm mẩy khó nói nên lời.

Nghe vậy, Lâm Quang không hỏi kỹ thêm nữa mà vô cùng phối hợp vỗ tay cho cậu: "Thật là giỏi!"

Lòng tự trọng của Ngôn Thù được phục hồi, cậu cười với Lâm Quang một cái nói: "Cảm ơn."

Là một nụ cười rất nhẹ.

Ngôn Thù có dáng vẻ của một người miền Nam tiêu chuẩn, khung xương cậu rất nhỏ, dung mạo nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự đẹp đẽ, lúc cười lên hai bên má còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Trác Lệ chỉ liếc qua nhìn một cái sau đó lại tiếp tục chợp mắt.

Xe bán tải chạy băng băng trên đường quốc lộ, khi đi qua một con đường núi, Tăng Nghệ Kỳ đậu xe ở sát ven đường sau đó bước xuống khỏi xe rồi ngẩng đầu lên nhìn Trác Lệ, nói: "Anh Trác, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát đi? Em vừa thấy bên dưới có một dòng suối nhỏ, vừa lúc chúng ta có thể tắm rửa một chút."

Vừa nói, anh ta vừa xoa tóc mình một chút, mắt thường có thể nhìn thấy được có bụi màu đỏ rơi ra từ tóc: "Cả người em toàn là máu tang thi, nếu không tắm nữa thì chính bản thân em cũng bị hun đến không chịu nổi mất."

Tính toán thì bọn họ đã lái xe khoảng một ngày, hơn nữa cách đây không lâu vừa mới trải qua một trận chiến, giờ phút này dù cho mọi người đã thay phiên nhau lái xe nhưng nếu tiếp tục như vậy thân thể bọn họ cũng không có cách nào chịu được.

Trác Lệ không hề do dự gật đầu, anh nhìn sắc trời rồi nói: "Lâm Quang đi thăm dò địa hình, Hồ Nhã đi với tôi, nếu không có vấn đề gì hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây một đêm."

Thấy bọn họ bắt đầu hành động, Ngôn Thù cũng đứng dậy theo bản năng, cậu hỏi: "Mọi người đi đâu vậy?"

Chỉ trong thời gian một câu nói mấy Alpha đều đã nhảy xuống khỏi xe, Ngôn Thù chỉ đành đỡ tay vịn nhìn xuống, cậu hơi mím môi, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dõi theo mấy người. Dáng vẻ kia nhìn có mấy phần vô tội, giống như cậu rất sợ mình sẽ bị người ta vứt bỏ vậy.

Là phái nữ duy nhất trong đội ngũ, dù là Alpha nhưng khi Hồ Nhã nhìn thấy dáng dấp nho nhỏ của Ngôn Thù thì trong lòng cô cũng không nhịn được dâng lên lòng thương tiếc vô hạn, cô vẫy vẫy tay với Ngôn Thù rồi đưa ra lời mời: "Đi xem thử xem có bắt được cá không, cậu có muốn đi cùng với chúng tôi không?"

Hai mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu vội vàng gật đầu sau đó giang hai cánh tay ra về phía Trác Lệ.

Trác Lệ giống như không biết thế này có ý gì, anh yên lặng nhìn Ngôn Thù mấy giây, một bên lông mày hơi nhướng lên lộ ra mấy phần hung ác.

Ngôn Thù cũng không sợ anh, cậu ra vẻ đương nhiên nói: "Ôm tôi xuống nhé."

Theo cậu thấy, lúc trước là Trác Lệ ôm cậu lên xe nên đương nhiên bây giờ cũng phải do Trác Lệ ôm cậu xuống xe mới đúng.

Có lẽ là giọng điệu của Ngôn Thù thật sự vô cùng tự nhiên thế nên chính bản thân Trác Lệ cũng hơi sững sờ, dừng một chút, anh nhíu mày, giọng nói hơi gằn xuống: "Cậu nói cái gì?"

Ngôn Thù chỉ coi như anh nghe không rõ nên vô cùng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Ôm tôi xuống."

Trác Lệ vốn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ thuần khiết của Ngôn Thù lại không nói ra được gì, cuối cùng anh vẫn không nói gì mà tiến lên nửa bước, cau mày đưa tay về phía Ngôn Thù.

Nhưng Ngôn Thù cũng không nắm lấy tay Trác Lệ mà thuận thế nghiêng người xuống ôm lấy cổ Trác Lệ, sau đó nhón chân nhảy xuống.

Lại là một hành động làm người ta ngoài ý muốn, trên trán Trác Lệ hiện lên gân xanh, nhưng mà dưới động lượng, anh không thể không đưa tay ra ôm lấy eo Trác Thù, lúc này mới có thể vững vàng ôm được Ngôn Thù từ trên xe xuống.

Chờ sau khi Ngôn Thù đứng ổn định lại, Trác Lệ nhanh chóng buông cậu ra, lùi về sau một bước sau đó theo thói quen mà phủi phủi tay.

Hai người Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ đứng ở xa một chút nhìn nhau một cái, cả hai đều có chút cạn lời, người trước không nhịn được mà cảm thán: "Rốt cuộc thì bao giờ chứng sợ O này của đội trưởng chúng ta mới tốt lên được? Đến giờ anh ấy vẫn là một dòng nước trong trong giới Alpha chúng ta, cậu nói xem, anh ấy cứ tiếp tục thế này thì bao giờ mới có thể thoát FA được?"

