“Chờ con xuất viện thì lập tức dọn về nhà ngay. Phải mua cho bé con tã giấy, nôi....... A! Cha mẹ chưa chuẩn bị gì hết.... ...” Phó Quỳnh Sâm lo lắng nói.
“Con đã chuẩn bị đầy đủ hết những thứ bé con cần rồi ạ.” Phó Quan Nhã đáp.
Mẹ Phó híp mắt, thể hiện uy nghiêm của ‘thái hậu’, “Mẹ sẽ không để con và bé con ở trọ bên ngoài, về nhà lo mà ở cữ! Mẹ chưa từng thấy một phụ nữ có thai nào giống như con, chẳng mập ra chút xíu nào, hẳn là trong lúc mang thai con không hề bồi bổ gì cho mình đúng không? ... .... Chờ ở cữ xong, mẹ sẽ tính sổ với con.” Mấy chữ cuối, mẹ Phó nói rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng khí thế thì không nhẹ chút nào.
Phó Quan Nhã cúi thấp đầu, không dám nói nhiều. Cô trộm liếc Điền Hân Viêm một cái, hình như anh cũng không có cách phản đối mẹ Phó. Vẻ mặt anh giống như đang nói: anh không hề biết mẹ vợ lại có khí phách đến vậy.... ...
Cô liếc anh một cái ý nói: nếu không, anh nghĩ tại sao tôi lại tôn mẹ là ‘mẹ đại nhân’ chứ? Ở nhà họ Phó, địa vị của mẹ rất rất cao!
Mẹ Phó thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, thầm nghĩ làm sao để cắt ngang. Dù sao, giữa hai người bây giờ không nên ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’. Điền Hân Viêm là đàn ông đã có vợ!
“Cậu Điền.” Mẹ Phó sửa cách gọi. Con gái đã ly hôn, quan hệ liền khôi phục thành người xa lạ, “Mặc dù cậu là cha của bé con, nhưng cậu cũng phải nghĩ tới cảm nhận của vợ mình, đừng làm đau lòng thêm một người nữa.... ....” Mẹ Phó lấy tư cách là người lớn trong nhà để khuyên.
“Nếu chúng tôi biết sự tồn tại của bé con sớm hơn, tôi sẽ không để Nhã Nhã sinh bé con. Tôi thừa nhận, tôi là một người mẹ ích kỷ, không nỡ nhìn con mình làm một bà mẹ đơn thân.” Mẹ Phó nói xong, không ai biết phải nói gì nữa.
“Nhà họ Phó chúng tôi sẽ chăm sóc bé con. Trên luật pháp, cậu vẫn có quyền lợi và nghĩa vụ tới thăm. Nhưng sau này, cậu sẽ có con của riêng mình, những đứa bé kia có thể có một gia đình bình thường, còn bé con trong ngực cậu lại.... ...” Mẹ Phó khó nén thương tâm, nhìn bé con, nói tiếp, “Một ngày nào đó, bé con sẽ hỏi: tại sao cha mẹ con không ở chung một chỗ? Tại sao cha con lại ở chung với người khác? Có lẽ chúng tôi sẽ nói cho nó biết, cha nó đã qua đời từ sớm, như vậy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
Ngụ ý, Điền Hân Viêm sẽ còn có con của mình và Tô Ấu Dung, vì vậy đừng quá thân thiết với bé con!
Phó Quan Nhã thật muốn khóc, cô kéo chăn lên che mặt mình, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô không nghĩ kỹ được như mẹ, ánh mắt thiển cận, không suy tính về lâu dài....... Cô chưa hề nghĩ tới, nếu bé con ngưỡng mặt hỏi cô, tại sao không có cha....... Cô nên nói như thế nào?
“Con sẽ không có những đứa con khác.... ... Phải nói, mẹ của những đứa con của con sẽ chỉ là Phó Quan Nhã, không thể là người thứ hai nào khác.” Điền hân Viêm cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giữa tấm khăn hồng, thầm phát thề, anh sẽ không vắng mặt trong quá trình trưởng thành của bé con. d. đ *lê@! quý .,đôn Khi ôm bé con trên tay, anh mới hiểu rõ tâm tình của Tô Vô Địch.... .... Dù trả giá thế nào cũng phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho đứa nhỏ quý báu của mình.
