“Anh ta tưởng anh ta là hoàng đế à? Lại còn đang tranh sủng à, tao nhìn giống đang đợi anh ta lật thẻ sủng hạnh hả?”
Còn chưa đến giờ làm việc chính thức đã phải chịu ảnh hướng của “Hội chứng ngày thứ hai”[1], Mạnh Sơ Vũ quay lại bàn làm việc mở WeChat, tống hết bức xúc vừa rồi phải tạm nhẫn nhịn, không thể xả ra với Chu Tuyển cho Trần Hạnh.
Trần Hạnh: “Bảo giống thì chưa đúng, phải là giống như đúc.”
Mạnh Sơ Vũ: “… Sao mày còn bênh người ngoài thế?”
Trần Hạnh: “Chỉ là tao cảm thấy, như trợ lý Nhậm nói thì Chu Tuyển thật ra cũng không tệ, dù không thích mày vẫn cho mày cơ hội tham gia vào chuyện lãnh đạo cấp cao đấy thôi.”
Tin nhắn vừa gửi sang, Mạnh Sơ Vũ bình tĩnh nhìn bốn chữ “dù không thích mày” một hồi: “Tại sao lại là dù không thích tao?”
Trần Hạnh: “Ơ rõ ràng, thích mày mà sau khi bị mày sờ cơ ngực, vẫn thả mày về nhà à?”
Mạnh Sơ Vũ: “…”
Mạnh Sơ Vũ: “Anh ta âm thầm khinh thường tao, ở chức vị của anh ta thì công tư phân minh vốn dĩ là phẩm chất cần có.”
Mạnh Sơ Vũ: “Mà nhé, sờ cơ ngực là do tao say, lúc đấy anh ta làm gì thì có còn là người không? Chẳng liên quan gì đến chuyện thích hay không thích tao cả, chỉ có thể nói là anh ta đang giữ giới hạn đạo đức, thế thôi!”
Trần Hạnh: “Rồi rồi rồi, tao đùa tí thôi. Mạnh Sơ Vũ, cái kiểu tức hộc máu của mày hơi khả nghi đấy nhé.”
Mạnh Sơ Vũ ngồi cứng đờ trước màn hình.
Trần Hạnh: “Nói chuyện qua màn hình khó chịu lắm. Cuối tuần này tao đến Hàng Châu chơi với mày, chị em ta uống rượu tâm sự.”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu nhìn qua tấm lịch trên bàn.
Hai năm qua, Sâm Đại thường xuyên thay đổi Tổng Giám đốc, nhân viên phía dưới còn lưu động thường xuyên hơn, hiện tại nhu cầu cấp thiết là có một dòng máu mới.
Ngoài đợt tuyển dụng thông thường, Chu Tuyển cũng rất coi trọng đợt tuyển dụng sinh viên từ các trường Đại học vào tháng chín này, Mạnh Sơ Vũ phải thay anh đi theo dõi.
Cuối tuần này đúng lúc có một đợt tuyển dụng ở Nam Hoài, cô đã chốt với bên nhân sự là sẽ đến đó, trong lòng cũng nghĩ nhân tiện về thăm bố mẹ.
Mạnh Sơ Vũ: “Cuối tuần này tao cũng về Nam Hoài công tác, rảnh sẽ hẹn mày.”
Mạnh Sơ Vũ: “Nhưng mà tâm sự thì được, rượu thì thôi, dạo này tao bị ám ảnh:)”
*
Chiều thứ sáu.
Mạnh Sơ Vũ lên ghế phụ chiếc Mercedes-Benz S600 của Chu Tuyển trong khu công nghiệp, nhìn Nhậm Húc trên ghế lái, Chu Tuyển ngồi ghế sau.
Chuyến công tác phô trương thế này là chuyện bốn ngày trước cô không hề ngờ tới.
Bên nhân sự có vài việc cần phải chuẩn bị trước, hai ngày trước Lâm Thuấn Chi đã dẫn người đến Nam Hoài.
Cô vốn đã mua vé tàu cao tốc tối nay, định đi một mình nhưng lúc trưa Nhậm Húc lại bảo cô, Chu Tuyển cũng đi Nam Hoài có việc riêng, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Nhậm Húc còn rất chu đáo nói cậu đã xin phép Chu Tuyển, Chu Tuyển không có ý kiến gì.
