Ánh Bình Minh Lạnh Lẽo

Chương 64: Đừng đụng vào ta




"Vê thôi!" Tuyết Lạc một tay cầm kẹo hồ lô một tay cầm túi xiên nướng đi vè quán trọ, để lại Thẩm Vũ Kỳ đi theo phía sau không khỏi mỉm cười vì sự đáng yêu hiếm có này.

Trong phòng số 14.

"Thức ăn nguội hết rồi!" Tuyết Lạc tiếc nuối nói.

"Dùng linh lực làm nóng lên là được rồi." Thẩm Vũ Kỳ vừa nói vừa huơ tay hoá phép làm nóng thức ăn.

"Ta không ngờ nàng lại thích kẹo hồ lô đó." Hắn đùa cợt nói.

"Đừng nói nữa, hôm nay là cuối năm rồi chúng ta phải cơm no rượu say thôi!" Tuyết Lạc cầm xiên nướng đưa hắn.

"Tiểu nương tử, nàng ăn uống cẩn thận một chút có được không?" Hắn lấy khắn tay lau vết dầu mỡ Tuyết Lạc làm bẩn trên mặt hắn.

Cả hai cứ vậy mà cùng nhau ăn hết thức ăn trên bàn và uống hết tĩnh rượu.



Phòng kế bên.

Bạch Thanh Phong cô đơn ngồi nhâm nhi giò rượu Nữ Nhi Hồng và một con cá chua ngọt. Hắn đang không biết phải nói thế nào để nàng tha thứ cho hắn.

Nhớ ngày hôm qua bản thân Bạch Thanh Phong còn như kẻ mất hồn ngẩn ngơ không biết phải làm sao trong Nguyệt Như cung nhưng cũng may Khả Như và Bạch Đăng Kỳ còn quan tâm đến hắn nên đã nhất quyết bắt hắn xuống Nhân Giới dẫn đường rồi còn ở lại đây chơi thêm hai ngày hy vọng hắn có giảm bớt muộn phiền. Sầu càng thêm sầu, hắn cứ vậy mà một mình uống hết mấy giò rượu.

Bên ngoài cửa sổ.

"Bùm, bùm..." thời khắc giao thừa đã tới, tiếng pháo hoa nhộn nhịp khắp nơi. Những chùm sáng rực rỡ và đủ màu sắc lan tỏa khắp bầu trời Nhân Giới rồi lại tàn đi nhanh chóng để nhường chỗ cho những pháo hoa đốt sau.

"Pháo hoa đẹp thật a!" Khả Như nắm tay Đăng Kỳ chỉ vào cửa sổ nói.

"Nương tử, chúc mừng năm mới." Đăng Kỳ nói xong liền hôn nhẹ vào trán Khả Như

"Lão công, năm mới vui vẻ." Khả Như nói vào vành tai Đăng Kỳ làm hắn có chút nhột.

Bên phòng Thẩm Vũ Kỳ.

"Thẩm Vũ Kỳ, ngươi say rồi sao?" Tuyết Lạc mặt đỏ ửng đang lay người hắn. Có lẽ hắn say đến mức ngủ gật tại bàn "Để ta đi tìm người đến dọn mớ hỗn độn này." Nàng nói xong liền rời đi với dáng vẻ chật vật.

"Tiểu nhị....! Dọn giúp ta phòng 14." Tuyết Lạc say xỉn nói rồi quay về phòng.

Phòng số 13.



'Kẹt' tiếng mở cửa từ phòng hắn. Tuyết Lạc nửa mê nửa tỉnh bước vào, người nồng nặc mùi rượu.

"Là ai?" Bạch Thanh Phong cảnh giác nói.

"Là ta, Hải Doanh đây! Ngươi tỉnh rồi à?" Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại quay vào bàn ngồi "Ta đã gọi tiểu nhị rồi, lát nữa hắn sẽ tới dọn dẹp."

"Giọng nói này là..." Hắn ngẩn đầu lên ngước nhìn khuôn mặt trước mắt "Tuyết Lạc đúng là nàng thật rồi!"

"Thẩm Vũ Kỳ, ngươi say đến phát ngốc rồi à? Ngoài ta ra thì còn ai nữa?" Tuyết Lạc bị men rượu làm mờ mắt, nàng nhìn nhầm Bạch Thanh Phong thành Thẩm Vũ Kỳ làm hắn có chút khựng lại.

"Nàng mau lên giường ngủ đi, nàng say lắm rồi." Thấy Tuyết Lạc toả vẻ không muốn hắn liền bế nàng lên giường.

"Này! Thẩm Vũ Kỳ ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống! Tên khốn này!" Tuyết Lạc hoảng loạn la lên. Cô cảm nhận được Thẩm Vũ Kỳ thích cô nhưng cô chỉ xem hắn là bằng hữu tốt _Ngạn Phát của kiếp trước, nếu hắn dám nhân cơ hội chuốc say cô rồi đi quá giới hạn thì cô sẽ là người đầu tiên lấy mạng hắn.

"Nàng đừng làm loạn nữa." Hắn đặt nàng nằm xuống giường nhẹ nhàng vén tóc nàng.

"Thẩm Vũ Kỳ! Ngươi đừng hòng đụng vào người ta, việc làm của ngươi khiến ta cảm thấy thật kinh tởm." Cô tiếp tục đề phòng vì biết bản thân khi say dễ mất kiểm soát, giống như ngày nàng đăng cơ năm đó cũng bởi vì men rượu nên gây hư chuyện.

"Nếu ta nói ta không phải là Thẩm Vũ Kỳ thì sao?" Bạch Thanh Phong trêu chọc nói.

"Vậy ngươi là..." Tuyết Lạc nhíu mày, tay dụi dụi mắt, cố gắng xem rõ nét mặt của hình bóng ở trước mắt "Bạch Thanh Phong?" Không hiểu sao khi say mà nhìn thấy hắn lại mang cho nàng một cảm giác an toàn và thân quen đến khó tả.

"Nàng đã ăn gì chưa mà uống say đến vậy?" Hắn lo lắng hỏi.

"Ta ăn rồi!" Nàng lạnh nhạt nói.

"Để ta rót cho nàng một ly trà gừng." Hắn nói xong liền đi lại bàn rót một ly trà nóng đưa đến chỗ nàng.

"Đa tạ!" Nàng định nhận lấy nhưng hắn không đưa mà đang thổi nguội ly trà giúp nàng.

"Nàng ở phòng nào vậy?" Hắn thắc mắc hỏi.

"Ngươi không cần để tâm đến." Đôi mắt Tuyết Lạc thoáng chút xuất hiện sự bối rối nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

"Trà đỡ nóng rồi, nàng uống đi." Bây giờ hắn mới đưa ly trà qua tay nàng. Tuyết Lạc nhận lấy ly trà rồi dè dặt hớp thử một ngụm, cảm thấy mọi chuyện vẫn bình thường nàng liền yên tâm uống tiếp. Men rượu đã ngấm vào người thì khó mà nhịn được cơn buồn ngủ, nàng đặt ly xuống đất rồi nằm lăn ra giường chuẩn bị chén một giấc.

"Ngủ ngon!" Hắn hôn nhẹ lên trán nàng rồi leo lên giường ôm nàng vào lòng "Dù nàng ở trong bộ dạng nam hay nữ thì ta đều sẽ nhận ra." Hắn nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của nàng không khỏi đau lòng rồi ngủ đi lúc nào không hay trong cơn say.