Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 17




Thời khắc săn bắn

Edit: Chocopieyogurt

Phỏng vấn kết thúc, Mạnh Sơ Vũ đóng tính năng "Xem tin nhắn qua màn hình khóa" của Wechat lại, suốt hai ngày liền không tán gẫu một chữ với Trần Hạnh về Chu Tuyển.

Trần Hạnh cũng là oan uổng.

Lần trước ăn cơm được một nửa thì chị em bị Diêm La gọi đi, lúc này ngay cả cách một cái màn hình cũng không thể vui vẻ trò chuyện.

Đến thứ sáu, Trần Hạnh cũng thật nhàn rỗi, dứt khoát đến Hàng thị tìm Mạnh Sơ Vũ đi chơi cuối tuần, thấy cô đã tăng ca mười hai ngày liền, nên rủ cô đi nhảy disco giải tỏa áp lực.

Lúc Mạnh Sơ Vũ học đại học cũng là người thấm nhuần văn hóa quán bar, chẳng qua sau khi tốt nghiệp mỗi ngày ở tập đoàn làm người đứng đắn, xung quanh tới lui cũng đều là người "đoan chính", dần dần cũng thu lại thu vui.

Hơn nữa tan làm cũng không dư thừa sức lực, vừa tới cuối tuần đã muốn nằm ở nhà như xác chết, cho nên mấy năm nay rất ít khi đến những nơi xa hoa trụy lạc như thế.

Nghe Trần Hạnh rủ rê, Mạnh Sơ Vũ bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút thèm thuồng.

Những ngày gần đây của cô trôi qua không dễ chịu lắm, quả thật cần buông thả giải tỏa áp lực một chút.

Chạng vạng thứ sáu, Mạnh Sơ Vũ hoàn thành phần công việc cuối cùng trong tuần, màn hình máy tính còn ở giao diện hòm thư, mà hồn đã ra khỏi khu công nghiệp.

Tới giờ tan làm, Trần Hạnh gửi tin nhắn đến: "Đến cổng công ty cậu rồi, buổi tối chơi ở đây thế nào [hình ảnh]?"

Mạnh Sơ Vũ: "Được đó, ánh mắt chị Hạnh của em quả thật rất cừ."

Trần Hạnh: "Tớ định đặt ghế dài, nhưng có hai đứa mình thì có chút phí, chỗ cậu còn có người bạn nào không, gọi một hai người cũng được."

Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ lướt qua máy tính trước mặt, nhìn chăm chú Đường Huyên Huyên ngồi ở văn phòng Chu Tuyển bên cạnh, gửi tin nhắn cho cô ấy: "Tan làm có đi nhảy disco không? Chị dẫn em đi."

Đường Huyên Huyên nhận được tin nhắn thì ngẩng đầu, nhìn nhìn Chu Tuyển còn đang bận trong văn phòng, lặng lẽ quay đầu nhìn văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Mạnh Sơ Vũ nháy mắt với mình.

Đường Huyên Huyên nén sự phấn khích, trả lời lại: "Được ạ, em tới giờ vẫn chưa được đi đâu, chúng ta đi nơi nào vậy ạ?"

Mạnh Sơ Vũ: "Không xa đâu, quán Muse hai ngày trước chị Dương ở văn phòng có kể qua đó."

Đường Huyên Huyên: "Hai tay tạo hình chữ thập/ Ông trời phù hộ hôm nay Chu tổng tan làm sớm một chút."

Mạnh Sơ Vũ: "Em đi thăm dò thử xem, hỏi anh ấy có muốn sắp xếp ăn cơm tối ở căn tin không."

Tin nhắn gửi đến. bên kia Đường Huyên Huyên ngoan ngoãn đứng dậy, một lát sau trở về giơ tay hình dấu "x" với Mạnh Sơ Vũ.

Bàn tay cầm chuột của Mạnh Sơ Vũ lướt nhanh hai lần.

Năm phút sau, Chu Tuyển cầm theo áo khoác rời khỏi văn phòng.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, Đường Huyên Huyên chần chừ hai giây mới kính cẩn đứng dậy: "Chu tổng, anh muốn tan làm sao ạ?"

