Editor: Sa Hạ
Lúc Tần Tình và Văn Dục Phong cùng đợi ở trạm xe buýt, có một bà cụ ngồi bên cạnh, thoạt nhìn tuổi tác cũng xấp xỉ với bà nội Tần, vẻ mặt tràn đầy sức sống.
Chỉ là lúc hai người nắm tay nhau đi tới trạm, cứ vài giây thì bà cụ liền nhìn lại đây.
Sau khi nhìn nhiều lần, bà cụ kia liền nhăn mày lại.
Lúc đầu Tần Tình vẫn chưa phát hiện, cho tới khi lơ đãng nhìn tới chỗ bà cụ, cô mới vô thức kéo kéo Văn Dục Phong.
"Bà cụ kia....... Có phải là đang trừng chúng ta hay không?"
"Ân." Văn Dục Phong cũng không thèm nhìn tới bà cụ kia, chỉ cười nhẹ: "Đã trừng mắt nhìn hồi lâu bây giờ em mới phát hiện sao?"
"......." Tần Tình có chút không thể hiểu được: "Do chúng ta đang chắn tầm mắt của bà ấy sao?"
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn Tần Tình, ý cười trong mắt rực rỡ như ánh nắng ban mai, lúc sâu lúc cạn.
".......Không phải. Em muốn biết đáp án sao?"
"Nếu em không muốn biết thì em hỏi anh làm gì?"
Văn Dục Phong đồng ý gật đầu: "Em lại gần đây, anh nói cho em."
Tần Tình không chút nghi ngờ, dịch mấy bước sát lại gần Văn Dục Phong, vốn dĩ khoảng cách giữa hai người đã rất nhỏ, bây giờ lại càng thêm sát nhau.
Ý cười trong mắt Văn Dục Phong càng sâu, sau đó anh đột ngột quay người lại, nắm lấy cằm của cô gái nhỏ nâng lên hôn xuống.
Tần Tần ngây ngốc.
Chờ tới khi cô lấy lại tinh thần, Văn Dục Phong đã lùi lại.
"...... Văn Dục Phong." Ngữ khí Tần Tình tràn ngập bất đắc dĩ, ánh mắt cũng vô lực: "Anh không chú ý đang bên ngoài hay sao?"
Môi mỏng của Văn Dục Phong cong lên.
"Không phải em muốn biết đáp án sao? Anh nói cho em đáp án mà thôi."
Sau khi Văn Dục Phong nhắc nhở như vậy, Tần Tình liền phát hiện ánh mắt của bà cụ ở phía sau nhìn bọn họ càng lúc càng rõ ràng.
Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua ba giây, Tần Tình mơ hồ đoán được nguyên nhân.
——
........A, thì ra người không chú ý ảnh hưởng đến xung quanh chính là bọn họ?
Đúng lúc này, tuyến xe buýt mà họ đang đợi chạy từ phía xa tới.
Tần Tình định kéo Văn Dục Phong bước lên phía trước một bước, liền nghe thấy tiếng thở dài không nặng không nhẹ của bà cụ phía sau, đứng lên đi lên trước.
"Hiện tại bọn nhỏ bây giờ......"
Giọng điệu của bà đậm chất Thanh Thành, ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép nhìn qua đây một cái, càng làm cho Tần Tình xém nhịn không được mà cười rộ lên.
Tuân theo nguyên tắc phải lễ phép với người lớn tuổi, Tần Tình và Văn Dục Phong đều tự giác nhường một bên, đợi bà cụ lên xe trước, bọn họ đi lên phía sau.
Đồng phục trung học Nhất Sư được may rất khéo léo và xinh đẹp, từ người già đến trẻ nhỏ không ai mà không nhận ra đồng phục của Nhất Sư.
Vì thế, khi hai bạn trẻ bước lên xe nhưng vẫn nắm lấy tay nhau nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt của toàn người trong xe.
Những khách trẻ còn chưa có con, cũng có những hành khách tuổi không lớn nhưng đã có con, sau khi nhìn thấy thì nhiều nhất cũng chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt đi.
Đa số những hành khách còn lại đều nhìn bằng ánh mắt không đồng tình.
Văn Dục Phong làm như không thấy những ánh mắt của mọi người mà đi qua, lôi kéo Tần Tình ra phía sau cùng chỉ dư lại hai vị trí trống.
