Anh Chàng Mộ Bên

Anh Chàng Mộ Bên - Chương 32




Khi mùa đông đến, nông trại trở nên yên bình hơn. Tôi biết lẽ ra mình phải vào rừng làm việc, nhưng tháng Mười một đã đem đến một lớp tuyết nhão nặng nề, khiến cho việc đi lại đâm ra khó khăn. Tôi tự nhủ như thế. Trời cũng rét nữa, cái rét mướt tê cóng xuyên qua các lớp áo quần và luồn lách vào tận xương tủy.

Đột nhiên tôi muốn trẻ hóa ngôi nhà cũ kỹ. Không đến nỗi đóng cho nó một mái hiên gỗ chạm cầu kỳ, chuyện đó nằm ở tận cuối danh sách ưu tiên. Nhưng mà…

Trước đây trong một chương trình, tôi từng được xem cách người ta đã tái sinh các trạm xăng thập niên năm mươi bằng cách xếp hạng chúng là di sản văn hóa. Tôi bỗng nghĩ biết đâu họ cũng có thể đưa phòng khách nhà tôi vào danh sách xếp hạng. Cả nhà bếp nữa. Thực ra, mẹ tôi không bao giờ quan tâm đến nội thất trong nhà. Bà dọn dẹp nhà cửa, nhưng bà giữ nguyên mọi thứ như từ thời ông bà ngoại. Thậm chí mẹ tôi không thể chịu đựng nổi nếu tống khứ đi một món đồ mà bà đã cùng mua với ông ngoại tôi. Còn tôi thì sao?

Căn phòng duy nhất trong nhà khiến tôi dấy lên mong muốn trang trí lại là phòng mình. Hồi khoảng mười bảy tuổi, ngay trước khi tiếp quản nông trại, tôi đã tấn công lớp giấy dán tường màu nâu có từ thời bà ngoại và sơn đen chúng! Tôi trải tấm chăn hình con hổ trên giường và dán đầy lên tường những tấm áp phích của các ngôi sao nhạc rock đầu xù như chó bông, cùng một tấm ảnh chụp một cô gái khỏa thân với sơ đồ xẻ thịt vạch bằng bút mực xanh. Hồi đó tôi thấy mọi chuyện thật táo bạo. Chúa ơi, tôi ngầu ve sầu luôn ấy! Carina cũng thấy tôi ngầu. Một lần, vào ngày lễ thánh Jean, trong khi lẽ ra tôi phải đi vắt sữa ca sáng vì bố mẹ tôi không có nhà dịp cuối tuần, tôi đã để cho Carina vào phòng mình, sau đó tôi đã thử vẽ cái sơ đồ đó lên người cô ấy. Bằng loại mực không xóa được. Hai đứa chúng tôi đã uống khá nhiều cái thứ có thể gây mù mắt. Sau đó vì bọn tôi lăn lộn trên tấm chăn hổ, nó đã bẩn khiếp lên được và mẹ tôi vứt nó đi không thương tiếc. Mẹ là thế mà.

Về sau, tôi đã tháo hết các tấm áp phích nhạc rock xuống và thay thế bằng các tấm ảnh chụp máy kéo khổng lồ. Nhưng tôi chưa bao giờ sơn lại căn phòng, chưa có dịp. Một hôm Désirée đã bảo cô ấy có cảm thưởng như đang nằm trong một hầm mộ khi nhìn bốn bức tường đen thui. Chính điều đó đã khiến tôi quyết định thay đổi một chút. Rõ ràng tôi đã phát triển một bản năng xây tổ ấm khi cô ấy bước vào cuộc đời mình. Đáng lẽ tôi nên thận trọng hơn. Kế hoạch cái tổ hóa ra là một bãi mìn.

Trước hết, tôi đã dán lại phòng ngủ của mình bằng một loại giấy hoa khá xinh. Sau đó, tôi mua các tấm màn cửa treo ngay trong catalog của Haléns. Chúng có màu trắng với nhiều nếp xếp và hai sợi ruy băng óng ánh để buộc vén sang hai bên. Cuối cùng, tôi đã treo vài tấm tranh thêu hoa lên tường, thay cho các hình ảnh máy kéo.

Tôi đã làm mọi thứ khi có trọn vẹn một tuần trước khi Désirée đến chơi. Lúc cô ấy đến, tôi dẫn cô ấy lên phòng mình, đẩy cửa và cố dùng miệng bắt chước tiếng kèn trumpet.

Cô ấy mở to mắt.

- Ơ… cũng đẹp! – Cô chỉ nói vỏn vẹn có thế.

Tôi cảm thấy hơi bị thất vọng. Sau đó tôi đã ép cô ấy nói thêm gì đó, đại loại như là tôi đã làm tốt, rằng…

Rằng cô ấy thực sự cảm thấy thoải mái trong căn phòng.

Nhưng tôi chỉ buộc được cô ấy nói là mọi thứ sáng sủa hơn và có vẻ rộng thêm.

- Em không thấy nó dễ thương sao? – Tôi gặng hỏi.

Lẽ ra tôi không nên hỏi câu này. Désirée không thích nói dối, dù chỉ là những lời nói vì phép lịch sự. Cô ấy đã đáp rằng đương nhiên tôi có quyền trang trí lại căn phòng theo gu của tôi, chứ không phải của cô ấy.

- Ý em là em muốn chọn giấy dán tường cùng với anh á? – Tôi vọt miệng hỏi trước khi kịp kìm lại.

Thế đấy, tôi đã đặt câu hỏi mang tính quyết định, sau này tôi mới hiểu ra điều đó. Một câu hỏi được nêu lên quá sớm. Vì cô ấy chỉ đáp gọn bâng: “Đâu có, mà sao phải thế?” trước khi bước xuống nhà bật ti vi, vì cô không muốn bỏ lỡ chương trình Thời sự.

Cả buổi tối sau đó chìm trong một bầu không khí căng thẳng. Chúng tôi bắt đầu cãi nhau trong khi nghe bản tin thời sự. Cô ấy quả là người khuynh tả, không phải kiểu người yêu xã hội, mà là dạng chuộng môi trường xanh, trong khi tôi bảo vệ quyền lợi của các doanh nhân, vì tôi tự coi mình như một doanh nghiệp nhỏ. Cô ấy nhanh chóng gài tôi vào thế phải bào chữa cho chủ nghĩa tư bản toàn cầu, và nhờ miệng lưỡi lập luận tốt hơn, cố ấy khiến tôi phải đồng tình với những điều mà bản thân tôi không đồng ý. Rồi tôi mất kiểm soát và không thể dừng được nữa: tôi ủng hộ phá rừng, sỉ nhục những người hoạt động môi trường, trong khi cô hăng hái thuyết giảng chống lại sự phá hoại môi trường và khai thác cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên, sau đó tôi gần như buộc tội cô đốt phá những chiếc xe tải của Scan – sản phẩm của ngành chăn nuôi Thụy Điển.

Suốt thời gian cãi cọ, tôi cứ có cảm giác rắc rối thật ra nằm ở lớp giấy dán tường. Cô ấy làm rối tung mọi chuyện vì không muốn phải đối mặt với vấn đề có nhận trách nhiệm với ngôi nhà này hay không.

Lần đầu tiên trong đời chúng tôi ngủ mà không làm chuyện ấy.

Nhưng chúng tôi có nắm tay nhau.