Chu Tuyển gật đầu, bước chân ra ngoài không dừng lại.

Hôm nay Chu Tuyển đi sớm như vậy Mạnh Sơ Vũ cũng có chút ngoài ý muốn, thấy một ánh mắt anh cũng không để lại cho mình, nghĩ rằng đêm nay chắc là ổn rồi.

Cô thích chí tắt máy tính, làm khẩu hình "Chờ em ở cửa" với đối diện, rồi đi trước một bước tìm Trần Hạnh.

Đường Huyên Huyên nắm chắc thời gian gửi cái email cuối cùng, trở lại văn phòng tổng giá đốc thu dọn xong rồi cũng rời khỏi văn phòng.

Từ toilet trở về thì tình cờ gặp Phùng Nhất Minh trên hành lang, Đường Huyên Huyên vội vàng để lại một câu: "Nhất Minh em đi trước nhé, báo cáo kia kiểm tra xong thì sẽ gửi anh."

"Tan làm em đi đâu mà gấp vậy?"

Đường Huyên Huyên cười hì hì: "Chị Sơ Vũ muốn dẫn em đi Muse nhảy disco!"

*

Mười một giờ tối, quán bar Muse.

Đường Huyên Huyên theo Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đi xuyên qua đám đông, đạp lên nhịp trống hiphop đinh tai nhức nhóc đến ghế dài ngồi xuống, cô ngạc nhiên đến mức vừa vào cửa đã nhịn không được mà bịt tai lại, ngược lại Mạnh Sơ Vũ cùng Trần Hạnh mặt không đổi sắc nói nói cười cười, vui vẻ giống như được về quê.

Lại nhìn cách ăn mặc đêm nay của Mạnh Sơ Vũ, Đường Huyên Huyên cũng không thể không cảm khái một câu "Chân nhân bất lộ tướng" (1)

(1) Ý chỉ những người có tài, có địa vị trong xã hội sẽ không tùy tiện thể hiện tài năng, tùy tiện khoe khoảng bản thân mình với người khác.

Buổi chiều sau khi tan làm, cô cùng Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đi ăn cơm tối ở ngoài trước, sau đó mới về căn hộ của Mạnh Sơ Vũ.

Mắt thấy Mạnh Sơ Vũ một thân váy công sở đoan trang, tao nhã lắc mình một cái, thay một bộ váy lụa hai dây màu xanh thẫm, phía ngoài khoác một chiếc áo blazer đen, mái tóc dài dùng một chiếc khăn lụa đen búi lên, lại phối cùng một bộ nữ trang lấp lánh_khoảnh khắc đứng dậy khỏi gương và quay lại, cô đứng hình tại chỗ.

Nếu không có hôm nay, Đường Huyên Huyên căn bản không biết, thoạt nhìn Mạnh Sơ Vũ thoạt nhìn ngọt ngào vô hại còn có một mặt nóng bỏng như vậy.

Dưới ánh đèn rực rỡ, nhịp trống ngày càng dồn dập, Đường Huyên Huyên khó mà tin được lớn giọng hỏi bọn cô: "Nơi này sẽ luôn ồn ào như vậy sao ạ!"

Mạnh Sơ Vũ ghé vào bên tai cô đáp: "Qua mười hai giờ sẽ càng ồn hơn, thích ứng được là ổn ngay."

Đường Huyên Huyên chân tay luống cuống nhìn nhóm nam nữ lắc lư xung quanh, tiếp tục lớn giọng hỏi: "Em nên làm thế nào mới không thể hiện rõ là lần đầu tiên đến đây ạ?"

Mạnh Sơ Vũ lại dựa sát vào: "Bước đầu tiên chính là không cần lớn giọng nói chuyện, nói giống như chị vậy."

"Tại sao ạ?"

"Em cho rằng nơi này ồn như vậy để làm gì, không phải là tạo cơ hội cho nam lẫn nữ kề tai nhau nói nhỏ sao."

Đường Huyên Huyên bỗng nhiên tỉnh ngộ, dựng thẳng ngón cái với Mạnh Sơ Vũ.