Tô Vô Địch vì Tô Ấu Dung, còn anh sẽ vì con gái mình làm hết thảy, sẽ không để cho trong cuộc sống tinh khiết của con có bất kỳ lời nói dối nào, càng không để trong thế giới nho nhỏ của con, không có tình thương của cha.
“Con và Ấu Dung, tới giờ vẫn không phải là vợ chồng chân chính.... ...”
Điền Hân Viêm và Tô Ấu Dung, vào cùng một ngày, đồng thời nói ra sự thật.
Điền Hân Viêm nói với người nhà họ Phó sự thật của việc ly hôn. Còn Tô Ấu Dung nói với Tô Vô Địch việc kết hôn giả.
Kết quả.... .....
“Cái gì?! Vì lão già kia mới ly hôn với con gái tôi? Hại con gái tôi chịu nhiều khổ sở như vậy?!” Phó Quỳnh Sâm nghe xong, phát điên lên.
“Cái gì?! Con...... Con và Hân Viêm.... ... Hai đứa dám gạt ông?! Có phải hai đứa bây định chờ ông vừa chết là lập tức ly hôn không? Ngay cả giấy ly hôn cũng viết xong từ sớm rồi?! Con.......” Tô Vô Địch nghe xong lên cơn tăng huyết áp kịch phát, phải đưa đi cấp cứu.
Điền Hân Viêm bị Phó Quỳnh Sâm đuổi ra khỏi phòng bệnh. Còn Tô Ấu Dung lại đưa Tô Vô Địch vào bệnh viện.
Điền Hân Viêm muốn bước vào cửa nhà họ Phó, không khó; muốn gặp bé con, không khó; nhưng muốn gặp Phó Quan Nhã, cực khó. Người nhà họ Phó đã quyết định, không cho hai người họ gặp mặt. Lúc đầu cưới dễ dàng bao nhiêu thì hiện tại khó khăn bấy nhiêu, xem như nhân quả tuần hoàn. Điền Hân Viêm không biết quý trọng, giờ phải gặp báo ứng, đáng đời!
Điền Hân Viêm lui tới nhà họ Phó mỗi ngày, thấy được bé con, ôm được bé con, nhưng không có một lần nào gặp được Phó Quan Nhã.
Cha Phó và mẹ Phó không ngăn cản Điền Hân Viêm gặp con gái của anh, nhưng không cho phép anh gặp con gái của họ.
Điền Hân Viêm thầm nghĩ, nếu là anh, ai dám đối xử với con gái anh như vậy, anh cũng tuyệt đối sẽ không ôn hòa với đối phương.
Có lẽ, hôm nay lại không gặp được cô.
Điền Hân Viêm chuẩn bị tâm lý như vậy đến nhà họ Phó. Không ngờ, người mở cửa lại là Phó Quan Nhã. Anh ngạc nhiên tới mức đứng ngây dại ngoài cửa.
“Không muốn vào sao?” Cô hỏi. Hiếm thấy vẻ mặt sững sờ như vậy của anh, thật đáng yêu!
“Muốn!” Anh nhanh chóng hồi hồn. Cơ hội ngàn năm có một sao có thể không muốn ?!
Cô đi đằng trước, anh bước theo sau. Vừa đi cô vừa nói, “Mật Mật ngủ rồi, anh muốn vào xem thì nói nhỏ thôi.” Mật Mật là tên ở nhà của bé con.
“Không vội!” Gặp bé con là một chuyện, gặp cô lại là chuyện khác. Hai tuần liên tục đều thấy được bé con, nhưng cô thì đã hai tuần không thấy.... ....
Anh không vội gặp con, lại vội nhìn cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
“Cha mẹ đi dự đám cưới rồi. Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy ăn một ít đi. Vừa lúc, anh giúp em ăn.... ... Bữa ăn với số lượng kinh người dành cho người đang ở cữ.”
Đồ ăn hằng ngày vẫn là anh đặt người ta ngày ngày mang tới cho cô, mẹ thương cô nên làm thêm mấy món, cô ăn vậy đã hai tuần liên tiếp, cho nên dù ba ngày tiếp theo không ăn gì, cô vẫn không thấy đói.
“Ăn vậy mới giúp em bồi bổ lại, em phải ăn hết mới được.... ....” Anh vốn định khuyên cô vài câu, nhưng vừa nhìn thấy mớ đồ ăn trên bàn lại lập tức im lặng ngay.
“... ...... Đây là một bữa ăn?” Năm sáu tô đồ ăn bự thế kia?
