Buổi phỏng vấn kết thúc, Mạnh Sơ Vũ lập tức tắt chức năng “Thông báo hiển thị chi tiết tin nhắn” của WeChat, cộng thêm không nhắc một chữ liên quan đến Chu Tuyển với Trần Hạnh trong vòng hai ngày.
Trần Hạnh cũng oan ức.
Lần trước đi ăn được nửa bữa thì bạn yêu bị Diêm La Vương gọi đi, bây giờ cách màn hình còn chẳng tâm sự tử tế được.
Thứ sáu, Trần Hạnh nhàn rỗi quyết định đến Hàng Châu chơi cuối tuần với Mạnh Sơ Vũ, thấy cô đã phải tăng ca 12 ngày liền, đề nghị cô đi quẩy một hôm xả stress.
Hồi Đại học, Mạnh Sơ Vũ cũng là người đắm mình trong văn hóa bar bủng, nhưng sau khi tốt nghiệp, ngày nào cũng phải làm người đứng đắn ở tập đoàn lớn, xung quanh lại toàn người “đoan chính”, dần dần bớt ham vui.
Hơn nữa, tan làm về cũng không có sức lực với tinh thần, đến cuối tuần chỉ muốn nằm chảy thây ở nhà. Thế nên mấy năm nay cô rất ít đến chốn xa hoa trụy lạc ấy.
Giờ nghe Trần Hạnh đề nghị, Mạnh Sơ Vũ bỗng thấy hơi thèm.
Cuộc sống của cô dạo này đúng thật cần phóng túng bung lụa một chút.
Chiều tối thứ sáu, Mạnh Sơ Vũ hoàn thành công việc trong tuần của mình, màn hình máy tính còn mở giao diện hòm thư nhưng hồn đã bay ra khỏi khu công nghiệp.
Tới giờ tan tầm, Trần Hạnh nhắn tin: “Đến cửa công ty mày rồi, buổi tối đi chỗ này ok không? [hình ảnh]”
Mạnh Sơ Vũ: “Được, mắt nhìn của chị Hạnh nhà ta, cứ phải gọi là đỉnh chóp.”
Trần Hạnh: “Ok tao đi đặt bàn trước, nhưng mà có mỗi tao với mày thì hơi chán. Chỗ mày có bạn bè gì không, rủ thêm một hai đứa.”
Ánh mắt Mạnh Sơ Vũ lướt qua màn hình trước mắt, nhìn Đường Huyên Huyên ngồi ở phòng cạnh văn phòng Chu Tuyển, nhắn tin cho cô ấy: “Tan làm đi quẩy không? Chị đưa đi.”
Đường Huyên Huyên nhận được tin nhắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Chu Tuyển còn bận rộn ở văn phòng, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía văn phòng Tổng Giám đốc, thấy Mạnh Sơ Vũ đang nháy mắt với mình.
Đường Huyên Huyên kìm nén háo hức trả lời: “Ok ạ, em chưa đi bao giờ luôn ý, mình đi chỗ nào hả chị?”
Mạnh Sơ Vũ: “Không xa đâu, Muse mà hai hôm trước chị Dương nhắc ở văn phòng ý.”
Đường Huyên Huyên: “Chắp tay trước ngực /Cầu trời phù hộ hôm nay sếp tan làm sớm một chút.”
Mạnh Sơ Vũ: “Em đi thăm dò, hỏi xem sếp có cần nhà ăn chuẩn bị cơm tối không.”
Tin nhắn vừa gửi sang, Đường Huyên Huyên bên kia lập tức đứng dậy, một lát sau quay về ra hiệu “x” với Mạnh Sơ Vũ.
Bàn tay cầm chuột của Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng búng hai cái.
Năm phút sau, Chu Tuyển cầm áo khoác ra khỏi phòng.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Đường Huyên Huyên chần chờ hai giây mới cung kính đứng dậy: “Sếp ơi, anh tan làm ạ?”
Chu Tuyển gật đầu, bước chân thoăn thoắt ra ngoài.
Mạnh Sơ Vũ hơi bất ngờ vì hôm nay Chu Tuyển tan làm sớm như vậy, thấy anh không hề liếc mình lấy một cái, nghĩ tối nay ổn rồi.
Cô vui vẻ đắc ý tắt máy tính, làm khẩu hình “Chờ em ở cửa” với người đối diện rồi đi tìm Trần Hạnh trước.
Đường Huyên Huyên căn chuẩn thời gian gửi đi cái email cuối cùng, quay lại văn phòng lấy đồ rồi cũng đi ra.
Đi trên hành lang gặp Phùng Nhất Minh vừa đi toilet về, Đường Huyên Huyên vội vàng để lại một câu: “Nhất Minh, tôi về trước nhé, cái báo cáo kia kiểm tra đối chiếu xong sẽ gửi cho ông sau.”
“Bà tan làm vội thế làm gì đấy?”
Đường Huyên Huyên cười hì hì: “Chị Sơ Vũ dẫn tôi đi Muse quẩy!”
*
Mười một giờ tối, quán bar Muse.