Trần Hạnh chỉ chỉ sản nhảy phía trước, hỏi hai người: "Đi một lát chứ?"

Đường Huyên Huyên vội lắc đầu: "Em không được, em không được, em phải thích nghi một lát, các chị đi trước đi."

Mạnh Sơ Vũ vừa cởi áo khoác tây trang vừa dặn: "Vậy em ngồi ở đây, có người đến gần thì trực tiếp từ chối, để ý rượu và trái cây trên bàn đừng để ai động vào."

Đường Huyên Huyên gật đầu, ra dấu "OK".

*

Mạnh Sơ Vũ cùng với Trần Hạnh đi tới sàn nhảy.

Bởi vì lo cho Đường Huyên Huyên, sau khi làm nóng người, Mạnh Sơ Vũ gọi Trần Hạnh mình về ghế dài trước.

Vừa mới đến thì thấy Đường Huyên Huyên đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, lưng thẳng tắp vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây là làm sao vậy?" Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống cạnh cô, cười đến mức bả vai run run, "Em đến quán bar chơi hay là đến quán bar làm thư ký đây?"

"Là tới làm thư ký đó chị." Đường Huyên Huyên cắn cắn môi nói với cô, "Chị nhìn hướng hai giờ đi."

Mạnh Sơ Vũ nhìn về hướng hai giờ.

...

Như phản xạ có điều kiện, sống lưng Mạnh Sơ Vũ thẳng lên cùng Đường Huyên Huyên.

Trần Hạnh nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Sơ Vũ từ màu sắc sặc sỡ sang trắng đen chỉ trong một giây ngắn ngủi, theo tầm mắt của cô nhìn sang: "Trời ơi, đó không phải là các cậu..."

"Chu tổng của bọn em." Đường Huyên Huyên gật gật đầu.

"Anh ta___" Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn Chu Tuyển, hỏi Đường Huyên Huyên, "Nhìn bọn mình hả?"

Đường Huyên Huyên còn chưa đáp, Chu Tuyển bên kia hình như cảm nhận được, bỗng dưng nghiêng đầu nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau dưới ánh đèn biến ảo, Mạnh Sơ Vũ thấy được một loại công kích mãnh liệt từ trong ánh mắt anh.

Ngay sau đó, Chu Tuyển ở phía xa nhìn chăm chú vào cô, cầm ly đá trong tay lên, ngửa đầu đem rượu màu hổ phách trong ly từ từ rót vào cổ họng.

Mình Sơ Vũ nhìn theo hầu kết lăn lộn của anh, trái tim đập thật mạnh.

Cảm thấy một cách kỳ lạ rằng mình giống như trở thành ly Whisky trong tay anh, bị anh uống từng chút từng chút vào bụng.

Nhưng mà sau một ly rượu, anh lại như không để tâm lắm di chuyển tầm mắt, tiếp tục nói chuyện cùng người bên cạnh.

Dường như hơi thở đầy mùi săn bắn trong nháy mắt kia chỉ là ảo tưởng của Mạnh Sơ Vũ.

*

Trần Hạnh nhìn tư thế ngồi như học sinh tiểu học của Mạnh Sơ Vũ và Đường Huyên Huyên, buồn cười ngả người lên sô pha: "Các cậu đang lên lớp đấy à?"

Đường Huyên Huyên hít hít mũi: "Chị, chị không hiểu đâu, cảm giác bây giờ của em giống hệt như đến quán bar rồi bị giáo viên chủ nhiệm bắt được..."

"Không phải, tiểu Đường người ta vừa mới tốt nghiệp thì có thể hiểu được, Mạnh Sơ Vũ, sao cậu cũng có bộ dáng kinh sợ thế này?" Trần Hạnh kéo tay Mạnh Sơ Vũ, "Có đi nhảy nữa không nè?"

"Trần Hạnh," Mạnh Sơ Vũ nghiêm mặt nói, "Gần đây tớ tổng kết một chút, phát hiện lúc cậu xuất hiện một mình thì không vấn đề gì, một khi xuất hiện đồng thời với Chu Tuyển, uy lực của bọn cậu bổ sung vào nhau thì sẽ nổ vô cùng mạnh."

"?"

