Gần đây, chỉ cần chuông điện thoại vừa vang lên là Điền Hân Viêm sẽ đi ra ngoài, một lần đi là cả đêm, có lúc đang trên đường đến công ty cũng phải bỏ dở giữa chừng để đi, đương nhiên luôn là vì vị ‘người thân’ kia.
Nhiều lần, Phó Quan Nhã đợi cửa, đợi đến mức ngủ say như chết, mơ mơ màng màng được Điền Hân Viêm ôm về phòng.
Hôm nay cũng vậy.
Phó Quan Nhã cảm thấy cơ thể bay lên, cố mở mắt ra, thấy mình đang được Điền Hân Viêm ‘vận chuyển’ lên phòng ngủ.
“Anh về rồi à......” Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn với ông rồi.” Bị Tô Vô Địch buộc ở lại, nghe ‘nã pháo’.
...... Nhanh chóng ly hôn, đuổi con hồ ly tinh kia ra khỏi cửa.... ....... Lần nào cũng lập đi lập lại những yêu cầu vô lý như vậy.
Phó Quan Nhã dụi mắt, cố không cho nó nhắm lại.
“Không phải đã nói em đừng chờ anh, cứ về phòng ngủ trước sao?”
“Như vậy...... Cả ngày em chẳng có lúc nào thấy mặt anh hết! Ông bảo anh qua ăn sáng....... Anh đi làm, tan việc lại qua ăn tối, nếu em đi ngủ sớm,... .... Muốn thấy mặt anh cũng khó.......”
Điền Hân Viêm biết, Tô Vô Địch đang cố ý, cố ý cô lập Phó Quan Nhã. Anh không dẫn cô theo gặp ông, vì biết rõ ông sẽ xem thường cô. Anh không muốn cô đối mặt với những lời nói lạnh nhạt đó, càng không muốn cô nghe ông tiêm nhiễm chuyện của anh và Tô Ấu Dung.
Anh đặt cô xuống giường, đưa tay che mắt cô lại, không cho cô dụi nữa. “Em mệt thì ngủ đi, đừng cố.”
“Không, em rất tỉnh.” Cô ngủ cả một buổi chiều rồi. Gần đây bỗng nhiên cô rất ham ngủ, luôn có cảm giác ngủ không đã.......
Phó Quan Nhã, mau tỉnh lại đi!
“Thật tỉnh rồi?” Anh nhướng mày hỏi.
“Dạ.....” Rõ ràng là đang rất buồn ngủ.
“Vậy đi tắm với anh!” Điền Hân Viêm cúi đầu cười gian tà.
“Dạ.... ...” Cô ngây ngô gật đầu.
Đến khi bị Điền Hân Viêm ôm vào phòng tắm, thả xuống bồn tắm lớn, Phó Quan Nhã mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thì ra, lòng xấu hổ cũng biết tự hủy dần...... Nhớ ngày nào đó, khi cô bị lột sạch sẽ kéo vào bồn tắm, xấu hổ muốn chết, hận không thể vùi mình vào nước giấu người đi. Giờ thì đã có thể thoải mái nằm dài, duỗi thẳng hai chân đạp nước. Dù sao, từ ngày bày tỏ tâm ý của nhau, chuyện xấu hổ hơn cũng làm sạch rồi.......
“Ông anh nhận nuôi anh từ lúc anh mười tuổi, nhưng anh với ông không có quan hệ ruột thịt.... .....”
Phó Quan Nhã đổ sữa tắm vào bông tắm, giúp Điền Hân Viêm chà lưng.
Tóc anh bị ướt, rũ xuống, không còn vẻ chải chuốt cẩn thận như khi đi làm, trông như trẻ hơn năm tuổi.
“Ông là bạn tốt mấy chục năm của ông nội anh.”
“Cho nên, lúc cha mẹ anh mất thì ông nhận nuôi anh?” Chỉ bằng một điểm này, Phó Quan Nhã đã cảm thấy có ấn tượng vô cùng tốt với ‘ông’ của Điền Hân Viêm.
“Trước đây bởi vì một vài lý do, cảm thấy khá phiền toái, không muốn giải thích nhiều, nên anh chỉ nói đơn giản như cha mẹ anh đều mất.... ...”
“Dạ? Ý anh là, cha mẹ anh đều.......”
“Mẹ anh quả thật đã qua đời, nhưng cha anh vẫn còn sống.”
Không hiểu! Ai lại nguyền rủa cha mình chết chứ?