Đương nhiên, cô sẽ không từ chối chuyến đi nhờ này.
Mạnh Sơ Vũ vừa lên xe đã thấy Nhậm Húc chỉ túi đồ trên ngăn để đồ trước ghế phó lái: “Trợ lý Mạnh, ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ, tôi có mua một chút đồ ăn cho cô, cô đói thì lấy ăn nhé ạ.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn qua Chu Tuyển đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau: “Sao lại để hết đồ ăn ở chỗ tôi, lát nữa sếp Chu đói thì sao?”
“Toàn đồ ăn vặt cả, sếp không ăn, tôi mua cho cô đấy ạ.”
Mạnh Sơ Vũ biết lần đi nhờ xe này chắc chắn là vì Nhậm Húc muốn đền bù chuyện lúc trước, nhưng không ngờ còn có chuyện khoa trương thế này.
Nhìn túi đồ ăn vặt đầy ắp, Mạnh Sơ Vũ thực sự bớt giận, thậm chí còn thấy ngại ngùng.
“Vậy cảm ơn cậu.” Cô quay sang xem túi đồ, thấy đồ mặn đồ ngọt có cả, đặc biệt còn có một xô bánh tinh cầu: “Ôi, sao cậu biết tôi thích ăn cái này?”
Tất nhiên Nhậm Húc không biết Mạnh Sơ Vũ thích ăn gì.
Mua đồ ăn vặt là chủ ý của cậu, cậu muốn lấy lòng Mạnh Sơ Vũ, nhưng lúc ấy không biết mua gì nên đã hỏi Chu Tuyển.
“Bánh tinh cầu” là do Chu Tuyển nhắc.
Ba chữ này thốt ra từ miệng Chu Tuyển chẳng khác nào người Mân Nam nói phương ngữ Đông Bắc, Nhậm Húc càng nghĩ càng thấy lạ.
“Tôi không biết, chỉ thấy nên mua thôi, hợp khẩu vị của cô thì tốt ạ!”
“Được rồi, cậu đừng ‘ạ’ nữa, lát nữa đói tôi sẽ ăn.”[2]
Mạnh Sơ Vũ nhận túi đồ ăn vặt này cũng coi như đã bắt tay giảng hòa với Nhậm Húc.
Nhưng bảo cô ngồi trong xe Chu Tuyển ăn vặt, cô vẫn chưa gan đến mức đấy, định lúc xuống xe sẽ xách đi.
Trong xe yên tĩnh.
Mạnh Sơ Vũ theo dõi tình hình giao thông một lát, thấy Chu Tuyển phía sau hình như đã ngủ, trong xe cũng không có việc của cô nên cũng ngủ bù.
Cô ngủ một giấc vô cùng thoải mái, khi tỉnh dậy nghe thấy tiếng nhỏ giọng nói chuyện ở ghế sau…
“Đừng nóng vội, từ từ nói.”
“Bà nghe cháu, làm hết mọi thủ tục trước khi cấp cứu theo lời bác sĩ nói…”
Nghe Chu Tuyển dặn dò từng việc đâu ra đấy bằng giọng điệu trấn an, ý thức của Mạnh Sơ Vũ dần dần tỉnh táo lại.
Lúc mở mắt ra, Chu Tuyển cũng cúp máy, nói với người ở ghế lái: “Ra khỏi đường cao tốc lập tức đến bệnh viện số ba.”
Nhậm Húc gật đầu rồi nhấn ga.
Mạnh Sơ Vũ lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Sắp xếp lại những câu chữ cô nghe được lúc nửa mơ nửa tỉnh, chắc hẳn người lớn nhà Chu Tuyển phải cấp cứu.
Cô quay đầu lại định hỏi gì đó nhưng thấy thái độ Chu Tuyển nghiêm túc chưa từng thấy, cau mày trông xa lạ như thể cô mới gặp anh lần đầu tiên.
Thấy anh có vẻ không muốn nói, hơn nữa lúc này có nói gì cũng vô ích, Mạnh Sơ Vũ lặng lẽ quay đầu, tiếp tục im lặng.
Chiếc xe đi thẳng một đường trong tĩnh mịch, nửa tiếng sau đến bệnh viện số ba thành phố Nam Hoài.