Trần Hạnh yên lặng nhớ lại, gật gật đầu: "Hình như có chuyện giống như cậu vừa nói."

Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi: "Cho nên hôm nay tớ không thể nhảy với cậu, tớ luôn cảm thấy mình mà vui vẻ thì sẽ gặp chuyện không may, tớ quyết định tối nay sẽ nghiêm túc một chút."

May thay Trần Hạnh từ trước nay đã quen, rất nhanh tìm được chị em qua đường ở quán bar cùng nhau nhảy.

Bên phía ghế dài, Mạnh Sơ Vũ mặc lại áo khoác tây trang, bọc lại thật kín, cùng Đường Huyên Huyên ăn hoa quả, mấy chai rượu trên bàn một bàn cũng chưa mở, cả quá trình chỉ uống nước dưa hấu.

Nhưng cho dù đã im lặng như vậy, Đường Huyên Huyên vẫn phát hiện, từ sau khi Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống ghế dài, số lượng đàn ông đến bàn các cô bắt đầu tăng vọt.

Gần như cứ ăn hai miếng dưa hấu, Mạnh Sơ Vũ đều phải xua tay với bên cạnh: không ghép bàn, không uống rượu, không thêm liên lạc.

Giữa lúc nhạc ngừng, Đường Huyên Huyên ghé đến bên tai Mạnh Sơ Vũ: "Mạnh Sơ Vũ, 10 với 9."

"Cái gì?" Mạnh Sơ Vũ nhìn màn hình trên đỉnh đầu, nhưng không thấy trận đấu bóng bàn nào.

"Em tính số lượng phụ nữ đến gần Chu tổng, với đàn ông đến gần chị."

"..."

Mạnh Sơ Vũ vất vả lắm mới quên béng Chu Tuyển được một chốc, lại nhớ đến nhìn về phía anh một cái, chợt thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, thân hình nóng bỏng, cong eo ghé vào tai anh nói chuyện.

Nhưng lúc này, cho dù cô có nhìn anh bao lâu, anh cũng không nhìn lại như vừa nãy, chỉ lầm lũi chăm chú trả lời người phụ nữ kia.

Mạnh Sơ Vũ: "Cho nên...ai là 10?"

"Dạ?" Đường Huyên Huyên sửng sốt rồi mới phản ứng lại, "A, Chu tổng 10, không đúng, thêm bây giờ nữa là 11 người rồi."

Mạnh Sơ Vũ xuyên cây tăm thật mạnh qua miếng dưa hấu: "Lần sau không đến quán này nữa."

"Tại sao ạ?"

"Tỉ lệ nam nữ có chút không cân bằng."

Đường Huyên Huyên đang phân tích câu nói của Mạnh Sơ Vũ, bỗng nhiên nhìn thấy hai người đàn ông đang sóng vai đi qua đây. đam mỹ hài

"Chị Sơ Vũ, bây giờ chị bằng Chu tổng rồi..."

Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ đùa một chút, thật sự không muốn ứng phó loại chuyện này, nghe nói thế thì nghẹn lại, ngẩng đầu lên chỉ thất một người đàn ông mặc đồ đinh tán bước lại đây: "Người đẹp, ghép bàn không?"

"Không đâu, không ngồi được." Mạnh Sơ Vũ xua tay.

"Không ngồi thì để trống làm gì, giúp chúng tôi, tiền rượu chúng ta chia."

"Không uống rượu."

"Vậy tâm sự cũng được mà!"

Mạnh Sơ Vũ mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, định nói cái gì, liếc mắt một cái thấy tay người đàn ông mặc áo khoác phía sau đinh tán lướt qua mép chai nước dưa hấu trên bàn.

Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ lóe lên, nhìn nhìn hai người này.

Đang suy nghĩ đối sách, vừa lúc Trần Hạnh từ sản nhảy về nghỉ ngơi, bước lên đẩy người đàn ông mặc áo khoác một cái: "Anh vừa bỏ cái gì đấy?"

"Bỏ cái gì là bỏ cái gì?" Áo khoác nhún nhún vai, "Cô đang nói cái gì thế?"

