Khi cùng bạn thân đến bệnh viện siêu âm B, tôi gặp bạn trai cũ.
Tờ đơn trong tay Giang Trì rơi xuống, anh đỏ mắt nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của tôi, lạnh giọng chất vấn: “Của ai?”
Tôi: “Không chắc nữa.”
Vừa lúc gặp chồng của bạn thân vội vã từ nơi khác về đến bệnh viện đón cô ấy.
Tôi vừa định chào hỏi anh ấy, Giang Trì đã kéo tôi vào góc, đôi môi cực nóng của anh nặng nề dừng trên vai tôi.
Anh nói: “Đường tiểu thư, em cũng không muốn chuyện của chúng ta bị chồng em phát hiện đâu nhỉ?”
“……..”
1.
Cuối tuần, tôi đưa bạn thân Lâm Vi đi bệnh viện để khám thai.
Sau khi làm kiểm tra xong thì chúng tôi liền rời đi, đến lúc lên xe Lâm Vi mới nhớ ra báo cáo kiểm tra với điện thoại để quên ở bệnh viện.
Tôi quay lại bệnh viện, tìm được đồ cô ấy để quên ở trong WC.
Từ WC đi ra không cẩn thận va phải một người, tôi đang định nói xin lỗi thì ngẩng đầu lên liền thấy một ánh mắt nóng rực đối diện.
Ngay sau đó tôi bị người kia ôm vào trong lòng, âm thanh anh ta rầu rĩ lại mang theo chút tủi thân.
“Đường Uyển, em đi đâu vậy? Anh không tìm thấy em.”
Giang Trì.
Bạn trai cũ tôi đã chia tay một năm.
Tôi đẩy Giang Trì ra, anh lại tiến lên cắn vào vai tôi một cách trừng phạt.
“Tại sao lại đột nhiên biến mất? Cả số điện thoại cũng đổi.”
Anh vẫn là cún con dính người như trước đây.
Tôi thở dài nói: “Chúng ta chia tay rồi.”
Giang Trì vùi đầu vào cổ tôi, cố chấp lắc đầu: “Anh không đồng ý, chuyện đó không tính.”
Tôi đẩy anh ra lần nữa, xoay người định đi.
Giang Trì giữ chặt tay tôi, thoáng nhìn qua báo cáo kiểm tra trên tay tôi, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng lại.
Tầm mắt anh dừng lại trên bụng tôi, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: “Của ai?”
Tôi theo tầm mắt nhìn qua, hôm nay tôi mặc một cái áo bó sát người, bụng ăn no chưa tiêu hơi hơi nhô lên.
“Không chắc nữa.”
Có thể là của lẩu vừa mới ăn, cũng có thể là trà sữa.
Giọng Giang Trì khàn khàn: “Chúng ta xa nhau một năm, không thể nào là của anh.”
Tôi nói: “Đương nhiên.”
Anh nhìn về phía tôi, đôi mắt bỗng đỏ lên nói: “Đứa bé có thể mang họ anh.”
“…….”
Lúc này, đúng lúc tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
Tôi cúi đầu thấy là tiếng điện thoại của Lâm Vi, trên màn hình ghi chú hai chữ “Ông xã”.
Tôi nghe điện thoại, hoá ra là chồng của Lâm Vi là Mộ Phàm đã vội vàng trở về, bây giờ đang ở bệnh viện tìm chúng tôi.
“……. Cô ấy đợi chúng ta ở bãi đỗ xe.”
Tôi vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mộ Phàm đứng ở cửa thang máy chỗ đại sảnh.
Tôi ngắt điện thoại, đang muốn đi ra chỗ anh ấy để tìm Lâm Vi, một bàn tay kéo tôi lại.
Giang Trì đè tôi lên tường, hôn chi chít lên cổ tôi.
Anh ngẩng đầu, giọng điệu nảy sinh sự độc ác: “Đường tiểu thư, em cũng không muốn chuyện của chúng ta bị chồng em phát hiện đâu nhỉ?”
“……”
Mặt tôi vô cảm nhìn Giang Trì, nháy mắt anh gục đầu xuống, nước mắt chảy giàn giụa mà cầu xin: “Uyển Uyển, em có thể ly hôn với chồng em được không?”
“……”
Thấy tôi im lặng, ánh mắt Giang Trì ảm đạm, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Anh có thể làm tình nhân của em không?” Như là sợ bị tôi từ chối, lập tức thêm một câu, “Anh sẽ không quấy rầy cuộc sống của em với chồng em, một tuần……”
Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ: “Không, một tháng đến gặp anh một lần là tốt rồi.”
Tôi: “…….”
Nửa năm không gặp, cậu ấm không ai sánh bằng ngày xưa sao lại biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này?
