Cố Tri Dân nghe Mạc Đình Kiên nói xong, vội vàng chạy về phía quán cafe.
Anh ta thở hồng hộc chạy vào quán café thì Mạc Đình Kiên đã uống gần hết ly café rồi.
Mạc Đình Kiên giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đến muộn.”
Nhân viên phục vụ đi tới rót nước, Cố Tri Dân thở không ra hơi, nói câu “Cảm ơn” với phục vụ rồi cầm ly uống nước.
Cố Tri Dân uống nước xong mới ngồi xuống, buông thõng một tay gác lên lưng ghế sofa: “Anh Mạc, tôi phải chạy tới đấy, nhanh hơn cả lúc tôi trốn đám con gái hồi phổ thông, anh nhân đạo một chút đi.”
‘Anh Mạc vô nhân đạo’ mặt không cảm xúc nói: “Gần đây bận lắm à?”
Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề câu chuyện, như thể tên vô nhân đạo vừa rồi không phải mình.
“Vẫn thế.” Cố Tri Dân đánh giá anh, hỏi dò: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Loading...
Anh ta hỏi một cách dè dặt.
Vì Mạc Đình Kiên chưa từng gặp anh ta một cách chính thức như vậy bao giờ, trong lòng Cố Tri Dân có chút e ngại, lo lắng có phải là chuyện gì vô cùng quan trọng hay không?
Ngay cả việc chuyển giao công ty truyền thông Thịnh Hải, Mạc Đình Kiên cũng chỉ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại để thông báo mà thôi.
Thông báo xong thì cúp máy luôn, không cho Cố Tri Dân chút thời gian để phản ứng.
Chờ lúc anh phản ứng lại thì luật sư đã tìm tới cửa rồi.
Luật sư nói Mạc Đình Kiên cho anh hai lựa chọn, một là tiếp nhận truyền thông Thịnh Hải, hay là quyên tặng công ty, đều được.
Lúc thành lập Thịnh Hải, vì không mượn sức nhà họ Mạc nên cũng chẳng dễ dàng.
Cố Tri Dân biết những gian khổ khi ấy, không có khả năng sẽ quyên tặng công ty, đành phải tiếp nhận.
Đương nhiên là Mạc Đình Kiên đã nghĩ tới chuyện này nên mới quyết đoán như vậy.
Đôi khi Cố Tri Dân nghĩ chắc Mạc Đình Kiên phải có hai, ba cái đầu, hoặc là hai, ba cái tâm mới có thể để ý, suy xét tường tận như vậy.
Anh thấy suy nghĩ của Mạc Đình Kiên sâu xa hơn người thường nhiều.
Một tay Mạc Đình Kiên cầm ly cafe trước mặt, vẻ mặt hờ hững: “Có chút việc nhỏ.”
Cố Tri Dân “chậc” một tiếng: “Tôi có điên mới tin anh, muốn bẫy tôi cái gì thì nói luôn đi, anh bẫy tôi còn ít à?”
Mạc Đình Kiên mỉm cười: “Vậy tôi nói thẳng nhé.”
Cố Tri Dân nghe câu này của anh thì hơi nhức đầu.
Anh ta nuốt nước miếng: “Anh… anh nói xem.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mang cafe tới: “Cafe của quý khách đây.”
Cố Tri Dân ngửi mùi thì nhận ra ngay đây là cafe mà anh thích nhất.
Cố Tri Dân chỉ ngửi một chút, chưa uống ngay.
Mạc Đình Kiên gọi café bình thường anh thích uống nhất, đây là chuyện mà Cố Tri Dân nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Trước khi biết rõ chuyện Mạc Đình Kiên muốn anh làm, anh không dám uống ly cafe này.
“Không phải sợ, là chuyện nhỏ thật.” Mạc Đình Kiên nghiêm túc trấn an anh ta.
Cố Tri Dân thấy mình sắp lên cơn đau tim rồi: “Anh cho tôi một nhát dứt khoát đi, nói ngay, là chuyện gì?”
“Tôi muốn cậu làm giúp tôi chút tin tức.” Vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại khôi phục vẻ hờ hững.
“Tin gì?” Nghe có vẻ là việc nhỏ thật.
Cố Tri Dân thở phào nhẹ nhõm, bưng ly cafe định uống thì nghe Mạc Đình Kiên nói: “Tin liên quan đến Tạ Sinh.”
Cố Tri Dân nhấp một ngụm cafe, nhìn anh một cái, ý bảo anh nói tiếp.
Tuy hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn quyết định nghe xong rồi tính.