“Đúng!” Phó Quan Nhã buồn rầu nói, người ta nuôi heo cũng không cho ăn nhiều như vậy đâu!
“Em vất vả rồi.” Điền Hân Viêm thật lòng nói.
Bốn chữ này bao hàm không chỉ là cô cố gắng ăn nhiều như vậy, càng là vì cô đã sinh Mật Mật cho anh.
“Nhân khi mẹ em chưa về, anh mau ăn ba tô này đi.” Cô nhanh chóng chia đồ ăn, chỉ chừa mấy món có tác dụng lợi sữa cho mình, những món khác đều cho anh hết. Cô ăn những món bổ huyết gì kia, ăn đến mức sắp nôn luôn rồi.... ...
Phó Quan Nhã bới cơm cho Điền Hân Viêm, hai người cố gắng giải quyết mớ ‘đồ bổ’ trên bàn.
“... ...... Ông anh không sao chứ? Nghe anh và cô Tô nói thật, ông đã.... ..... Tức giận tới bất tỉnh?”
“Ừ. Cho nên giờ nhờ bác sĩ túc trực hai bốn trên hai bốn giờ, sợ phát sinh sự cố ngoài ý muốn.”
“Ông..... Vẫn không chịu nói chuyện với hai người?”
“Ừ.” Điền Hân Viêm gật đầu.
Tính tình Tô Vô Địch vừa cứng ngắc vừa bảo thủ.
“Ông ấy luôn nén giận như vậy cũng không phải việc tốt, anh và cô Tô mau nghĩ biện pháp dụ ông hết giận đi.”
“Ông không hề nén giận, ngày ngày đều mở miệng mắng người.” Nếu không, vì sao bọn họ phải nhờ bác sĩ canh suốt cả ngày?
“Hả? Không phải nói đang chiến tranh lạnh sao?”
“Ông ấy chiến tranh lạnh với anh và Ấu Dung, nhưng với khách trọ của em thì lại ngày ngày ‘chiến tranh nóng’ không ngừng!”
“Tiểu Lại?”
Từ khi Phó Quan Nhã dọn về nhà mẹ, Lại Bì vẫn ở căn hộ kia.
“Chắc em còn chưa biết, cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của Ấu Dung. Năm đó, mẹ Ấu Dung mới mười sáu đã sinh Ấu Dung, đưa Ấu Dung cho ông nội xong thì không thấy xuất hiện nữa.”
“Hèn chi.... ... Hôm ở bệnh viện, Lại Bì nghe tên của ông anh xong lại giật mình như vậy.”
“Đó là đầu mối duy nhất để Lại Bì tìm kiếm chị gái.”
Lúc trước, Phó Quan Nhã và Lại Bì tán gẫu, từng nghe Lại Bì đề cập tới chuyện xưa của mẹ mình, nhưng không nói nhiều nên cô chỉ biết đại khái là mẹ Lại Bì rất áy náy với đứa con gái kia, luôn nhắc bên miệng. d. đ~! lê# quý^ đôn Thì ra là Lại Bì đang lén đi tìm người?
“Tiểu Lại tìm ông anh...... Cãi cái gì vậy?”
“Cô ấy bất bình thay cho Ấu Dung, chỉ trích ông để Ấu Dung lấy hôn nhân làm trò đùa, hại chị cô ấy chôn vùi tuổi xuân chỉ vì để ông an tâm...... Đại loại như thế.”
‘Ông thật là kỳ lạ! Mắc gì cứ ép chị tôi phải kết hôn với chồng người khác? Chị tôi tốt như vậy, không xứng tìm được một người thật lòng yêu thương sao? Trên đời này, chẳng phải chỉ có một mình Điền Hân Viêm là đàn ông!’ Lại Bì nổi giận, đập bàn, giẫm ghế mà hét.
‘Ông có biết, đối với con gái, giả kết hôn một lần thì sẽ mất giá biết bao nhiêu không?’
‘Nếu ông sống lâu ba mươi năm, chẳng phải chị tôi cũng sẽ phải kết hôn mà như ở góa suốt ba mươi năm ư?!’
‘Ngay cả đơn ly hôn họ cũng viết sẵn rồi, chờ ông trút hơi thở cuối cùng là họ lập tức ly hôn, như vậy ông cũng có thể nhắm mắt hả? Đến lúc đó, ông muốn báo mộng cũng khó à!’