Chu Tuyển im lặng đẩy cửa xe xuống, Mạnh Sơ Vũ vội vàng đuổi theo anh. Chạy chậm theo được vài bước, bỗng thấy anh quay đầu, đôi lông mày hơi thả lỏng.
“Cô tự về nhà trước đi,” Chu Tuyển dừng bước nói: “Lái xe tôi về.”
“Không cần tôi giúp gì sao?”
Chu Tuyển lắc đầu: “Có Nhậm Húc ở đây là được rồi.”
“Vậy có việc gì gọi điện cho tôi, xe để ở đây đi, tôi bắt taxi.”
Chu Tuyển gật đầu, quay người bước vào tòa nhà cấp cứu.
Có lẽ vì luôn thấy Chu Tuyển khi gặp chuyện vẫn thoải mái, bình tĩnh, lần đầu tiên thấy anh bước đi vội vã như vậy, Mạnh Sơ Vũ cũng cảm thấy căng thẳng theo, bóng Chu Tuyển đã khuất từ lâu, cô vẫn đứng sững tại chỗ.
Đến lúc hoàn hồn, sắc trời dường như cũng tối sầm đi một nấc.
*
Chiều chủ nhật, Mạnh Sơ Vũ bận rộn công tác tuyển dụng ở phòng hội nghị của khách sạn Hương Đình.
Sau buổi tuyên truyền giảng giải ngày hôm qua, cô và các đồng nghiệp ở phòng nhân sự cùng nhau sàng lọc sơ yếu lý lịch, đến tận giờ này chiều nay, phòng hội nghị “một ngáp lây hai” đã ngập trong cảm giác mơ màng thiếu ngủ.
Mạnh Sơ Vũ lúc trưa chợp mắt xong thấy không còn buồn ngủ nữa, sau khi sàng lọc hết một tập hồ sơ, cô duỗi người, nghe thấy tiếng điện thoại rung nhẹ.
Nhậm Húc: “Trợ lý Mạnh, vừa rồi tôi ngủ gật không thấy tin nhắn của cô. Sếp vẫn còn ở bệnh viện, bây giờ tôi đang đi mua cơm trưa cho anh ấy.”
Từ sau tối thứ sáu, bên phía Chu Tuyển không có tin tức gì, Mạnh Sơ Vũ chỉ duy trì liên lạc với Nhậm Húc, biết được đại khái là người nhà Chu Tuyển đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn phải theo dõi tình hình.
Mạnh Sơ Vũ nhìn hai chữ “ngủ gật” của Nhậm Húc nghĩ có lẽ hai ngày nay bọn họ cũng chẳng chợp mắt được lúc nào, trả lời lại: “Tôi tới thay cậu một lát, cậu ngủ một giấc đi.”
Gói một chút đồ ăn của Hương Đình đến bệnh viện số ba, Mạnh Sơ Vũ theo tin nhắn của Nhậm Húc đi đến tầng năm khoa nội trú.
Vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy một giọng nữ có chút quen tai: “Cũng tại bà không đưa ông đến bệnh viện sớm một chút, tuần trước thấy ông ấy không thoải mái, không nên bị ông ấy lừa.”
“Ông nghe lời cháu khuyên, cuối tuần bà còn gọi điện cho cháu, sao không nói với cháu?” Người tiếp lời là Chu Tuyển.
“Đã định nói rồi, nhưng ông ấy nghe thấy cháu đang ở cạnh bạn, bảo có tí bệnh vặt đừng làm phiền cháu, mãi mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi…”
Bước chân Mạnh Sơ Vũ khựng lại, nhận ra giọng nữ này, cũng nhận ra “bạn” được nhắc đến là ai.
Nghĩa là, thứ bảy tuần trước, bà nội Chu Tuyển gọi điện đến là để nói chuyện bệnh tình của ông nội anh, nhưng vì hiểu lầm anh đang nghỉ ngơi cuối tuần với bạn gái nên khi Chu Tuyển gọi lại đã không nói gì hết.
Mạnh Sơ Vũ đứng ở chỗ ngoặt, chợt có chút không nhấc nổi chân.
Nếu cô không nghe máy, Chu Tuyển kịp thời biết được bệnh tình của ông, có biện pháp phù hợp, có lẽ đã không đến mức phải cấp cứu…