“Vẫn còn sống?! Vậy sao ông ấy lại..... Giao anh cho ông anh nuôi?” Phó Quan Nhã hỏi.
“Bởi vì, trong gia đình mới của ông ấy không có vị trí cho anh.” Điền Hân Viêm lạnh nhạt nói. d.đ lê./quý^$ đôn Giọng nói không hề lên xuống, không có giận vui, nhưng làn da dưới bàn tay Phó Quan Nhã lại trở nên căng cứng.
“Trên thế giới này, có một loại hận không cần lý do, vẫn có thể hận tới mức dù em có cố gắng làm bao nhiêu việc để lấy lòng, dù bỏ ra bao nhiêu ý tốt, vẫn bị người ghét bỏ.”
“...... Ý anh nói là mẹ kế của anh?” Cô đoán.
Anh không đáp, cũng không phủ nhận.
“Bà ấy bắt nạt anh?!” Nói xong, cô nghe thấy anh bật cười.
“Từ miệng của bà ấy thì là anh bắt nạt bà ấy.”
“Anh mới có mấy tuổi đâu, làm sao bắt nạt bà ta được?! Đánh cũng đánh không lại! Chửi cũng chửi không thắng! Ai sẽ tin lời bà ta chứ?”
“Nhưng vẫn có người tin đó!” Mà người tin kia lại là cha anh. Điền Hân Viêm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không có vẻ gì là vui vẻ cả.
“Anh trở thành đứa cố ý gây chuyện, nói láo vu hại bà ta, là một đứa trẻ hư khó mà nuôi dạy.”
“Bà ta nói anh như vậy?!”
“Một dạo, cả ngày bà ta không cho anh ăn bất kỳ thứ gì, anh la hét kêu đói, thì bà ta nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể với cha anh, nói: rõ ràng đã tự tay nấu cơm cho anh, tại sao còn lên án gieo tiếng xấu, làm tổn thương bà ta, anh cố ý gây rắc rối.... ......”
Dì phải làm sao, con mới chịu tiếp nhận dì? Dì không biết phải lấy lòng con như thế nào nữa......
Đứa nhỏ này! Sao lại nói láo? Sao dì có thể không cho con ăn cơm chứ? Dì không phải là bà mẹ kế độc ác! Dì thật sự muốn trở thành ‘mẹ’ con...... Muốn con kêu dì một tiếng ‘mẹ’.
Đứa nhỏ này hận em....... Dù em cố gắng nhiều hơn nữa, nó đều làm như không thấy.......
Bà ta diễn tốt đến nỗi, từng khiến cho anh nghĩ rằng mình không đủ ngoan, không đủ tốt mới hại bà ta khóc. Nhưng cha anh vừa bước ra khỏi cửa một giây là một cái tát đã bay đến mặt anh.
Ai cho mày gọi tao là mẹ? Ai là mẹ mày? Tao không có đứa con như mày! Cút xa một chút! Chỉ cần thấy mặt mày là tao đã bực rồi!”
“Trong nhà không ai đứng ra làm chứng cho anh sao?”
“Đầu bếp, người giúp việc đều đã sớm đổi thành người của bà ta, cho dù thấy cũng không thể nói.” Giữa bà chủ và một đứa trẻ không nơi nương tựa, ai sẽ chọn đứng bên phe anh chứ?
“Thật quá đáng!” Phó Quan Nhã vô cùng tức giận, siết chặt bông tắm trong tay.
“Ghê gớm hơn là không cho mở cả tủ lạnh. Cuối cùng, anh thật sự đói không chịu nổi, không thể không đi trộm.... ...”
Anh quay đầu nhìn cô, khi thấy ánh mắt ửng đỏ của cô, bỗng có xúc động..... Muốn kể hết tất cả.
“Bà ta nuôi một con mèo Ba Tư màu trắng rất xinh đẹp, vô cùng cưng nó, chỉ cho nó ăn đồ hộp đắt tiền. Đó cũng là nơi duy nhất trong nhà...... Không bị khóa lại, có thể trộm ăn được.”
Phó Quan Nhã sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng. Một đứa bé mới mấy tuổi bị bức tới mức chỉ có thể trộm đồ ăn của mèo....... d.đ lle@ quy., đôn~Tức giận bỗng dâng trào khiến cô không nói được một lời nào, cô biết, chỉ cần cô vừa mở miệng, nhất định sẽ là tiếng khóc.... .....
“Để không bị phát hiện, một ngày anh chỉ có thể trộm một lon. Con mèo đáng ghét kia lại đặc biệt thích vị cá. Anh cảm thấy vị thịt bò dù sao vẫn tốt hơn, vị cá...... Tanh đến mức khiến anh buồn nôn.”