“Uyển Uyển, anh sẽ ngoan, em đừng rời xa anh.” Giang Trì rũ mắt xuống, nắm tay tôi, thành kính như đang cầu nguyện, “Anh không thể mất đi em một lần nữa.”
Tôi bẻ tay anh ra, vẫn lắc đầu: “Giang Trì, chúng ta như vậy là không có đạo đức.”
Tôi nhận tiền của bố Giang Trì, đương nhiên phải tuân theo quy định.
Giang Trì không chịu buông tay, lại quấn lấy nói: “Là anh quyến rũ em, là anh đê tiện, tất cả sai lầm đều là do anh, em bị ép buộc, em không sai.” Giọng nói anh dần nghẹn ngào, “Người nghiệp chướng nặng nề, phá hoại gia đình người khác, không có đạo đức là anh, em không hề vô đạo đức.”
Tôi: “…….”
Tôi cạn lời nhìn trời.
2.
Sau khi thoát khỏi Giang Trì, tôi đưa báo cáo kiểm tra với điện thoại cho Mộ Phàm.
Bởi vì Mộ Phàm vừa xuống máy bay đã đến thẳng bệnh viện nên không lái xe, thế là tôi đưa bọn họ về nhà cùng nhau.
Lâm Vi ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên “Ơ” một tiếng nói: “Uyển Uyển, hình như tớ nhìn thấy Giang Trì.”
Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy bên đường có một bóng dáng đang vội vàng chạy.
Cảm xúc Lâm Vi hơi trầm xuống nói: “Xin lỗi, nếu không phải tại tớ thì cậu sẽ không ở bên anh ta, càng sẽ không bị bố anh ta dùng tiền sỉ nhục.”
Tôi hơi hoảng hốt, ký ức xa xăm mạnh mẽ tràn vào trong đầu.
Hồi năm hai đại học, Lâm Vi bị tra nam ở trường chúng tôi lừa tình, quá mức đau lòng nên lựa chọn cắt cổ tay nhưng được cứu, sau đó tạm nghỉ học nửa năm.
Tôi vốn định dùng cách tương tự để trả thù tra nam, không ngờ lại nhận nhầm người, ngoài ý muốn đưa tôi và Giang Trì đến bên cạnh nhau.
Cái tên Giang Trì này trời sinh không hợp với học tập, một đường nhờ vào bố anh quyên tặng toà nhà cho trường, thuận lợi nhập học vào trường đại học tốt nhất vùng.
Cuộc sống của anh thuận buồm xuôi gió, còn được chúng tinh phủng nguyệt, vốn tưởng tới gần anh là một chuyện rất khó khăn, không ngờ tôi vừa mới trà trộn vào câu lạc bộ sáng tác truyện do anh mới thành lập đã khiến anh chú ý.
Rốt cuộc thì không phải ai cũng có thể hiểu được câu chuyện GG Bond xuyên qua nghìn năm tới thảo nguyên Xanh, đánh nhau với Cừu Xinh Đẹp vì tranh luận về việc trứng có trước hay gà có trước, cuối cùng trứng nở ra Na Tra rồi yêu đương với Tiểu Mỹ Mỹ.
Chuyện này dẫn đến kế hoạch tôi chuẩn bị vì Giang Trì phải ngâm nước nóng toàn bộ.
Giang Trì cho rằng bản thân là thiên tài, còn chuẩn bị đem câu chuyện này làm tiết mục biểu diễn.
Thành viên câu lạc bộ sôi nổi lắc đầu, không định mất mặt ở trường.
Tôi là người đầu tiên giơ tay, dù sao thì bản chất của việc báo thù là chịu đựng nhẫn nhục.
Giang Trì thấy tôi giơ tay, coi tôi như tri kỷ, lập tức đưa tôi lên chức phó chủ tịch câu lạc bộ, để tôi bắt đầu làm tiết mục này.
Tôi biến cốt truyện không đâu vào đâu sửa đến nơi đến chốn, sau đó thay trang phục biểu diễn thành những bộ quần áo đẹp và hợp phong cách nhân vật, mọi người cũng không kháng cự lắm.
Cuối cùng tiết mục được giải nhất.
Tôi với Giang Trì trở thành bạn bè.
Trong quá trình ở chung, tôi luôn cố ý vô tình trêu chọc anh.
Ai ngờ Giang Trì vốn không phải người từng trải, rất nhanh đã rơi vào bẫy, ngây thơ như chú cừu con.
Khi đó, tôi đã hơi phát hiện có chỗ nào không đúng lắm nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
Sau đó, lúc tôi với anh hôn nhau, mặt anh đỏ lên như trái táo, vùi đầu vào cổ tôi thẹn thùng hỏi: “Uyển Uyển, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?”
Tôi nói: “Quan hệ gì? Chúng ta có quan hệ gì à?”
Cơ thể Giang Trì cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu: “Em không phải không định chịu trách nhiệm chứ?”
Lâm Vi không phải cũng bị tra nam lừa như thế sao?