Nói cũng khéo, bà cụ kia sau khi lên xe cũng ngồi hàng phía sau bên cạnh hai người họ.
Đợi đến khi cả hai ngồi xuống, xe buýt đã chạy được một đoạn, thanh âm của bà cụ đột nhiên vang lên ——
"Hai đứa con đang học cấp hai hay cấp ba?"
Tuyến xe buýt buổi sáng vốn dĩ không náo nhiệt ồn ào, lúc này số người nghe thấy lời của bà cụ cũng không ít. Càng có không ít người dứt khoát chuyển tầm mắt nhìn về phía này.
Nếu là trước kia, đại khái Tần Tình sẽ không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lúc này nghe xong, Tần Tình cũng chỉ khẽ cười, cô nghiêng mặt đi: "Bà ơi, bà nghĩ bọn con học cấp hai hay học cấp ba?"
Nụ cười của cô gái nhỏ cuốn hút hơn so với ánh dương bên ngoài, vốn dĩ sắc mặt bà cụ không quá tốt đẹp cũng liền hòa hoãn không ít.
"Bà thấy cậu ấy giống học cấp ba, cháu........có phải học cấp hai không?"
Tần Tình: "......................"
"Phốc."
Văn Dục Phong ngồi bên cửa sổ chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài, bật cười nhẹ không hề có ý che giấu.
Sau đó không cho Tần Tình cơ hội giải thích, Văn Dục Phong đã lên tiếng:
"Vâng. Cháu năm nhất cao trung, cô ấy năm ba sơ trung."
Tần Tình: "........."
"Văn Dục Phong, anh nói bậy gì đó."
Nói xong, Tần Tình liền nhìn bà cụ đang nhíu chặt mày: "Bà ơi, bà đừng nghe anh ấy nói bậy, bọn cháu đã trưởng thành nhiều năm rồi."
Bà cụ dùng ánh mắt "rõ ràng cháu mới là người nói bậy", buồn bực nhìn Tần Tình.
Tần Tình bất đắc dĩ, lấy một tấm thư mời màu đỏ trong chiếc ba lô nhỏ màu đen ra.
"Hôm nay họp lớp ở Trung học Nhất Sư, hai chúng cháu về trường cũ tham gia."
Nhìn chữ trâm hoa thiếp vàng trên bức thư mời màu đỏ, ánh mắt bà cụ liền chuyển thành khiếp sợ, sau đó từ khiếp sợ chuyển sang cảm khái ——
"Cậu ấy vẫn giống như hồi đó, còn cháu sao đã tốt nghiệp mấy năm rồi mà vẫn như học sinh trung học vậy?"
Tần Tình:"......."
Văn Dục Phong lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy biểu tình uể oải của Tần Tình, không nhịn được mà cong môi lên ——
"Cô ấy lúc học sơ trung còn lùn hơn mấy cm so với hiện tại, nhón chân còn không thể chạm tới mép bảng."
Tần Tình: "....................."
Mười phút sau, sau khi tạm biệt bà cụ, nụ cười của Tần Tình sau khi xuống xe liền biến mất: "Anh chê em lùn."
Không nghĩ tới cô gái nhỏ mới vừa rồi còn nói cười sẽ đột nhiên thay đổi sắc mặt. Văn Dục Phong ngẩn ra một lúc, sau đó rũ mắt bật cười kéo tay cô gái nhỏ nắm lấy.
"Ai nói."
"......Rõ ràng lúc này ý của anh chính là như vậy."
"Anh không có."
Văn Dục Phong nắm lấy tay Tần Tình đi tới trường Trung học Nhất Sư, vừa đi vừa cười: "Chiều cao hiện tại của em rất thích hợp với anh."
"Anh 1m88, em 1m62, thích hợp chỗ nào?"
"......" Bước chân Văn Dục Phong dừng lại.
Hai giây sau, anh quay đầu nhìn Tần Tình, chớp mắt cực chậm.
——
"Thích hợp tích hợp tài nguyên."
Tần Tình sửng sốt một chút, không phản ứng lại.
Cho tới khi cô ngoan ngoãn bị dẫn đi được mấy mét, giống như đã nghĩ thông suốt cái gì, lỗ tai của cô chậm rãi đỏ bừng lên.