"Tôi hỏi anh vừa nãy bỏ cái gì vào nước dưa hấu của chúng tôi?" Trần Hạnh chỉ vào mũi người đó, "Bây giờ anh nói, hay đợi tôi báo cảnh sát rồi đi nói với họ?"

Mạnh Sơ Vũ lập tức đứng dậy kéo Trần Hạnh, nói nhanh bên tai cô: "...Nhịn trước đã, đợi lát nữa rồi tìm cách."

"Báo cảnh sát?" Áo khoác cũng đã nổi nóng, vơ lấy bình rượu trên bàn ước chừng, "Gọi đi, cô báo đi, tôi xem cô báo."

Đường Huyên Huyên hoảng sợ, đứng ở chỗ ngồi một cử động nhỏ cũng không dám, không biết vì sao trong chớp mắt hai bên đã tranh chấp xô đẩy.

Mạnh Sơ Vũ che chở Trần Hạnh lui về phía sau, hai người bị ai đó kéo chân cùng nhau ngã xuống cạnh Đường Huyên Huyên.

Sau đó ầm một tiếng, bình rượu bị nện lên bàn.

Mảnh vỡ thủy tinh bắn ra tung tóe, tiếng sợ hãi vang lên khắp nơi, người đàn ông mặc áo khoác cầm nửa bình rượu vỡ hướng thẳng về phía ba người.

Khoảnh khắc tiếng hét mắt kẹt trong cổ họng Mạnh Sơ Vũ thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Cổ tay người đàn ông mặc áo khoác bị gập lên phía trên, chai rượu vỡ vốn chỉa thẳng vào mặt cô cong lại một góc.

Chu Tuyển vặn cánh tay quật ngã người xuống, để anh ta úp mặt xuống đất.

Áo khoác kêu đau thảm thiết, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch.

Mạnh Sơ Vũ thở hổn hển nhìn chằm chằm hai người, chân và tay đều mềm nhũn mất cảm giác.

Đợi lấy lại tinh thần, Chu Tuyển đã đứng lên, đá văng thân thể như xác chết của áo khoác, đi đến trước mặt cô: "Có sao không?"

Mạnh Sơ Vũ muốn lắc đầu thì liếc mắt thấy cổ tay áo sơ mi nhiễm đỏ của anh trước: "Anh bị thương..."

Chu Tuyển cúi đầu nhìn: "Không sao."

Xung quanh đang vây xem, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, thu dọn hỗn loạn thì thu dọn, bình tĩnh lại thì bình tĩnh.

Mạnh Sơ Vũ bỗng dưng tỉnh táo lại từ trong bóng tối mênh mông, đứng dậy kéo cánh tay Chu Tuyển qua, để anh ngồi một bên trên sô pha, sau đó khom lưng vén cổ tay áo vừa mới thấy của anh lên.

Vết thương trên cổ tay cũng không biết sâu bao nhiêu, máu đang chảy từng giọt ra bên ngoài.

"Cầm máu, cầm máu trước...." Mạnh Sơ Vũ lần mò cái túi bên dưới, không tìm thấy khăn giấy, lại nhìn khắp nơi.

Chu Tuyển lại giống như người không có việc gì, im lặng ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lên xuống theo động tác tìm kiếm của cô.

Mạnh Sơ Vũ khom lưng bên cạnh bàn tìm nửa ngày, cũng không thấy hộp khăn giấy đâu, xoay đầu muốn tìm người hỏi, thì bỗng nhiên cảm giác một bàn tay phủ lên gáy mình.

Giây tiếp theo, cả người cô bị chúi xuống, ngã ngồi trên người Chu Tuyển.

Khoảng cách rất gần, nghe thấy cả hơi thở.

Tay Chu Tuyển đỡ gáy cô, ôm lấy mái tóc dài, nhẹ nhàng tháo khăn lụa thắt trên tóc cô xuống.

Tóc dài như thác nước rũ xuống, Mạnh Sơ Vũ giống như vừa bị hút mất ba hồn bảy vía, nhìn thẳng ánh mắt đen thăm thẳm như hồ nước của Chu Tuyển.

Thấy anh cầm khăn lụa cười với cô: "Cái này có thể."