Tôi hỏi lại: “Chuyện anh tình tôi nguyện, tôi chịu trách nhiệm gì chứ?”
Anh lập tức ngồi dậy, tức giận nói: “Em cướp lần đầu tiên của anh, em phải chịu trách nhiệm!”
“Khụ khụ!” Tôi bị nước miếng của mình làm cho sặc.
Giang Trì hình như cũng thấy lời này còn có nghĩa khác nên vội vàng bổ sung: “Ý anh nói là nụ hôn đầu tiên.” Giọng nói nhẹ như muỗi kêu.
Tôi vỗ vỗ mặt anh, cười lạnh một tiếng: “Dưa chuột thối còn giả vờ ngây thơ cái gì? Đều là vì mua vui, anh tỏ vẻ như này hơi ghê tởm đấy.”
Đôi mắt Giang Trì lập tức đỏ lên, phản bác nói: “Anh không phải dưa chuột thối, cũng không mua vui, trừ em ra anh còn chưa từng nắm tay với bất cứ nữ sinh nào chứ đừng nói đến chuyện khác.”
Sợ tôi không tin, lập tức gọi điện thoại cho bạn anh.
Suốt một ngày, tôi bị bắt biết chuyện của Giang Trì từ mẫu giáo đến đại học.
Lúc đó tôi mới biết được tôi tìm nhầm người.
Tôi chạy nhanh rời đi, một lần nữa tìm được tra nam làm Lâm Vi tổn thương.
Khương Trì, Giang Trì, cùng âm nhưng không cùng chữ, hai người đều được nữ sinh yêu thích.
Tôi bắt đầu tiếp cận Khương Trì.
Khương Trì là loại đàn ông văn vở, muốn khiến hắn ta rung động thì tôi phải tốn chút tâm tư.
Đúng lúc tôi với hắn ta xác định quan hệ yêu đương thì bị Giang Trì phát hiện.
Giang Trì chạy đến đánh Khương Trì một trận.
Nhìn Khương Trì bị đánh kha khá rồi tôi mới đi qua giả vờ giả vịt nâng hắn ta dậy, đau lòng mắng Giang Trì.
Sau đó, Khương Trì chỉ cần đi cùng tôi thì sẽ bị đánh tơi tả.
Khương Trì không thể trêu vào Giang Trì, chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.
Chuyện này còn sướng hơn đùa giỡn tình cảm, tôi liền cố ý không rời không bỏ Khương Trì.
Có lẽ có thể lợi dụng Giang Trì để đạt được mục đích cuối cùng của tôi.
Quả nhiên, Giang Trì thấy anh đánh Khương Trì như vậy cũng không khiến quan hệ của chúng tôi tan vỡ, gấp đến mức suốt đêm điều tra Khương Trì, đem tất cả chuyện xấu hắn ta đã làm phơi bày ra.
Lừa tiền, chơi gái, đùa giỡn tình cảm, xúi giục ….
Khương Trì không chỉ hoàn toàn nhục nhã mà còn ngồi tù.
Kết cục có thể nói là khiến lòng người sung sướng.
Chỉ không nghĩ tới là Giang Trì thật sự động lòng với tôi.
Anh theo đuổi tôi hai năm, tôi vừa mới đồng ý với anh thì bố Giang Trì liền tìm đến tôi.
Ông cao cao tại thượng sát phạt nhiều năm trên thương trường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu người thường như chúng tôi.
Tôn nghiêm của tôi trong lần gặp mặt đó gần như bị đập nát hết.
Đấy là lần đầu tiên tôi hiểu rõ, giữa người với người có thể chênh lệch như trời với đất, sự kiêu ngạo trong xương cốt của thiếu niên hoàn toàn bị bẻ gãy.
Hôm tốt nghiệp đại học là lần cuối cùng tôi gặp Giang Trì.
Buổi tiệc tối tốt nghiệp kết thúc, tôi với anh đi khách sạn thuê phòng.
Giang Trì ngại ngùng không chịu được, quấn lấy người tôi như bạch tuộc không ngừng hỏi: “Bây giờ anh có danh phận rồi đúng không? Anh là bạn trai em đúng không?”
“Em đừng như lần trước trở mặt không nhận người, anh là dưa chuột mọng nước.” Nói xong anh cắn nhẹ vào vai tôi.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Ừ” một tiếng.
“A! Ông trời, anh đúng là người đàn ông được thần hạnh phúc chiếu cố.”
“Khi nào gặp phụ huynh?”
“Khi nào chúng ta kết hôn?”
“Em thích trẻ con không?”
…………..
Tôi bị làm phiền không chịu được, tuỳ ý trả lời hai câu cho có lệ, anh lại càng thêm ra sức.
Sáng sớm hôm sau, tôi gửi một tin nhắn chia tay sau đó ra nước ngoài.