Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 1-1




Thiết kế chủ yếu là màu gỗ nguyên sơ đơn điệu thể hiện được phẩm chất xa hoa nhưng lại khiêm tốn của chủ nhân, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp không hề có vẻ lộn xộn.

Những đường vân gỗ nhàn nhạt lại là thứ nổi bật nhất của căn nhà này, hoa văn tự nhiên được nhà thiết kế tài hoa tận dụng những đường vân đậm nhạt của riêng nó để tạo ra phong cách nội thất có một không hai trên thế giới.

Phía sau mỗi bức tường gỗ đều là một chiếc tủ âm tường rộng rãi, cô tò mò mở một chiếc tủ ra, bên trong là những bộ Âu phục được ủi kỹ càng và treo thẳng tắp ngay ngắn chẳng khác gì những chiếc tủ trưng bày ngoài cửa hàng bán quần áo cao cấp. Cô đóng tủ lại, xoay người mở một cánh cửa gỗ khác, bên trong là những ô vuông nhỏ để cà vạt, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo màu sắc kiểu dáng, rất dễ dàng cho chủ nhân của nó chọn lựa chiếc thích hợp, phía góc bên phải đặt những phụ kiện đi kèm, được xếp vuông vức có góc có ngọn, bản lĩnh gấp quần áo này chuyên nghiệp đến mức cô phải cảm thán!

Chủ nhân của căn nhà này nhất định là dạng người cực kỳ có kỷ luật! Chẳng hề giống cô, đồ đạc chỉ cần dùng xong liền quăng khắp nơi…. Vì thức ăn đóng hộp tiện lợi dễ sử dụng nên đồ ăn vặt đóng hợp không chỉ có mặt trên bàn, trên sàn nhà mà thậm chí trên giường cũng có! Còn sách báo thì để tiện cho việc ‘vơ lấy’ để xem thì chỗ này một quyển chỗ kia một cuốn! Về phương diện ăn mặt thì để cho tiện lợi cô đem áo khoát móc lên ghế sofa nhỏ, khi cần ra cửa nhà thì chỉ cần vơ lấy mặc vào là được.

So sánh với chủ nhân căn nhà thì cô có vẻ… quá tùy hứng? Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên rồi! Chủ nhân căn nhà này có vẻ như không thể chịu được một chút lộn xôn bê bối nào cả, mà cô lại thuộc dạng người chuyên ‘chế tạo’ môi trường lộn xộn!

Cô quả thật có thể bình an mà sống qua ngày ở nơi này không đây!

Cô vốn định quay về giường ngồi xuống, nhưng mông vừa chạm giường liền nhảy cẫn lên, giường không có mọc gai, mà còn rất mềm mại thư thái, nhưng…

Cô như đứa bé phạm lỗi lần vậy, hốt ha hốt hoảng vuốt phẳng lại những nếp nhăn mà mình vừa gây ra.

Trước khi cô bước vào đây thì chiếc giường lớn này cũng như vật trưng bày ngoài cửa hàng vậy, phẳng lì tươm tất.

“Giường là dùng để ngủ, bay lên đó nhúng hai cái, nhảy ba cái mới là sự kính trọng lớn nhất giành cho nó, ngay ngắn tươm tất đến mức này… áp lực thật lớn mà.” Cô lẩm bẩm.

Chiếc mền ngủ của cô lúc nào cũng trong trạng thái ‘một nùi’, lúc ngủ cô cuộn nó thành kiểu gì thì nó sẽ giữa nguyên trạng thái đó cho đến lần đắp mền tiếp theo.

Ghế sofa cô cũng không dám ngồi, bên trên có phủ miếng đệm tơ tằm! Thế thì chỉ còn sàn nhà bằng gỗ nguyên chất rồi… trông có vẻ không sợ bị dơ!

Điền Hân Viêm vừa mở cửa phòng liền thấy cô dâu với bộ dáng ngu ngốc đang cố gắng đấu trang với chiếc váy cưới xa hoa để được ngồi xuống nền nhà!

Tầm mắt hai người giao nhau, cô lộ vẻ quẫn bách, gò má ửng đỏ, thật tồi tệ là cô không thể thuận lợi mà đứng lên, váy cưới quá lớn quá nặng đã quấn chặt lấy cô rồi!

“Ách… Xin chào!” Cô vẫn nhớ cần phải nói lời xin chào cơ đấy!

Rất có phép tắt, nhưng dưới tình huống giữa hai người lúc này thì lại có vẻ hơi kỳ cục! Dù sao đi nữa thì hôm nay… là ngày cưới của họ, cô dâu và chú rể quả thật không nên tỏ vẻ không quen thuộc như thế chứ!

Được thôi, họ quả thật là không được quen thuộc cho lắm! Mức độ quen biết chỉ dừng lại ở hạn mức biết tên họ và gia thế của nhau mà thôi, muốn nhiều hơn nữa cũng không có. Ngay cả số lần gặp mặt cũng chỉ cần dùng một bay là quá dư để mà đếm rồi!

Điền Hân Viêm từ đầu đến cuối vẫn chưa hề rời mắt khỏi ‘cô vợ mới cưới’ của mình. Mặc dù vẫn đang mặc áo cưới trắng tinh và được trang điểm kỹ càng để che đi dáng vẻ con nít, nhưng trông cô vẫn cực kỳ tự nhiên và thuần khiết.

Chiếc váy cưới trắng tinh xòe rộng trên sàn gỗ như đóa hoa nở rộ vậy. Còn cô thì như tiểu tinh linh bướng bỉnh trong nhụy hoa.

“Sao lại ngồi dưới sàn? Trong phòng có sofa, cho dù em đang mặc áo cưới thì vẫn nhét vừa mà.”

Giọng nói của anh thì cô không cảm thấy xa lạ mấy, có nghe qua vài lần trong điện thoại, không nhanh không chậm, trầm trầm như âm điệu của đàn violon, cảm giác trầm ổn nghiêm túc!

Ngược lại , dáng vẻ của anh thì mỗi lần gặp là cô lại phải tìm cách thích ứng!

Không cẩn thận chuyển đến kênh tin tức tài chính, thấy dáng vẻ trên màn hình tivi của anh cô sẽ cảm thấy muốn ngất, nhưng nếu xem chương trình “Sự đấu tranh giữa các người nổi tiếng” thì chỉ dừng lại ba giây liền phải chuyển kênh, ấn tượng đối với anh chỉ có: Người mà ba nói, là anh ấy sao?

Dáng vẻ trông rất lạnh lùng, đứng đắn, trang nghiêm, thế mà ba cô lại không ngớt lời khen dành cho anh ta….

Tối hôm đó ba cô nói thế này: “Không có thói hư tật xấu, làm việc có đầu óc có trách nhiệm, bề ngoài lại tuấn tú lịch sự, không ba hoa phong lưu càn rỡ bên ngoài, loại đàn ông tốt này rất xứng làm con rể của ta.”

Nghe nói là da anh ta chủ động xin ba cô cho cưới cơ đấy!

Ba cô vừa nghe liền như đại thần thời Thanh nịnh chân chó cho vua để được vua ban lộc, hận không thể đem con gái dâng lên ngay trong đêm vậy…