Đường Huyên Huyên theo Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh xuyên qua đám đông, giẫm lên tiếng trống hiphop đinh tai nhức óc đi đến bàn rồi ngồi xuống, ngạc nhiên nhìn Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh thần sắc bất biến nói cười, vui như về quê.
Nhìn cách ăn vận, trang điểm của Mạnh Sơ Vũ đêm nay, Đường Huyên Huyên không thể không cảm khái một câu “Chân nhân bất lộ tướng”.
Chiều tối sau khi tan làm, cô với Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh đi ăn tối ở ngoài trước, sau đó đến nhà Mạnh Sơ Vũ.
Nhìn Mạnh Sơ Vũ cả cây đồ công sở đoan trang ưu nhã lắc mình một cái, thay cái váy hai dây satin màu xanh lục đậm, khoác một chiếc áo màu đen trung tính, mái tóc dài được buộc lên bằng một cái khăn lụa đen, cộng thêm lớp trang điểm bling bling — Khoảnh khắc Mạnh Sơ Vũ đứng dậy từ trước bàn trang điểm rồi quay đầu lại, cô không nói nên lời ngay tại chỗ.
Nếu không có hôm nay, Đường Huyên Huyên không thể biết được, Mạnh Sơ Vũ thoạt nhìn xinh đẹp vô hại còn có một mặt quyến rũ thế này.
Trong ánh đèn rực rỡ, tiếng trống càng lúc càng vang dội, Đường Huyên Huyên khó có thể tin được mà gân cổ hỏi hai cô: “Chỗ này lúc nào cũng ồn thế ạ?”
Mạnh Sơ Vũ ghé vào bên tai cô ấy trả lời: “Qua mười hai giờ còn ồn nữa cơ, quen là được.”
Đường Huyên Huyên luống cuống nhìn nam nữ lắc lư xung quanh, tiếp tục gân cổ hỏi: “Em phải làm thế nào mới giống như không phải lần đầu đến đây ạ?”
Mạnh Sơ Vũ lại ghé gần vào: “Bước đầu tiên là đừng gào lên để nói chuyện, nói giống chị này.”
“Tại sao ạ?”
“Em nghĩ tại sao ở đây phải ồn ào như thế, để trai gái có cơ hội kề tai thủ thỉ chứ sao.”
Đường Huyên Huyên bừng tỉnh, giơ ngón tay cái với Mạnh Sơ Vũ.
Trần Hạnh chỉ sàn nhảy phía trước hỏi hai cô: “Đi không?”
Đường Huyên Huyên vội lắc đầu: “Không, em không được đâu, em phải làm quen tí đã, các chị đi trước đi ạ.”
Mạnh Sơ Vũ vừa cởi áo khoác vừa dặn: “Thế em ngồi đây, có người lại gần thì từ chối luôn, chú ý trái cây trên bàn đừng để ai động vào nhé.”
Đường Huyên Huyên gật đầu, ra hiệu “Ok”.
*
Mạnh Sơ Vũ và Trần Hạnh ra sàn nhảy nhảy một lúc, vì không yên tâm Đường Huyên Huyên nên sau khi nóng người, Mạnh Sơ Vũ chào Trần Hạnh về bàn trước.
Vừa quay lại đã thấy Đường Huyên Huyên ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nghiêm túc thẳng lưng.
“Sao thế?” Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống cạnh cô, cười run cả vai, “Em đến bar để chơi, hay đến bar làm thư ký đấy?”
“Làm thư ký chị ạ,” Đường Huyên Huyên cắn môi nói với cô, “Chị nhìn hướng hai giờ đi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn về hướng hai giờ.
Ghế dài chếch đối diện hơn ba mét, người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen dựa lưng vào ghế, nâng ly Whiskey trong tay, cười nói với người đàn ông đi cùng bên cạnh.
Như là phản xạ có điều kiện, Mạnh Sơ Vũ cũng theo Đường Huyên Huyên thẳng lưng.
Trần Hạnh liếc thấy biểu cảm của Mạnh Sơ Vũ chỉ trong một giây ngắn ngủi mà chuyển từ sắc màu rực rỡ sang đen trắng, nhìn theo tầm mắt cô: “Ê này, kia chẳng phải là…”
“Sếp Chu của bọn em.” Đường Huyên Huyên gật đầu.
“Anh ấy…” Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Chu Tuyển, hỏi Đường Huyên Huyên: “Nhìn thấy bọn mình chưa.”
Đường Huyên Huyên còn chưa kịp đáp, Chu Tuyển bên kia như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn sang.
Dưới ánh đèn biến ảo, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Sơ Vũ đọc được từ hình ảnh trong mắt anh một loại công kích mãnh liệt.
Ngay sau đó, Chu Tuyển ở xa xa chăm chú nhìn cô, cầm ly thủy tinh trong tay, ngửa cổ rót phần rượu màu hổ phách trong ly vào cổ họng.
Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm yết hầu rung động của anh, trái tim như thắt lại.
Kỳ quái cảm giác như mình trở thành ly Whisky trong tay anh, từng ngụm từng ngụm bị anh nuốt vào bụng.
Nhưng sau một ly rượu, anh lại như không quan tâm mà dời mắt, tiếp tục nói cười với người bên cạnh.