Tăng Kỳ làm ra vẻ nặng nề thở dài một tiếng: "Cái này không phải do vẫn luôn không có cơ hội à."

Từ quốc lộ đi xuống, đi không bao lâu mấy người đã nhìn thấy một dòng suối. Hồ Nhã không quá yên tâm nhìn về phía Ngôn Thù nói: "Tiểu Ngôn, không thì cậu ở chỗ này chờ chúng tôi đi, cỏ bên dưới rất sâu, cẩn thận lát nữa sẽ bị cắt phải."

Lúc cô nói những lời này, Trác Lệ vừa lúc đang cúi người cởi ủng quân đội ra.

Chân không đi bộ quả thật không thoải mái, Ngôn Thù vừa định đồng ý với ý kiến của Hồ Nhà thì giây tiếp theo đã nhìn thấy động tác của Trác Lệ, cậu không nhịn được "Uầy" lên một tiếng nói: "Quả nhiên anh là tốt nhất."

Trác Lệ khó hiểu nhìn Ngôn Thù một cái.

Sau đó anh trơ mắt nhìn thấy Ngôn Thù đi giày của mình vào. Nhưng mà giày của anh quá lớn so với Ngôn Thù, cậu giống như một đứa trẻ trộm mặc áo người lớn vậy, mỗi lần đi về phía trước một bước có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc giày đang đung đưa.

Hết lần này tới lần khác Ngôn Thù lại không hề cảm thấy không tiện, mà ngược lại, thậm chí cậu còn rất vui vẻ, trên mặt là nụ cười sáng lạn, cậu đưa tay vạch vụi cây hai bên hông ra, vừa đi về phía dòng suối nhỏ phía sâu bên kia vừa quay đầu nhìn về phía hai người nói: "Mọi người nhanh chút đi."

Trên mặt Ngôn Thù là sự thoải mái, giống như là một đứa nhỏ bị giam giữ vừa được thả ra, trên người cậu có một loại khí chất gần như là ngây ngô hồn nhiên.

Hoàn toàn ngược lại so với vẻ mặt đề phòng khi vừa mới gặp bọn họ.

Mà Hồ Nhã bên cạnh trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại không nhịn được muốn bật cười.

Dựa vào hiểu biết của cô với đội trưởng, đương nhiên là Trác Lệ không thể nào tốt bụng mà đưa giày cho Ngôn Thù đi được, Trác Lệ làm như vậy là bởi vì lát nữa định xuống nước bắt cá.

Hành động này của Ngôn Thù hiển nhiên là do cậu đã hiểu nhầm ý của Trác Lệ.

"Đội trưởng." Hồ Nhã đưa tay vỗ một cái lên bả vai Trác Lệ, sau đó cũng trêu đùa một câu: "Anh đúng là người tốt mà."

Trác Lệ nghe vậy thì nhíu mày nhưng vẫn không nói gì mà chỉ theo sau cậu đi về phía suối nước bên kia.

Khi hai người Trác Lệ và Hồ Nhã ở trong nước bắt cá thì Ngôn Thù ngồi xổm trên mặt đất ngắm nhìn những bọt nước trong suối, sau đó cậu quay qua nhìn những cây sậy cao cao mọc trong nước, trong ánh mắt có mấy phần khát khao.

Hồ Nhã thấy dáng vẻ nhìn gì cũng mới lạ của cậu thì thở dài một tiếng, sau đó nói với Trác Lệ: "Chắc là từ sau khi tận thế bùng nổ cậu ấy vẫn chưa ra ngoài, sống đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì."

Trác Lệ theo bản năng mà nhìn Ngôn Thù bên kia một cái.

Chú ý tới ánh mắt của Trác Lệ, Ngôn Thù vội vàng chỉ vào cây sậy bên cạnh nói: "Trác Lệ, tôi muốn một cái kia."

Nghe thấy những lời này, Trác Lệ tiện tay ngắt một cây sậy bên cạnh mình rồi ném qua cho Ngôn Thù.

Không lâu sau, hai người Trác Lệ và Hồ Nhã đã bắt được không ít cá, họ dùng một cây sậy thật dài xuyên chúng lại với nhau rồi mới bước lên mặt đất.

"Hôm nay khá may mắn." Hồ Nhã kiểm tra vị trí mang của từng con cá một nói: "Những con này đều không bị lây nhiễm."

Ngôn Thù tò mò đến gần nhìn một cái, chân thành xin chỉ bảo: "Cậu làm thế nào để phán đoán được vậy?"

"Hồ Nhã chỉ vào mang cái nói: "Ở chỗ này của cá bị cảm nhiễm sẽ có một sợi máu màu tím đen."

Ngôn Thù gật gật đầu, đến khi lại lên đến quốc lộ, cậu dùng một tay cầm cây sậy Trác Lệ vừa hái cho, sau đó cúi người dùng một tay khác cởi giày ra, đồng thời cũng gọi Trác Lệ lại: "Trác Lệ, anh chờ một chút."

Trác Lệ quay đầu nhìn lại, trong miệng anh còn ngậm một điếu thuốc vừa châm lửa, dáng vẻ hơi nheo mắt lại mang tới chút cảm giác lưu manh.

Ngôn Thù thành công cởi một chiếc giày ra, nói: "Trả anh giày."

"Không cần."

Ánh mắt anh dừng trên mu bàn chân Ngôn Thù một chốc rồi nói: "Cậu dùng tiếp đi."