Giờ thì cô đã hiểu, chỉ một vài câu hời hợt thế này đã khiến cô hiểu, tại sao anh lại ghét vị cá hộp tới mức đó. Đó không chỉ là sự chán ghét đơn thuần về mùi vị mà còn vì nó gợi lại những kí ức khổ sở nhất, bất lực nhất trong cuộc đời anh. Cho nên, dù là người rất quý trọng thức ăn, bởi đã từng bị bỏ đói một thời gian dài, nhưng anh vẫn không chịu ăn món salad vị cá cô làm.... ....
Cô không cách nào ngăn được dòng nước mắt của mình, nó cứ rơi xuống không ngừng.... ... Dù cô không hề muốn khóc!
Điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là....... Mua ngay một ngàn lon cá hộp cho mèo, nhét vào miệng bà kia!
Lúc ở tuổi của anh, cô hạnh phúc biết bao nhiêu, được ăn bữa chính, bữa phụ, muốn ăn gì cha mẹ đều cho.
Cô không cách nào tưởng tượng được, những ngày tháng đó anh sống như thế nào. Cô rất khó chịu, rất đau lòng. Nếu có thể quay ngược thời gian trở về lúc đó, cô tình nguyện phân một nửa đồ ăn của cô cho anh.... .... Cô biết ý tưởng này không hề thiết thực, không thể nào xảy ra, vậy nên lòng cô mới càng đau hơn.
“Cho đến khi con của bà ta ra đời, bà ta càng thêm chướng mắt anh. Bà ta sợ anh sẽ lấy hết những thứ vốn nên thuộc về con của bà ta, vì vậy càng ngày càng tệ hại hơn, thậm chí muốn....... Anh chết.”
Sự cố kia của anh, còn ly kỳ hơn cả trong phim. Nhưng anh không muốn kể rõ, không phải vì sợ nhớ lại, mà vì.......
“Không nói nữa! Nước mắt của em sắp đầy cả bồn tắm rồi! Vòi nước ngốc! Chốt khóa ở đâu mau chỉ anh đi!” Anh làm bộ nhéo mũi cô như đang khóa vòi nước lại.
“Bà ta tên gì? Đang sống ở đâu? Anh nói đi, em lập tức đi tìm bà ta tính sổ!” Vẻ mặt Phó Quan Nhã rất hung hăng, muốn đi tìm người đánh nhau.
Nước mắt, vẻ mặt bất bình, tất cả đều vì anh......
“Bắt nạt một đứa trẻ thì tính người lớn gì chứ?! Nhất định phải báo cảnh sát bắt bà ta! Ghê tởm!”
“Anh biết em rất tức giận, nhưng đừng lấy lưng anh làm bao cát để đánh, rất đau.” Anh cười nói, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu sự kích động của mình.
Phó Quan Nhã lúc này mới phát hiện, trong vô thức cô đã đánh anh mấy đấm.
“Em thực sự rất tức! Lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đánh người tới vậy.... ...”
“Đánh anh?”
“Không phải! Là bà ta! Anh mau nói cho em biết bà ta sống ở đâu đi!” Phó Quan Nhã nghiêm túc nói.
“Vì bà ta mà phải vào đồn công an thật không đáng!” Đến lúc đó anh lại phải đi bảo lãnh cô, rất phiền phức!
Phó Quan Nhã vẫn rất tức giận, không biết phát tiết thế nào.
Điền Hân Viêm vỗ vỗ tay cô, ý trấn an, lặng lẽ cám ơn cô.
“Đều qua rồi. Ít nhất, sau đó anh sống rất tốt.”
Là Tô Vô Địch đã phát hiện Điền Hân Viêm càng ngày càng gầy yếu, kiên quyết đòi dẫn anh đi chữa bệnh, cũng là Tô Vô Địch mở miệng nói với cha anh, muốn nhận nuôi anh.
Anh từng đoán, tình trạng của anh, có lẽ cha anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, dù sao, một đứa trẻ mười tuổi lại nặng không tới mười lăm ký, quả rất bất thường. Nhưng cha anh vẫn lựa chọn gia đình mới, vợ mới, con mới của ông. Có lẽ vì hổ thẹn trong lòng, vì quan tâm đến thể diện, không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới việc kinh doanh nên mới nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Tô Vô Địch.
Rốt cuộc, anh rời khỏi cái ‘nhà’ kia,.....