Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 1-7




Cô cần phải thanh minh giùm cho ông bố nhà mình mới được, ba cô tuyệt đối không phải loại người tham lam muốn kiếm người quyền lực giàu có để mà trèo cao, nhưng là người làm cha làm mẹ thì có ai không muốn con gái mình gả được cho một người tốt cơ chứ. Điều kiện kinh tế đương nhiên cần thiết, nếu con rể chỉ có nhân phẩm tốt nhưng lại nợ nần chồng chất thì sao người làm cha làm mẹ có thể yên tâm được! Tấm lòng của người làm cha mẹ tuyệt không thể phán là đúng hay sai được!

Vả lại, ba cô rất ít khi khen ngợi một người như thế. Nếu chỉ xem xét về mặt tiền tài gia thế, hoàn toàn không nhòm ngó gì đến vấn đề nhân phẩm thì với điều kiện của Hạ Phồn Mộc tuyệt đối hơn cả Điền Hân Viêm gấp nhiều lần, nhưng ba cô vẫn là đem điều kiện ‘nhân phẩm’ xếp lên điều kiện thứ hai….

“Hạ Phồn Mộc có ý muốn theo đuổi em?”

Điền Hân Viêm ngừng động tác ăn lại, ánh mắt bén nhọn, khi nhắc đến ba chữ ‘Hạ Phồn Mộc’ thì âm thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

Hạ Phồn Mộc, một công tử đào hoa có tiếng, ỷ vào mình có bề ngoài cao ráo bảnh bao mà không ngừng đổi bạn gái, cô sau sẽ càng xinh đẹp diễm lệ hơn cô trước?

Thân là con trai độc nhất của gia đình giàu sang, vừa sinh ra đã sỡ hữu hai căn hộ câp cấp rộng cả trăm nhìn mét vuông với những tài sản kinh người khác, đủ để cậu ta ăn chơi cả đời mà không cần âu lo.

Cũng bởi vì ngậm thìa vàng ra đời mà bên người không bao giờ ngớt những khuôn mặt nịnh nọt, thành ra cậu ta lúc nào cũng mang bộ mặt cao ngạo mà nhìn người khác.

Phó Quan Nhã lắc đầu: “Cũng không tính là vậy, chẳng qua chỉ là đã từng gặp mặt trong buổi tiệc của các trưởng bối và có tám chuyện vài câu mà thôi….”

Sao đó Hạ Phồn Mộc đã xin số điện thoại của cô, hai người có nói chuyện điện thoại vài lần, cùng đi uống ca phề một lần. Nhưng sau khi ba cô biết liền lập tức ngỏ ý phản đối rồi. Lý do là vì Hạ Phồn Mộc có đời sống cá nhân quá bê bối, không phải một chàng rể tốt! Tất cả các ông bố trên thiên hạ đều lo lắng cậu ta tiếp xúc quá gần với con gái của mình…

“Ấn tượng của em với cậu ta không tệ?”

Dáng vẻ nhướn mày của Điền Hân Viêm thối đến mức như vừa nghe cấp dưới của mình báo cáo công ty đã lỗ năm tỷ vậy.

“Anh ấy rất khôi hài, rất biết cách kiếm đề tài để mà nói chuyện, không hề để không khí lâm vào tình trạng bế tắc…” Đi với Hạ Phồn Mộc, cô không cần phải lo lắng đế vấn đề không khí, chỉ cần ngồi cười là được.

“Chiêu thức lừa gạt phụ nữ cũng chẳng hề ít nhỉ.” Điền Hân Viêm hừ lạnh một tiếng.

Phó Quan Nhã nhìn anh bĩu môi, trong lòng nghĩ chắc vì anh và Hạ Phồn Mộc có khúc mắt gì đó trên vấn đề làm ăn nên khi nhắc đến anh ta mới mang vẻ mặt bí xị như vậy.

Cô lại không cho rằng Hạ Phồn Mộc là người xấu. Có lẽ Hạ Phồn Mộc là dạng đàn ông hoa tâm, chuyên khiến phụ nữ đau lòng, nhưng nếu chỉ xem anh như bạn bè bình thường thì anh ấy tuyệt đối là một đối tượng tốt để mà tám chuyện chứ không hề cao ngất ngưởng như lời đồn bên ngoài, anh ấy cũng không hề có thái độ kiêu ngạo chê bai người khác như tạp chí lá cải nói, mà ngược lại là một người rất hài hước.

“Mọi việc xảy ra trước khi em kết hôn, anh không bận tâm, nhưng giờ đã kết hôn rồi, em hãy tự đắn đo làm việc đúng mực, anh không hy vọng về sau sẽ có những lời đồn thêm mắm dậm muối truyền đến tai anh.” Điền Hân Viêm nói với vẻ tàn tàn, nhưng lại mang hàm ý cảnh cáo.

Những chuyện đã cũ thì cũng không cần phải lôi ra để mà nói nữa, bất kể cô cùng với Hạ Phồn Mộc hay bất kỳ người đàn ông nào khác có tình cảm với nhau đều phải chấm dứt từ hôm nay. Anh hoàn toàn có quyền yêu cầu vợ của anh phải trung trinh sau khi kết hôn.

Hàm ý của anh, Phó Quan Nhã đương nhiên nghe hiểu… anh tưởng đời sống cá nhân của cô bê bối đến vậy sao. Người mà cho tôi leo cây ba lần liên tiếp để rồi trực tiếp nhảy vào giai đoạn hôn nhân chỉ có anh thôi được không!

Anh cưới cô, nhưng không hề điều tra tám đời dòng họ với thói quen sinh hoạt, tình trạng quan hệ xã hội gì đó của cô hết cả.

Cô cũng chẳng giải thích gì cho bản thân, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn xong cơm để mà kết thúc bầu không khí ngại ngùng khi phải cùng bàn với anh mà thôi.

Ăn đến khi chỉ còn vài ngụm cô lại bỗng chợt nhớ đến vấn đề khác. Sau khi ăn xong đúng là sẽ thoát khỏi bầu khí kỳ lạ trên bàn ăn này, nhưng tình trạng vẫn sẽ không có chuyển biến tốt gì cả, mà bầu không khí ngại ngùng này sẽ chuyển từ bàn ăn sang phòng ngủ, từ cảnh anh ăn cơm sẽ chuyển thành cảnh anh ‘ăn’ cô mất…

Ừm, ăn chậm chút vậy, kéo dài thêm được hai ba phút cũng tốt, tuy là cũng sẽ không thay đổi được gì hết…

Thế là cô mỗi muỗn một hạt cơm mà ăn, tưởng rằng anh sẽ không để ý. Nhưng quỷ kế nhỏ nhặt này sao có thể chạy thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Điền Hân Viêm cơ chứ.

Một hạt cơm thôi mà nhai rất lâu rất lâu, dáng vẻ cẩn thận của cô khiến anh cảm thấy thật buồn cười. Hai cánh môi của cô khẽ động đậy trề ra như đang bĩu môi, ánh mắt thì cứ không ngừng lén lút nhìn về phía anh, thử dò xét xem trong chén của anh còn bao nhiêu cơm nữa, mỗi hành động cử chỉ của cô quả thật rất con nít.